Lục Trình Niên dựa lưng vào ghế ngồi và mỉm cười nhìn ông ta.
“Tôi nhớ là mình đã nói rất rõ ràng rồi mà nhỉ. Tôi chỉ phụ trách khoản đầu tư. Còn về những việc cụ thể như tuyển chọn diễn viên và quay phim thì tôi sẽ không tham gia vào.”
Lục Diễn Chi cười một cách xấu hổ.
“Cháu cũng biết chuyện đó, nhưng tình huống hiện tại không thuộc phạm vi những việc cụ thể mà chú vừa nói đến!”
ông nuốt nước bọt, cho dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng rốt cuộc thì ông vẫn đang có chút lo lắng.
Lục Trình Niên cười một tiếng đầy mỉa mai.
“Ồ! Thế tình huống này là như thế nào vậy?”
“Là như thế này, hiện tại cháu đang nhắm đến diễn viên Cảnh Ngọc Ninh cho vai diễn Tạ Phương Hoa vì cô ấy rất phù hợp với vai diễn này. Nếu như Cảnh Ngọc Ninh đồng ý, thì cháu sẵn sàng cho cô ấy vai diễn này. Nhưng nếu như vậy thì…nguồn đầu tư có thể sẽ bị giảm xuống. Cho nên…”
Anh cười cười một cách ngượng ngùng. Ý tứ trong lời lẽ chắc cũng không cần phải nói ra đã hiểu được.
Lục Trình Niên nhướn đôi lông mày lên.
“Muốn tôi đầu tư thêm vào nữa à?”
Lục Diễn Chi khẽ gật đầu.
“Được thôi!”
Lục Trình Niên kéo ngăn kéo của bàn làm việc ra, lấy một tờ chi phiếu và viết một vài chữ lên đó.
Rồi sau đó ném ra trước mặt Lục Diễn Chi.
“Tôi tự đầu tư thêm 150 tỷ! Với điều kiện là không được để Cảnh Ngọc Ninh diễn bộ phim này!”
Lục Diễn Chi mở to hai mắt mà nhìn.
Anh đưa mắt nhìn vào tấm chi phiếu ở trên bàn, rồi lại nhìn Lục Trình Niên. Anh vẫn không thể nào tin được.
“Ý cháu không phải là như thế này. Tại, tại sao?”
Có trời mới biết được là anh đã tính toán rất cẩn thận ở trong lòng là nên làm thế nào để thuyết phục được Cảnh Ngọc Ninh tham gia vào bộ phim này.
Theo như biểu hiện của ngày hôm nay, thì anh có thể cam đoan rằng Cảnh Ngọc Ninh là một hạt giống đầy tiềm năng để có thể bồi dưỡng.
Có hai loại diễn viên: một loại là có khả năng diễn xuất bẩm sinh, còn một loại là do rèn luyện mà có được.
Những người thuộc loại rèn luyện thì phải trải qua nhiều nỗ lực để nâng cao khả năng diễn xuất của mình, còn những người thuộc loại bẩm sinh thì từ khi sinh ra đã thuộc về sân khấu, điện ảnh.
Anh đã làm trong nghề này mười năm rồi nên anh sẽ không thể nào mà nhầm lẫn được, Cảnh Ngọc Ninh là một diễn viên rất có thiên phú, và chỉ cần được đánh bóng, mài dũa thêm một chút, thì nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ.
Anh không thể nào nghĩ ra lý do tại sao Lục Trình Niên lại từ chối!
Lục Trình Niên đang ngồi ở chỗ nào đó nhìn anh và cười một cách lạnh lùng.
“Ngoại trừ cô ấy ra, thì cậu muốn cho ai làm diễn viên nữ chính cũng được! Còn lại thì tôi không muốn nói nhiều lời với cậu nữa. Đi ra ngoài đi!”
Sắc mặt của Lục Diễn Chi thay đổi không ngừng.
Anh muốn tức giận, nhưng lại không dám. Mà về mặt lý thuyết, thì Lục Trình Niên đã tuyên bố rõ ràng là không muốn nghe lời nói của anh.
Vậy nên cuối cùng anh ta chỉ có thể đứng dậy một cách tức tối và đi ra ngoài.
Anh ta đi được một nữa, rồi lại như vừa nhớ một điều gì đó, bèn quay người lại để cầm tấm chi phiếu và cái máy tính đi.
Lục Trình Niên nhìn thấy cảnh anh ta bực bội đi ra khỏi phòng, bèn cười một cách lạnh lùng.
