Quý Lâm Uyên quan sát từng biểu cảm trên gương mặt cô, không kiềm được híp mắt vui sướng.
“Bà Quý, hài lòng với những gì em thấy chứ?”
Anh vừa với lấy khăn lông lau nước trên tóc, vừa hỏi.
Hoa Mộng Dao đỏ cả mặt, ngượng ngùng hừ một tiếng. Sau đó bĩu môi, nghĩ một đằng, nói một nẻo: “Ai thèm nhìn anh! Vô liêm sỉ!”
Nói xong thì quay người vào trong, không để ý anh nữa.
Cô không biết rằng điệu bộ miệng nói không thèm, nhưng biểu cảm lại ngược lại này, càng thể hiện sự để ý trong thâm tâm cô.
Bỗng chốc tâm trạng Quý Lâm Uyên tốt hơn hẳn, cả sự ủ dột âm u kia cũng biến mất từ lâu.
Anh lau khô tóc, vứt khăn đi rồi leo lên giường.
Trong lòng Hoa Mộng Dao đang rối bời, bỗng nhiên cảm nhận được luồng khí nóng phía sau.
Cô lập tức nóng ran, bật người ngồi dậy, nhìn người đàn ông vừa vén chăn trèo lên giường.
Cô hét lớn: “Anh làm gì vậy?”
Quý Lâm Uyên nhướng mày vẻ ngây thơ: “Anh đi ngủ mà.”
Hoa Mộng Dao trừng anh: “Không phải anh có phòng riêng sao? Sao không về phòng mình đi?”
Quý Lâm Uyên lắc đầu bất lực, nhẫn nại giải thích: “Trước đây chúng ta chưa kết hôn, đương nhiên phải ngủ riêng, nhưng hiện giờ chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp, em có thấy cặp vợ chồng nào ngủ riêng chưa?”
Hoa Mộng Dao: “…”
Cô biết ngay mà!
Cô tức điên, kéo hết chăn vào trong, bực bội nói: “Vậy hiện giờ anh cũng không được ngủ, ban ngày ban mặt, ngủ cái gì mà ngủ?”
Quý Lâm Uyên “hừ” một tiếng: “Vậy sao em được ngủ?”
“Em… tâm trạng em không vui, người không khỏe, được hay không hả?”
Quý Lâm Uyên nheo mắt.
Sau đó, anh đưa tay qua.
“Không khỏe chỗ nào? Anh xem xem.”
Nhất thời Hoa Mộng Dao sững người, cô nói không khỏe, chỉ là viện cớ mà thôi, không phải thật sự không khỏe.
Có điều thấy người đàn ông này đã duỗi tay qua, không giấu được nữa nên đành ngồi dậy.
“Được rồi được rồi, em không có chỗ nào không khỏe, cũng không muốn ngủ, nếu anh muốn ngủ như thế, vậy anh ngủ đi, em ra ngoài.”
Nói xong, cô vén chăn, đứng dậy.
Nhưng không ngờ, một giây tiếp theo, cả người đã được ôm lấy, sau đó toàn thân ấm áp, chăn đã trùm kín người cô, người đàn ông cũng nhanh chóng len vào, ôm cô trong lòng.
Hoa Mộng Dao giận ngút trời, phẫn nộ hét: “Quý Lâm Uyên!”
Quý Lâm Uyên “suỵt” một tiếng, dịu dàng nói: “Đừng la, nằm với anh một lát, anh bảo đảm sẽ không làm gì với em cả.”
Hoa Mộng Dao còn định vùng vẫy, nhưng cánh tay của người đàn ông cứ như hai gọng kiềm sắt, sao mà vùng vẫy nổi?
Cô tức giận không thôi, xoay đầu tức tối nhìn anh.
Nhưng vừa quay sang, lại đối diện với mét mệt mỏi dưới bọng mắt anh, anh đang nhắm mắt, quanh mắt có quầng thâm rõ ràng, trước kia vậy mà cô lại chẳng phát hiện ra.
Có lẽ thực sự đã mệt rồi, vừa nằm lên giường, đầu óc căng thẳng đã bắt đầu giãn ra, thêm hương thơm thoang thoảng quen thuộc trong lòng, khiến toàn thân người đàn ông thả lỏng, sự mệt mỏi mà anh vốn luôn giấu giếm đương nhiên không cách nào giấu được nữa, toàn bộ đều được phơi bày.
Hoa Mộng Dao khựng lại, câu la mắng đã đến miệng, sau đó lại xìu xuống như quả bóng xì hơi.
Cô không biết hai ngày nay anh ở đâu, làm gì, vì sao lại mệt thế này.
Có điều nghĩ lại cũng chẳng thoải mái gì.
