Hoa Mộng Dao òa khóc.
Nước mắt giống như vòng ngọc trai bị đứt dây, từng giọt từng giọt lớn lăn xuống.
Trái tim tựa như bị thứ gì đó siết chặt, vừa chua xót lại vừa căng trướng, có loại tâm trạng khó có thể hình dung lan tràn ra, khiến cho toàn thân cô khẽ run rẩy.
Quý Lâm Uyên thở dài một hơi, kéo cô vào trong lòng.
Hoa Mộng Dao lập tức khóc to hơn, cô nắm chặt áo anh ta, chôn mặt trong lồng ngực anh ta, khóc hệt như một đứa trẻ vậy.
Năm năm rồi, bốn năm xa cách, sau đêm điên cuồng một năm trước đó, một mình cô sinh Lạc Lạc.
Tình cảm, ân oán, thị phi xoắn xuýt giữa hai người khiến cô gần như kiệt sức.
Cô muốn từ bỏ, bây giờ, cô chỉ muốn mang theo con trai cao chạy xa bay, sống một cuộc sống yên ổn, cả đời không cần phải chạm vào thứ tình yêu làm tổn thương người khác này nữa.
Thậm chí vì điều này, cô từ bỏ thân phận cô cả nhà họ Hoa, từ bỏ sủng ái của ba.
Nhưng bây giờ, anh ta lại nói những lời này với cô, đưa ra yêu cầu này với cô.
Anh ta đang cố ý sao?
Cố ý không muốn cho cô sống dễ chịu, tát một phát, lại cho một quả táo ngọt, khiến cô không cách nào hoàn toàn từ bỏ hi vọng, tựa như câu cá mà dẫn dụ cô.
Anh ta dựa vào cái gì chứ?
Dựa vào mình vẫn còn yêu thích anh ta sao?
Hoa Mộng Dao càng khóc càng dữ dội, càng khóc càng oan ức, nức nở nghẹn ngào, nắm chặt tay đánh mạnh vào người anh ta.
Quý Lâm Uyên cũng không chống cự, không nhúc nhích, cứ đứng ở đó mặc cho cô trút giận.
Rất lâu sau Hoa Mộng Dao mới khóc mệt, cuối cùng cũng ngừng khóc.
Đang định rời khỏi lồng ngực anh ta, nhưng không ngờ cái gáy bỗng nhiên bị người đàn ông ấn lại, ngay sau đó chính là một nụ hôn thật sâu hạ xuống.
Đáy lòng Hoa Mộng Dao khẽ run rẩy, nắm chặt áo anh ta, chỉ cảm thấy cả người yếu mềm không chịu nổi.
Qua hồi lâu, cuối cùng Quý Lâm Uyên cũng buông cô ra, lấy điện thoại di động gọi một cuộc điện thoại.
“Tiểu Lý, chuẩn bị xe, còn nữa, xử lý giấy tờ cần thiết để làm thủ tục kết hôn, sau đó chờ ở dưới nhà…”
Hoa Mộng Dao mở to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã dặn dò xong rồi cúp điện thoại.
Cô lập tức cuống lên: “Anh làm gì vậy?”
Quý Lâm Uyên cất điện thoại di động, nghiêm túc nhìn cô.
“Dao Dao, gả cho anh được không?”
Hoa Mộng Dao: “…”
“Chúng ta không cần quan tâm những thứ khác, cứ vậy kết hôn luôn được không? Người nhà của em, người nhà của anh, còn cả những quá khứ rối loạn kia, trước đây chúng ta cứ luôn đắn đo, vì vậy không có được kết quả tốt, rốt cuộc chỉ có thể khiến hai bên đều mệt mỏi hơn, bây giờ chúng ta đều không còn nhỏ, Lạc Lạc cũng cần một gia đình hoàn chỉnh, vì vậy chúng ta đừng cân nhắc quá nhiều nữa, kết hôn rồi, tất cả đều sẽ dễ dàng giải quyết, được không?”
Hoa Mộng Dao ngẩn ra, sững sờ hồi lâu mới lắc đầu.
“Không, không được.”
“Vì sao?”
Sắc mặt cô chợt thay đổi, đáy lòng trầm xuống.
“Quý Lâm Uyên, bây giờ anh cầu hôn với tôi, rốt cuộc là vì sao? Đừng nói là vì yêu tôi, tôi không tin.”
Sắc mặt Quý Lâm Uyên cũng sầm lại.
Anh ta nhìn cô chằm chằm, dường như trong mắt dần dần khôi phục lạnh lẽo trước đó, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kiềm nén, trầm giọng nói: “Vậy em cảm thấy là vì sao chứ?”
Hoa Mộng Dao mím chặt môi, không nói lời nào.
Đột nhiên Quý Lâm Uyên bật cười.
Anh ta giơ tay vuốt ve mặt cô, giọng nói lành lạnh mà trầm thấp: “Dao Dao, năm năm trước, em từng làm tổn thương anh một lần, vì vậy anh bỏ rơi em bốn năm, coi như trả thù, buổi tối một năm trước em đến tìm anh, đêm đó chính là em chủ động, bây giờ em lại muốn làm tổn thương anh một lần nữa, lại vứt bỏ anh một lần nữa sao?”
