Ăn cơm xong, hai người chào tạm biệt vợ chồng chủ quán rồi cùng nhau ra ngoài.
Bây giờ đã khoảng bốn giờ chiều, bà chủ nói hai người cứ đi thẳng, bảo rằng năm giờ ở đó sẽ có chợ đêm, khá náo nhiệt, hai người quyết định đến đó dạo chơi.
Lục Trình Niên chưa bao giờ đến chợ đêm nên cũng khá tò mò.
Hơn nữa thấy vẻ tinh thần phấn chấn, hứng khởi của Cảnh Ngọc Ninh càng làm anh thích thú hơn, hai người vừa đi vừa tản bộ.
Có người đi xe đạp đôi ngang qua bên đường, Cảnh Ngọc Ninh nhìn thấy nên cũng muốn đi.
Lục Trình Niên chỉ đành vào cửa hàng ven đường thuê một chiếc, sau khi lấy xe ra anh mới lúng túng phát hiện, hình như mình không biết đi xe đạp.
Cảnh Ngọc Ninh ôm bụng cười lớn.
Ai có thể ngờ rằng tổng giám đốc Lục cái gì cũng biết nhưng lại không biết đi xe đạp?
Sắc mặt Lục Trình Niên hơi đen lại, từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa, có xe sang trọng hàng đầu thế giới đến đưa đón, đâu cần tới thứ đồ này?
Cảnh Ngọc Ninh thấy sắc mặt anh tối sầm thì chỉ có thể cố gắng nhịn cười.
Cô bảo anh ngồi ra phía sau để cô ngồi trước, anh chỉ cần ngồi sau đạp theo tiết tấu của bánh xe là được.
Lục Trình Niên rất miễn cưỡng bước lên xe, Cảnh Ngọc Ninh hô “đi nhé” liền bắt đầu đạp.
Hai người đạp xe đạp đôi trên đường, gió thổi qua khiến tóc cô tung bay, làn tóc lướt qua mặt anh, mang theo hương thơm khiến anh say mê.
Lục Trình Niên được bầu không khí trong lành này bao phủ, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, tự tại.
Cảnh Ngọc Ninh đã không đi xe đạp từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở, bây giờ đi lại mà kỹ năng đạp xe không bị sụt giảm khiến cô rất vui.
Cô vừa đạp xe vừa ngâm nga giai điệu khúc nhạc học được hồi còn đi học.
Giai điệu cô ngân nga lúc cao lúc thấp và ngắt quãng, bởi vì phải chở một người, đạp xe lại khá mất sức nên cũng khó hát hơn lúc bình thường rất nhiều.
Nhưng dù là thế thì vì bản thân giọng của cô đã rất hay nên nghe vẫn khá ổn.
Lục Trình Niên nghe một lúc rồi hỏi: “Đây là bài gì vậy?”
“ đó, anh chưa nghe bao giờ à?”
Lục Trình Niên: “…”
Ngâm ‘Waterside Edilina’ thành như thế còn không biết ngượng mà hỏi anh đã nghe chưa?
Thấy Lục Trình Niên không nói gì, Cảnh Ngọc Ninh bèn tốt bụng giải thích: “Bản nhạc này có tên gốc là ‘Thơ gửi Edilina’, do nhạc sĩ nổi tiếng Richard diễn tấu, trước kia ông ấy cũng từng đoạt giải Piano vàng…”
Sắc mặt Lục Trình Niên hơi tối lại, anh ngắt lời cô: “Tôi biết.”
Cảnh Ngọc Ninh “ồ” một tiếng rồi nhún vai: “Em quên mất, hình như anh chơi piano cũng khá ổn.”
Hai người đạp xe nên chẳng mấy chốc đã đến chợ đêm mà bà chủ Tâm Lan đã nói.
Bây giờ chợ đêm mới bắt đầu mở, rất nhiều người vẫn chưa dọn hàng, Cảnh Ngọc Ninh kéo Lục Trình Niên đến một quán ăn nhanh được mọi người đánh giá rất cao ăn kem trước, vừa ăn vừa chờ chợ đêm dọn hàng.
Trong quán bật nhạc du dương, nhẹ nhàng, ông chủ là người Thổ Nhĩ Kỳ, làm món kem lạ mắt trước cửa để thu hút khách du lịch.
Cảnh Ngọc Ninh ăn kem xong, ngồi không cũng chán, nhưng cô lại không muốn đi mua sắm bây giờ bèn ra cửa xem ông chủ làm kem.
Ông chủ người Thổ Nhĩ Kỳ thấy cô lại gần thì hỏi cô có muốn thử hay không.
Cảnh Ngọc Ninh do dự một lát, ông chủ cổ vũ cô thử nên cô cầm xẻng và vỏ ốc quế lên, bắt đầu uốn hoa dưới sự hướng dẫn của ông ấy.
Cô biết dùng kem để vẽ lên bánh ngọt, mà làm cái này cũng khá giống với việc vẽ kem lên bánh, hơn nữa ông chủ rất kiên nhẫn nên chẳng bao lâu cô đã học được.
