Âm thanh nghị luận của mọi người làm cho Nguyễn Kiều Kiều triệt để hoảng hồn.
Thấy Cảnh Ngọc Ninh không có ý định buông tha, cô ta bỗng nhiên nói: “Đủ rồi đó! Cái gì mà là bí mật kinh doanh chứ, đây cũng chỉ là một bản thảo thiết kế đơn giản mà thôi.
Cảnh Ngọc Ninh, năm năm trước cô đã lấy trộm bản thảo thiết kế của Diệp Nhã, giả mạo làm thành của mình, làm hại cô ấy bỏ lỡ tư cách thi vào Học viện Mỹ thuật Hoàng gia thì thôi đi.
Bây giờ cô còn muốn sử dụng bản thảo của năm năm trước lại muốn hãm hại cô ấy, nói phần thiết kế này là của cô, cô độc ác như vậy, chẳng lẽ không sợ bị thiên lôi đánh xuống đầu hay sao?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Cái gì chứ, bản thiết kế trên tay của cô đang cầm chính là phần năm năm trước để Cảnh Ngọc Ninh lâm vào scandal trộm cắp đó ư?
Có ý gì chứ?
Có người kịp phản ứng lại từ trong lời nói của Nguyễn Kiều Kiều, trong lúc nhất thời ánh mắt nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh không khỏi thay đổi.
Cầm lấy phần thiết kế của năm năm trước đã hãm hại Cảnh Diệp Nhã, tự nói tác phẩm thiết kế đó là của mình, ý nghĩa đó không phải là…
Hoa Mộng Dao nghe thấy lời nói của cô ta, cô ấy cũng thay đổi sắc mặt.
Cô nháy mắt ra hiệu với Cảnh Ngọc Ninh.
Này chị em, lúc trước cậu nhờ tớ, để tớ giúp cậu diễn một vở kịch, cũng không nói cho tớ biết có một màn này nha.
Đương nhiên là cô sẽ không cảm thấy là Cảnh Ngọc Ninh muốn hãm hại Cảnh Diệp Nhã.
Chỉ là không ngờ đến Nguyễn Kiều Kiều lại nói như vậy, phải biết rằng chuyện năm đó cũng không có chứng cứ, bởi vậy mới có thể làm cho Cảnh Ngọc Ninh không có cách nào trở người được. Nếu như ngày hôm nay thật sự dựa theo cách nói của Nguyễn Kiều Kiều, vậy chẳng phải là hai người bọn họ tự lấy đá đập lên chân của mình à?
Trong lòng của Hoa Mộng Dao cảm thấy lo lắng, Cảnh Ngọc Ninh cũng chỉ cười lạnh một tiếng.
“Cô nói rằng bản thiết kế trong usb này là bản gốc của tác phẩm trong năm năm trước có đúng không?”
Nguyễn Kiều Kiều đứng thẳng ngực: “Đương nhiên rồi.”
“Ha.”
Cô lạnh nhạt cười một tiếng, cũng không nói cái gì nữa, đi thẳng đến bên cạnh bàn mở cái laptop ra cắm usb vào.
Rất nhanh, phần tài liệu đó liền được xuất hiện.
“Cảnh Diệp Nhã, đúng lúc cô cũng đang ở đây, không bằng cô đi qua đây nhìn xem đi, phần tài liệu này rốt cuộc là cái gì?”
Cảnh Diệp Nhã đột nhiên lại bị nhắc tên, trong lòng hơi kinh ngạc, thật vất vả lắm mới kiềm chế được tâm trạng mà bước qua. Lúc nhìn thấy bản thiết kế đầy màu sắc ở trên màn hình máy vi tính, cô ta không dám tin mà trợn tròn mắt.
“Tác phẩm mới nhất của bậc thầy Amy?”
