Khuôn mặt của Quan Ân Tuyền hơi biến sắc lương tâm của cô càng cắn rứt rõ ràng hơn. Lúc này, cho dù là Quý Vân Thư anh ta cũng nhận ra có gì đó không ổn. Anh ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh, sau đó quay lại nhìn Quan Ân Tuyền lông mày nhíu lại thật sâu: “Tuyền Tuyền em biết được chuyện gì? Đừng sợ, anh ở đây, em muốn em cứ nói đi.” Vừa nói anh vừa nắm tay cô, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Xẹt qua mắt Quan Ân Tuyền là một chút ánh tối, vẫn không mở lời. Cảnh Ngọc Ninh cũng không vội vàng vẫn luôn lặng lẽ chờ cô. Chuỗi dây của sợi dây chuyền đó tương đối dài, sau khi đeo vào sợi dây chuyền đó thường được cất vào trong quần áo cô rất ít khi mặc quần áo thấp cổ nên nếu không biết đến sợi dây chuyền từ lâu sẽ không bao giờ biết rằng mặt dây chuyền trên đó là một viên hồng ngọc ruby. Quan Ân Tuyền bây giờ rất mâu thuẫn chắc chắn đang cất giấu ẩn tình.
Bây giờ chuyện đã vỡ lở, cô biết nếu Quan Ân Tuyền muốn nói thì nhất định sẽ nói, nếu cô ta không muốn nói thì dù có vội vàng ép buộc cô ta cũng vô dụng.
Hơn nữa, mối quan hệ của cô với Quan Ân Tuyền bây giờ không tệ, bởi vì Quý Vân Thư và Lục Trình Niên là anh em tốt của nhau, quan hệ của cô ấy và Quan Ân Tuyền cũng có ý nghĩa tương tự. Nếu sau này Quan Ân Tuyền muốn cùng Quý Vân Thư đi chung con đường, cô ta nhất định sẽ không làm gì hại tới cô. Và đúng như vậy cô đã không đoán sai.
Sau khi Quan Ân Tuyền đấu tranh tư tưởng một lúc, cô ta quyết định nói ra sự thật. Cô ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh có chút trên mặt hiện lên sự do dự, lắp bắp nói: “Ninh Ninh, thật ra tôi… đã từng nhìn thấy sợi dây chuyền cô đeo.”
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày: “Cô thấy nó ở đâu?”
“Tôi không nhớ rõ. Khi tôi còn nhỏ lắm, hình như tôi quay lại nhà tổ tìm dì họ để chơi đùa, tôi đã thấy nó trong phòng dì họ nhưng tôi quả thực không còn nhớ rõ tất cả đều là chuyện đã trôi qua rất rất lâu rồi. ”
Cảnh Ngọc Ninh biến sắc:“ Dì họ của cô là ai?”
Quý Vân Thư giải thích: “Nhà họ Quan chỉ có một cô con gái. Dì họ của Tuyền tất nhiên là Quan Quý Uyển.” Cảnh Ngọc Ninh ngạc nhiên tột độ
Quan Quý Uyển?
Sao có thể như vậy được?
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô, Quan Ân Tuyền nhanh chóng nói thêm: “Nhưng tôi chỉ nhớ một cách mơ hồ. Tôi chỉ cảm thấy chiếc vòng mà cô đeo trước đây rất giống với chiếc mà tôi đã thấy khi còn bé. Còn về việc nó có phải một chiếc hay không tôi thực sự không chắc. Vậy nên tôi đã cho rằng do tôi nghĩ quá nhiều rồi. ”
Cảnh Ngọc Ninh sắc mặt tối sầm, trầm mặc không nói. Không biết tại sao, cô đột nhiên nhớ tới những lời Vương Tuyết đã từng nói rất lâu trước đây khi cô lấy lại chiếc dây chuyền đó. Bà ta nói Cảnh Ngọc Ninh một ngày nào đó cô sẽ phải hối hận! Tại sao bà ta lại nói như vậy? Cô có thể hối tiếc điều gì chứ?
Đột nhiên Cảnh Ngọc Ninh không dám nghĩ tới điều gì đó, giống như một hạt giống chôn sâu trong đất, đến lúc đột nhiên phải bật ra khỏi đất. Nhìn thấy thần sắc của cô ấy không được ổn Quan Ân Tuyền không khỏi hối hận và tự trách bản thân sao lại khơi gợi vấn đề đó vào lúc này này. Lúc này An An đang ngồi bên cạnh đang mở to mắt nhìn người lớn nói những điều mình không hiểu, đang ăn kẹo mút mắt An An đột nhiên sáng lên vui vẻ hét lên “ba” và chạy về phía cửa.
Cảnh Ngọc Ninh hoàn hồn ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là Lục Trình Niên đang đi tới. Bầu không khí căng thẳng ngay lập tức được giải tỏa vì sự xuất hiện của anh, Quan Ân Tuyền và Quý Vân Thư đứng dậy mỉm cười chào hỏi Lục Trình Niên: “Anh hai, anh đến rồi.”