Hoa Mộng Dao chợt run lên.
Cô nắm chặt đầu ngón tay, cảm giác thấy móng tay cắm vào lòng bàn tay, trong lòng đau đớn bứt rứt.
Ánh mắt Quý Lâm Uyên hoàn toàn lạnh xuống, âm trầm nhìn cô.
“Nhưng anh bây giờ đã không còn là Quý Lâm Uyên của năm năm trước nữa rồi, vì vậy cũng sẽ không cho phép em rời đi lần nữa, lần kết hôn này, em muốn cũng phải cưới, không muốn cũng phải cưới, hiểu không?”
Hoa Mộng Dao mở miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng lại từ bỏ.
Quý Lâm Uyên hài lòng vỗ vỗ khuôn mặt cô, khẽ nói: “Anh sẽ yêu em, Dao Dao, giống như lúc trước em yêu anh vậy.”
Hoa Mộng Dao: “…”
Mấy phút sau, điện thoại di động của Quý Lâm Uyên vang lên, anh ta ấn nút nhận máy, là trợ lý Tiểu Lý của anh ta gọi đến.
“Cậu chủ, đã chuẩn bị xong rồi.”
“Tốt, tôi lập tức đến ngay.”
Nói xong thì kéo Hoa Mộng Dao ra khỏi cửa.
Đám người giúp việc không biết Quý Lâm Uyên, chỉ là thấy anh ta kéo Hoa Mộng Dao ra ngoài, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Hoa Mộng Dao biết, chuyện ngày hôm nay là ván đã đóng thuyền, biết rõ mục đích của người đàn ông này không đơn thuần, vậy mà kỳ lạ là trong lòng cũng không muốn từ chối. Lý trí đang nói với cô, lát nữa ba trở về biết được chuyện này thì cô sẽ không dễ chịu, dù sao trong nhà nhiều người giúp việc như vậy, không thể nào giấu được chuyện Quý Lâm Uyên đến.
Nhưng có một giọng nói khác lại không ngăn được hưng phấn nhảy nhót, rõ ràng chỉ là một ngọn lửa nhỏ, nhưng khí thế lại lớn đến mức chèn ép được lý trí.
Rất nhanh Quý Lâm Uyên đã đưa Hoa Mộng Dao đến cửa ủy ban nhân dân.
Bởi vì đã bắt chuyện từ trước, khi hai người đến nhân viên công tác ở đó đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ký tên, chụp ảnh, lưu loát hoàn thành.
Chưa đến hai mươi phút, việc đã xử lý xong.
Từ trong ủy ban nhân dân đi ra, đến khi lên xe, nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, Hoa Mộng Dao vẫn cảm thấy không chân thực, cảm thấy dường như mình đang nằm mơ.
Thật sự quá khó mà tin được.
Ngay sau đó, trên tay trống rỗng, giấy chứng nhận kết hôn đã bị người ta lấy mất.
Cô hơi sửng sốt, quay đầu không hiểu nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh cất giữ giúp em.”
“Vì sao?”
“Sao mà lắm vì sao như vậy chứ!”
Người đàn ông không nói gì thêm, cất hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đi.
Hoa Mộng Dao: “…”
Sao cô lại có cảm giác mình đã hoàn toàn nhảy xuống hố rồi chứ?
Nhớ đến thân phận hiện giờ của Quý Lâm Uyên, bỗng nhiên đáy lòng dâng lên cảm giác may mắn.
Cô cẩn thận hỏi: “Ừm… ở trong nước cái thứ này có hiệu lực pháp lý không?”
Quý Lâm Uyên lạnh lùng liếc cô.
“Em nói xem?”
Hoa Mộng Dao: “…”
Được rồi! Bị gài thật rồi.
Vừa rồi ở trong nhà, có phải cô bị trúng cổ độc gì của anh ta rồi không?
Đang yên đang lành, vậy mà chạy đi làm giấy chứng nhận kết hôn với anh ta?
Hoa Mộng Dao có loại cảm giác sống không còn luyến tiếc.
Có lẽ là tâm trạng phức tạp, dường như đường trở về cũng nhanh hơn chút, không lâu lắm đã trở lại biệt thự nhà họ Hoa.
Hoa Mộng Dao vặn mở cửa xe muốn đi xuống, lại bị Quý Lâm Uyên ngăn cản.
Không lâu sau, trợ lý tên là Tiểu Lý kia cầm một vali hành lý đi ra.
“Cậu chủ, đã lấy đồ ra rồi.”
Quý Lâm Uyên gật đầu, sai bảo anh ta đặt đồ vào cốp sau xe, sau đó nổ máy chạy ra ngoài.
Mí mắt Hoa Mộng Dao giật giật, hoảng sợ đến độ sắc mặt cũng thay đổi.
“Quý Lâm Uyên, anh làm gì vậy? Sao anh lại cầm hành lý của tôi?”
Quý Lâm Uyên vừa lái xe vừa cong khóe miệng.
“Cưới cũng đã cưới rồi, có phải em nên thay đổi xưng hô rồi không?”
Hoa Mộng Dao bị chặn họng ngay lập tức.