Cảnh Ngọc Ninh hơi ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, được tìm từ trên mạng. Ban đầu tôi muốn lưu lại nó để nghiên cứu linh cảm và phong cách gần đây của bậc thầy, thật sự là không nghĩ đến cô lại có hứng thú đối với tác phẩm này như thế. Có hứng thú thì cô nói sớm đi, tôi sẽ cho người của tôi đưa cho cô một phần là được rồi, cần gì phải lén lút như vậy chứ, cô nói có đúng hay không?”
Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã hoàn toàn thay đổi.
Cùng lúc đó còn có Nguyễn Kiều Kiều.
Tại sao có thể là như vậy được?
Lúc nãy cho dù Nguyễn Kiều Kiều bị bắt lại, cô ta cũng không hề từ bỏ hy vọng.
Dù sao thì trong mắt của công chúng, chuyện vào năm năm trước cô ta mới là người bị hại.
Chỉ cần cô ta cứ cắn chết chuyện Cảnh Ngọc Ninh muốn hãm hại cô ta, mà cô ta để Nguyễn Kiều Kiều đi trộm phần bản thảo đó chỉ là vì tự vệ mà thôi, như vậy tất cả mọi người sẽ đứng bên phía của cô ta.
Nhưng mà bây giờ…
Tại sao lại là như thế này chứ?
Cảnh Ngọc Ninh híp mắt lại nở nụ cười.
“Cảnh Diệp Nhã, tôi thấy sắc mặt của cô hình như là rất thất vọng nhỉ.”
Cảnh Diệp Nhã đã không khống chế được biểu cảm, vừa mới nghỉ tới tối ngày hôm nay từ đầu đến cuối cô ta đều bị Cảnh Ngọc Ninh tính toán chặt chẽ, cũng chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Mộ Ngạn Bân ở bên cạnh cũng nhìn ra điểm không thích hợp, thấp giọng hỏi cô ta: “Diệp Nhã, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Người khác không biết mối quan hệ của Nguyễn Kiều Kiều và Cảnh Diệp Nhã, anh ta không thể nào không biết được.
Nhưng mà Cảnh Diệp Nhã lại không lên tiếng.
Hoa Mộng Dao không nhịn được mà nói: “Được rồi, chuyện này nói rõ ràng rồi, vậy thì báo cảnh sát đi.”
Nguyễn Kiều Kiều lớn tiếng nói: “Không cho phép báo cảnh sát!”
“Cô là cái thá gì chứ, cô nói không được thì không được à?”
“Không thể báo cảnh sát được!”
Nguyễn Kiều Kiều bỗng nhiên bổ nhào qua vung một tay ra đánh rớt cái điện thoại Hoa Mộng Dao vừa mới lấy ra, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi và bối rối.
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng nói: “Cô đã cảm thấy là tôi muốn hãm hại cô với Cảnh Diệp Nhã, vậy thì báo cảnh sát không phải là chuyện đúng ư? Để cảnh sát đến điều tra rõ ràng đi, rốt cuộc là ai muốn hãm hại tôi như thế này không phải là càng công bằng à?”
Nguyễn Kiều Kiều lắc đầu: “Không, không được.”
Mặc dù là cô ta chỉ là một diễn viên hạng ba, nhưng tốt xấu gì cũng có chút danh tiếng.
Vất vả lắm mới có thể leo đến vị trí của ngày hôm nay, nếu như báo cảnh sát, vậy thì tội danh trộm cắp cô ta sẽ được xác nhận, con đường tương lai của cô ta sẽ bị kết thúc.
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh.
“Không báo cảnh sát? Được, cũng có thể, vậy cô nói tôi nghe thử xem hôm nay cô đến đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Cảnh Diệp Nhã ở bên cạnh âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Bất động thanh sắc lùi về phía sau.
Cảnh Ngọc Ninh giả vờ như là không nhìn thấy, vươn tay ra thờ ơ nói: “Tôi đếm đến ba, nếu như cô không nói, vậy thì thật sự không có cơ hội nữa, tất cả cứ chờ cảnh sát đến rồi xử lý đi.”