Đây là một trò đùa sao. Khi mà để cho người phụ nữ của anh đi đóng phim?
Lỡ đâu cô ấy không may bị thương thì sao?
Mà điều quan trọng nhất là trong kịch bản lại còn có cả mấy cảnh hôn môi và giường chiếu?
Hừ! Quả thực là một ý tưởng kỳ lạ!
Về phía Cảnh Ngọc Ninh, cô vẫn đang còn không biết là mình vừa bị người nào đó từ chối.
Sau khi ăn xong bữa trưa và nhận được tin tức của Lục Diễn Chi, cô bèn đưa Khang Lạc Dao đi đến công ty cùng với mình.
Sau khi ký xong hợp đồng, Lục Diễn Chi nhìn cô một cách áy náy và cứ nói mấy lời không đâu.
Gương mặt của Cảnh Ngọc Ninh lúc đó trông khá choáng váng.
Nhưng dù sao thì cô cũng không nghĩ nhiều, Khang Lạc Dao phải đi công tác, nên cũng cần phải sắp xếp cho cô ấy một người trợ lý để đi cùng. .
||||| Truyện đề cử: Con Rể Chiến Thần |||||
Phòng nhân sự của công ty bố trí loạn cả rồi, nên vào buổi chiều, cô lại phải quay về công ty để ý về mặt nhân sự rồi sắp xếp một người trợ lý thông minh, có trách nhiệm rồi mới cảm thấy yên tâm.
Trường hợp của Tạ Kiêu cũng cần phải xem xét nữa.
Sau khi được cô nhắc nhở, thì Tạ Kiêu cuối cùng cũng đã thông qua tài khoản ngân hàng mà tìm ra được rằng gần đây, phía bạn gái của Tạ Kiêu có nhận được một khoản tiền lớn.
Mà người đã gửi khoản tiền này không phải ai khác ngoài mẹ của Tạ Kiêu, cũng là dì của Lục Trình Niên – Tô Nguyệt.
Tình huống này thật sự là quá kịch tính rồi!
Việc này không khỏi gợi nhớ cô về câu chuyện về người mẹ kế độc ác đã dùng tiền để ép buộc người yêu của lọ lem.
Nhưng theo lý thuyết mà nói, nếu như mẹ anh ấy muốn tạo áp lực để buộc người bạn gái phải rời đi, hoặc là muốn cho hai người bọn họ trở mặt với nhau thì cũng không cần phải lấy sự nghiệp tương lai của con trai mình ra làm trò đùa như thế chứ!
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy vô cùng nghi ngờ, sau khi tra hỏi thì cô mới biết được rằng, ban đầu mẹ của Tạ Kiêu cũng không muốn anh dấn thân vào giới giải trí.
Theo như quan điểm của cô, nếu như có bạn gái ở trong ngành giải trí thì cũng không nên quá nổi tiếng.
Nếu như so sánh với nhà họ Lục đứng trên vạn người kia, thì về cơ bản là cũng giống như một con kiến vậy – có thể dễ dàng bị bóp chết bất cứ lúc nào.
Mẹ anh một lòng một dạ muốn để anh đi theo con đường kinh doanh giống như anh họ, nhưng Tạ Kiêu lại không hề có chút hứng thú nào với công việc buôn bán.
Vì bị dồn vào bước đường cùng nên mẹ Tạ Kiêu mới buộc phải dùng đến cách này.
Cảnh Ngọc Ninh nghe xong thì không nói được lời nào.
Đây rốt cuộc là đang kể về chuyện gì vậy?
Tạ Kiêu trông vẫn rất bình tĩnh.
Chính là nếu chỉ dựa vào điện thoại thì không thể nào để lộ ra việc người này là mẹ của anh được. Nói theo cách khác, tức là không thể nào để cho công chúng biết được sự thật cả. Vậy nên vẫn phải nghĩ một biện pháp khác để giải quyết.
Cảnh Ngọc Ninh cuối cùng cũng đã hểu.
Sau khi hỏi lại người phụ nữ kia, thì mới biết được là cô ấy cũng đã sớm có đối tượng mới và lúc đó thì đại khái là cô cũng muốn chia tay rồi, nên nếu mà còn có thể kiếm thêm chút tiền thì càng tốt.
Cảnh Ngọc Ninh liền liên hệ ngay với cô gái kia.
Thông qua một vài thủ đoạn thì cô đã thu được một đoạn ghi âm và video, lại còn buộc cô gái ấy phải thừa nhận một cách công khai rằng bản thân đã nói dối.
Cảnh Ngọc Ninh vẫn tha cho cô ấy một còn đường sống.