Cảnh Ngọc Ninh mua que kem mình vừa tự làm sau đó vui vẻ chạy lại đưa cho Lục Trình Niên: “Này, tặng anh đó.”
Lục Trình Niên nhướn mày nhìn cây kem xấu xí trước mặt, mặc dù anh đưa tay ra nhận nhưng vẫn ghét bỏ hỏi một câu: “Xấu thế này, chắc chắn là em làm đúng không?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu: “Đúng thế! Anh không thích à? Không thích thì trả lại em.”
Nói rồi cô đưa tay định lấy cây kem lại.
Sao người đàn ông có thể để cô lấy đi được, anh cắn một lát hết luôn nửa cây kem rồi lạnh lùng khịt mũi: “Cho rồi còn đòi lại, lý lẽ gì thế hả?”
Cảnh Ngọc Ninh thấy anh rõ ràng ghét bỏ mà vẫn ăn thì không khỏi bật cười.
Cô cũng không so đo với anh, tiếp tục đi về phía trước.
Đèn bên ngoài đã sáng, chợ đêm chính thức bắt đầu.
Đúng như chị Hồng nói, ở đây cực kỳ náo nhiệt, không chỉ khách du lịch mà còn có rất nhiều người dân địa phương tới đi dạo, mua sắm.
Cảnh Ngọc Ninh kéo Lục Trình Niên ngó đông ngó tây, người đàn ông hơi nhíu mày theo sau lưng cô, trông như một tên tuỳ tùng.
Cảnh Ngọc Ninh thấy anh có chút chán ghét môi trường xung quanh quá dơ bẩn nên mặc kệ anh, không dẫn anh theo nữa mà tự chạy về phía trước mua đồ.
Lục Trình Niên lo lắng cho sự an toàn của cô, chỉ có thể chịu đựng cảm giác chán ghét, bước nhanh theo cô.
“Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”
Anh tới nơi thì thấy Cảnh Ngọc Ninh đang ngồi xổm trước một quầy hàng, cầm chiếc nhẫn bạc lên đeo vào ngón tay.
“Cái này à, sáu trăm nghìn.”
“Sáu trăm? Đắt thế?”
“Không đắt đâu, chiếc nhẫn này không phải mạ bạc mà là bạc thật đấy, sợi tơ hồng quấn trên đó là do chính tay chúng tôi làm, đều đã được cầu nguyện từ chỗ nương nương Mã Tổ, có thể phù hộ cho hai người sống lâu trăm tuổi.”
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười: “Cảm ơn lời chúc tốt lành của chú, nếu đã vậy thì cháu sẽ lấy thêm một chiếc nữa, hai chiếc sáu trăm, bán đi thì cháu lấy.”
“Sáu trăm không được đâu, chú sẽ lỗ mất!”
“Vậy cháu trả thêm sáu chục nữa, được không, không được thì cháu không lấy nữa.”
“Aiya, sao cô gái nhỏ lại biết mặc cả như vậy, ba trăm sáu một chiếc, chú không kiếm được tiền…”
“Được rồi được rồi! Chú tốt bụng bán cho cháu đi.” Nói rồi cô lấy tiền trong túi ra đưa cho ông ấy.
Người bán hàng thấy vậy thì nhận tiền: “Được rồi được rồi, vì cô gái nhỏ xinh đẹp nên bán cho cháu đấy.”
Nói xong ông tìm một chiếc nhẫn của nam từ trong túi ra đưa cho cô.
Cảnh Ngọc Ninh cười dịu dàng như có được báu vật, cô nói lời cảm ơn với ông ấy, cầm nhận định đi.
Người bán hàng thấy cô trả tiền nhanh chóng thì gọi cô lại, mỉm cười hỏi: “Cô gái có muốn xem thêm hoa tai hay gì không? Mấy đôi hoa tai này cũng đều được cầu nguyện từ chỗ nương nương Mã Tổ cả đấy.”
Cảnh Ngọc Ninh thấy mấy đôi hoa tai đó quá lỗi thời bèn lắc đầu nói: “Thôi ạ, cảm ơn chú, cháu mua hai chiếc nhẫn này thôi.”
Cảnh Ngọc Ninh nói xong thì lại về bên Lục Trình Niên, cô đeo chiếc nhẫn nam bằng bạc vào ngón giữa của anh.
Lục Trình Niên nhíu mày ghét bỏ, anh muốn cởi ra nhưng bị Cảnh Ngọc Ninh ngăn lại.
“Đừng cởi ra, chiếc nhẫn này đã được cầu nguyện từ chỗ nương nương Mã Tổ đấy, có thể phù hộ cho anh sống lâu trăm tuổi.”
Lục Trình Niên cực kỳ khinh thường phương pháp chào hàng của người bán hàng, đồng thời càng khinh thường trí thông minh của Cảnh Ngọc Ninh: “Người ta nói thế mà em cũng tin?”
“Tin chứ, sao lại không tin?”
Cảnh Ngọc Ninh đến một quầy hàng khác, xem xét nhưng chiếc mặt nạ được làm thủ công đặt trên đó, thản nhiên nói: “Là lời nói tốt thì cứ tin thôi, cho dù không phải thật thì ít nhất cũng có thể mua một lời chúc phúc, có phải không?”