“Một.”
“Hai.”
“…”
“Tôi nói.”
Nguyễn Kiều Kiều bỗng nhiên lên tiếng.
Ở bên ngoài xôn xao một trận.
Quả thật là có nội tình.
Cảnh Diệp Nhã thấy tình hình không ổn, cô ta đưa tay đỡ trán, sau đó ngã ở trên người của Mộ Ngạn Bân.
“Anh Ngạn Bân à, đầu của em đau quá đi, ở đây thật là ồn ào, anh dìu em ra ngoài đi, có được hay không?”
Mộ Ngạn Bân lại không muốn đi.
Dù sao thì chuyện này có liên quan đến Cảnh Ngọc Ninh và Nguyễn Kiều Kiều, anh ta cũng muốn biết rốt cuộc đây là chuyện như thế nào.
Nhưng mà nhìn thấy sắc mặt tái nhợt và biểu cảm đau đớn của Cảnh Diệp Nhã, anh ta nhíu nhíu mày, rồi sau đó đỡ cô ta đi ra ngoài.
“Là Cảnh Diệp Nhã, là cô ấy đã kêu tôi đến đây, cô ấy nói là cô đã trộm phần bản thảo gốc của cô ấy vào năm năm trước, cô muốn tối hôm nay rửa sạch tội danh của mình, cô ấy không muốn để cho cô lấy phần bản thảo kia ra cho nên mới gọi tôi đến đây để trộm nó đi. Tất cả những chuyện này không có liên quan gì đến tôi, tất cả đều là do cô ấy sai bảo tôi.”
Mọi người ở đây đều giật mình.
Trong giây phút đó, gần như là không thể tin được những gì mà mình nghe thấy.
Cái gì chứ?
Cảnh Diệp Nhã?
Mộ Ngạn Bân cũng giật mình.
Anh ta cúi đầu xuống nhìn về phía người phụ nữ ở trong ngực của mình, thấy sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã bỗng chốc trắng bệch như là tờ giấy, cánh môi giật giật.
Còn chưa kịp nói chuyện thì liền nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lùng của Cảnh Ngọc Ninh.
“Cảnh Diệp Nhã, chuyện cũng đã đến nước này rồi, bây giờ cô đi chỉ sợ là có chút không thích hợp đó.”
Bước chân của Cảnh Diệp Nhã và Mộ Ngạn Bân đông cứng đứng nguyên tại chỗ.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, bọn họ cứng ngắc xoay người lại.
Cảnh Diệp Nhã miễn cưỡng cười cười nhìn cô.
“Tôi không biết là cô ta đang nói cái gì.”
Nguyễn Kiều Kiều mở to hai mắt mà nhìn.
“Diệp Nhã, cô không thể nói như vậy được. Trước đó rõ ràng là cô nói trên tay của Cảnh Ngọc Ninh có bản thảo gốc vào năm năm trước, kêu tôi lấy về giúp cho cô, bây giờ sao cô lại có thể không nhận cái gì vậy hả?”
Cảnh Diệp Nhã hít sâu một hơi, giận tái mặt.
Cô ta nhìn Nguyễn Kiều Kiều, vẻ mặt đau đầu nhức óc.
“Kiều Kiều, Cảnh Ngọc Ninh là chị của tôi, chuyện năm năm trước chúng tôi đã sớm đó rõ cùng với nhau rồi, tôi không muốn tính toán nữa, tôi tin tưởng chị của tôi cũng đã sớm hối cải làm lại cuộc đời mới. Bây giờ tình cảm của chúng tôi rất tốt, làm gì có chuyện hãm hại cơ chứ.
Cô đừng có vô duyên vô cớ bịa chuyện, ly gián tình cảm chị em chúng tôi.”
Nguyễn Kiều Kiều sợ đến ngây người.
Không thể tin được là Cảnh Diệp Nhã còn có thể nói như vậy.