Cô cũng không nói ra việc cô ấy nhận tiền để vu oan cho người khác, mà coi như là cô ấy vì sau khi chia tay cảm thấy không cam lòng nên mới bịa ra những lời nói dối kia.
Dù sao thì, tình yêu không cam lòng của một cô gái, so với hình tượng một người vì tiền bạc mà hãm hại bạn trai của mình thì vẫn sẽ dễ dàng được tha thứ hơn.
Tất nhiên, những việc xảy ra sau đó cũng cần được giải quyết sao cho ổn thỏa.
Tuy rằng video xin lỗi đó đã được công khai một cách rộng rãi, nhưng hình ảnh của Tạ Kiêu trong mắt công chúng vẫn bị hủy hoại phần nào.
Dù vậy, hiện tại, anh cũng đang có một bộ phim truyền hình lớn sắp được phát sóng. Cảnh Ngọc Ninh có nghe nói đến bộ phim này rồi, các thành viên trong đoàn đều rất tốt, và phần trình diễn của Tạ Kiêu trong bộ phim cũng để lại nhiều ấn tượng tốt đẹp.
Cô lại còn tự mình viết một số bài báo truyền thông và gửi đi đến một số tòa soạn một cách bí mật.
Quả nhiên, hiệu ứng mà cô tạo ra cũng không tệ, và dần dần đã có một số người lên tiếng vì Tạ Kiêu.
Những fan hâm mộ trung thành mà trước đây bị báo chí và dư luận chèn ép cũng đã bắt đầu phản công lại. Những lời buộc tội và lên án cũng đã được gửi lên.
Đúng là những sóng gió và thăng trầm đều cần có thời gian để vượt qua.
Sau khi đã giải quyết xong xuôi, Cảnh Ngọc Ninh cũng đã biết được rằng về sau này sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa thì cô mới yên tâm được.
Bây giờ chính là lúc để lo lắng cho chuyện của bản thân cô.
Vào buổi tối, khi Cảnh Ngọc Ninh về đến nhà, thì thời gian lúc đó vẫn còn khá sớm.
Bữa tối còn chưa được chuẩn bị, và lúc đó còn chưa đến 6 giờ, Lục Trình Niên thì chắc cũng phải tầm hơn nửa tiếng nữa mới về nhà.
Khi Cảnh Ngọc Ninh đi vào phòng bếp thì cô thấy thím Lưu và một số người hầu đang bận rộn làm việc.
Khi mọi người thấy cô bước vào thì không khí trong phòng ngay lập tức có chút không được tự nhiên. Mấy người đó đều nhìn cô một cách tò mò.
Cảnh Ngọc Ninh thấy thế bèn nói: “Không cần phải để ý đến tôi. Tôi chỉ tiện thể vào xem qua một chút mà thôi.”
Thím Lưu vừa cười vừa bước lại gần cô: “Phòng bếp đang toàn là khói với mùi dầu ăn, cháu cứ đi ra ngoài và ngồi nghỉ ngơi đi! Nếu cháu thấy đói bụng thì để thím mang cho cháu một bát súp để ăn lót dạ nhé? Cậu chủ chắc sẽ về nhà nhanh thôi.”
Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Tối nay có những món gì vậy ạ?”
Mặc dù thím Lưu không biết cô hỏi câu này để làm gì, nhưng bà vẫn trả lời một cách chi tiết.
“Có nấm hương hầm măng, cá nấu canh chua, canh hạt sen, tôm, há cảo…”
Chỉ nghe thấy tên của những món ăn này thôi mà cô đã thấy thèm thuồng vô cùng.
Cảnh Ngọc Ninh nghe xong bèn chỉ tay vào hai đĩa đồ ăn ở phía trên.
“Hai món này đã có ai làm chưa vậy?”
Thím Lưu sửng sốt, rồi trả lời: “Chưa có.”
“Được rồi, vậy hai món này giao cho cháu đi!”
Cảnh Ngọc Ninh nói là làm, cô thay ngay tạp dề và đi xuống phòng bếp.
Đám người hầu lúc đầu còn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng rồi về sau thầy là cô muốn làm đồ ăn cho Lục Trình Niên thì thở phào nhẹ nhõm.
Mối quan hệ giữa hai người này tốt thật đấy. Cả hai đều là nam thanh nữ tú, nếu mối quan hệ giữa họ tiếp tục tiến triển một cách tốt đẹp như thế này, thì chẳng bao lâu nữa, biệt thự này có thể sẽ chào đón thêm một thành viên mới thôi.