Lục Trình Niên ôm lấy An An và gật đầu với họ. Vừa nhìn lại liền nhận thấy sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh không tốt lắm. Anh không khỏi nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Vừa rồi mọi người đang nói vấn đề gì vậy?”
Biểu cảm của cả Quan Ân Tuyền và Quý Vân Thư đều thay đổi. Danh tiếng cưng chiều bảo vệ vợ của Lục Trình Niên nổi tiếng trong giới anh em bọn họ, nếu để anh biết được là chính mình khiến Cảnh Ngọc Ninh không vui anh ta không biết sẽ phải nhận được sự trả thù như nào nữa.
Vậy nên Quý Vân Thư vô cùng nhanh miệng nói: “Anh hai, chúng em còn có chuyện phải làm, không nên quấy rầy một nhà ba người nói chuyện, chúng em đi trước đây.” Nói xong, anh ta liền kéo Quan Ân Tuyền vội vàng rời đi.
Lục Trình Niên liếc nhìn bọn họ thật lâu, ôm An An trong tay ngồi xuống bên cạnh Cảnh Ngọc Ninh nhẹ giọng nói: “Quý Vân Thư đã nói gì với em sao?”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu.
Cô dừng lại một chút ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm nghị nói: “Không phải bác sĩ Quý mà là Quan Ân Tuyền.” Lông mày Lục Trình Niên cau lại.
Cảnh Ngọc Ninh thở dài. “Thực ra thì không có gì đâu chỉ là chuyện về chiếc vòng cổ mà mẹ để lại cho em, em cảm thấy hơi kỳ lạ Quan Ân Tuyền nói rằng cô ấy đã nhìn thấy nó ở Nhà họ Quan khi còn nhỏ. Mẹ em và Nhà họ Quan vốn không có quan hệ gì với nhau, mười hai mươi năm trước không thể nào xuất hiện ở nhà họ Quan, nhưng Quan Ân Tuyền lại nói rằng cô ấy đã nhìn thấy nó, em quả thật có chút nghĩ không ra … ”
Vẻ mặt của Lục Trình Niên trầm xuống: “Cô ta có nói đã nhìn thấy khi nào không?” Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt giờ mới nhớ ra vội vàng lắc đầu: “Không, em quên hỏi.”
“Đợi cô ta trở lại rồi hỏi.”
“Ừm.”
Rất nhanh Cảnh Ngọc Ninh đã tìm thấy cơ hội một mình hỏi Quan Ân Tuyền. Nhưng Quan Ân Tuyền thật ra không nhớ rõ gì cả, khi ấy cô ta mới có mấy tuổi, bởi vì lúc đó cha cô và Nhà họ Quan quan hệ không tệ nên cô thường tới nơi này chơi.
Nhưng sau này cha cô bị Nhà họ Quan bỏ rơi bọn họ ít có cơ hội đến nơi này, thời gian trôi qua nếu không phải có chuyện gì đặc biệt bọn họ sẽ không tới nữa. Trong hai năm qua, khi cô ta dần trưởng thành ở trong thế hệ hậu bối thành tích xuất sắc mới có nhiều cơ hội qua lại hơn.
Vì vậy nếu trí nhớ của cô ta là chính xác khoảng thời gian nhìn thấy sợi dây chuyền chỉ có thể là khi cô ấy mới vài tuổi. Cảnh Ngọc Ninh sau khi nghe xong, mặc dù vẫn chưa xác định được thời gian cụ thể nhưng dường như cô cũng không quá thất vọng nhưng cũng chưa dám nhận định chính xác điều gì.
Quan Quý Uyển đã qua đời, cho dù sợi dây chuyền đó có liên quan gì đến bà ấy thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Đối với cô nó không có ý nghĩa gì khác ngoài việc là một di vật mà mẹ cô để lại cho cô.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này Cảnh Ngọc Ninh cũng không lo lắng nữa, buổi tối ăn cơm xong liền đi theo mọi người đến khu vườn phía sau. Khu vườn được xây dựng trên mặt nước có đài phun nước lớn rất lạ mắt ở giữa, gần bãi cỏ có nhiều bàn nhỏ và quầy bar, có nhiều loại đồ uống và đồ ăn nhẹ được bày biện tinh tế, còn có ở một đầu bãi cỏ có phần trình diễn của ban nhạc mang đậm phong cách phương Tây. An An được bà cụ đưa đi rồi, nên lúc này chỉ có Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên ở cạnh nhau
Tần Tranh, Quý Lâm Uyên và những người khác cũng đến, mặc dù Cảnh Ngọc Ninh vẫn còn rất nhiều thành kiến với Quý Lâm Uyên nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ của Ông cụ Quan thật không tiện đối mặt nên cô không nói gì. Mấy người tụ tập tán gẫu một hồi, liền nhìn thấy cách đó không xa có một bóng người yểu điệu mảnh mai đi về phía bên này. “Cậu Lục, Cậu Tần, Cậu Quý, cô Hoa, chị, mọi người đều đến rồi à.”