Trong lòng bỗng hơi không nỡ, cô hạ giọng nói: “Anh bỏ em ra đã!”
Nói xong, lại vùng vẫy một lát, lần này, Quý Lâm Uyên không ép cô, quả nhiên nới lỏng được một ít, nhưng cũng chỉ có chút xíu, khiến cô thoải mái hơn chút thôi, nếu cô định trốn thì vẫn không được.
Hoa Mộng Dao đã thử tận mấy cách, cô nhận ra đều không tài nào trốn thoát, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ!
Thôi vậy!
Dù gì cũng không phải lần đầu tiên ngủ chung, anh muốn ôm vậy cho anh ôm thôi, dù gì cũng không mất miếng thịt nào.
Sao khi thông suốt, Hoa Mộng Dao cũng không vùng vẫy tiếp nữa, cô im lặng một lát mới khuyên nhủ: “Anh ngủ thế này không thoải mái đâu, nếu anh mệt thật thì ngủ đàng hoàng đi, dù gì em cũng nằm cạnh anh, chẳng chạy đâu được.”
Cô thật sự không định đi, cũng không định lừa anh.
Nhưng người đàn ông vẫn cự tuyệt.
“Không cần, cho anh ôm em là có thể an tâm được chút.”
Nói xong, úp mặt vào tóc cô, hít một hơi dài lưu luyến.
Lưng Hoa Mộng Dao cứng đờ cả.
Cánh tay anh nóng rực, như thiêu đốt khiến cô không thở nổi.
Trong không khí thoang thoảng hương trầm hương thanh mát chỉ thuộc về đàn ông.
Lòng cô vốn đang rối bời, dường như trong phút chốc đã trấn tĩnh hơn.
Dường như còn thầm thấy ấm lòng.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng rực rỡ, xung quanh an yên tĩnh lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người.
Cô cứ thế nằm trong lòng anh, dường như thời gian thoắt cái đã quay về bốn, năm năm trước, bao tháng ngày sáng chiều anh ôm cô, hai người ôm nhau chặt khít trên giường.
Hoa Mộng Dao nhắm mắt, đè nén sự chua xót.
Dường như cảm nhận được tâm trạng của cô gái trong lòng, Quý Lâm Uyên nhắm mắt cúi đầu, hôn lên tóc cô, khẽ khàng nói: “Đừng suy nghĩ linh tinh, ngủ nào!”
Giọng anh rất khẽ, vô cùng dịu dàng.
Tuy tay dùng sức ôm cô, nhưng cũng không đến độ quá chặt, chỉ là không muốn để cô thoát khỏi.
Trong lòng Hoa Mộng Dao bỗng càng thêm chua xót, nhất thời không nói gì.
Ước chừng mấy phút trôi qua, phía sau cô vọng lại tiếng hít thở đều đặn.
Cô hơi cựa người, muốn chuyển mình, nhưng chỉ cử động nhẹ một chút, cánh tay đang giam cô lại thít chặt.
Cô chỉ đành chấp nhận nằm trong lòng anh, sau đó, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Quý Lâm Uyên…”
“Ừm?”
Giọng người đàn ông mơ màng, dường như đã mệt mỏi cực độ.
Cô bĩu môi, mấy phút sau, trong lòng bất lực thở dài, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, ngủ thôi!”
Người đàn ông lặng lẽ nhếch miệng, tay càng ôm cô chặt hơn, lúc này mới an tâm ngủ.
Vốn tưởng tối nay sẽ khó ngủ.
Nhưng không ngờ, Hoa Mộng Dao gắng gượng chưa đến nửa tiếng đã ngủ mất.
Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được có gì đó đang lướt tới lướt lui trên mặt, cảm giác âm ấm.
Sau đó, cô nghe được giọng đàn ông trầm thấp.
“Mộng Dao, đời này đừng rời bỏ anh nữa.”
Hốc mắt cô chua xót, gương mặt xinh đẹp ụp vào gối, cũng không biết là thương hay là đau, nước mắt lặng lẽ rơi.
……
Hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh mới biết tin Hoa Mộng Dao và Quý Lâm Uyên ở bên nhau, hơn nữa còn nhận cả giấy kết hôn.
Lúc đó là buổi sáng, Hoa Mộng Dao và Quý Lâm Uyên đến cửa đón Lạc Lạc, Cảnh Ngọc Ninh nhìn thấy họ cùng xuất hiện, cảm thấy kinh ngạc vô cùng, sau đó Hoa Mộng Dao mới giải thích quan hệ giữa hai người.
Vì là bạn thân, nên Cảnh Ngọc Ninh đã biết từ lâu, rằng Hoa Mộng Dao luôn rất thích Quý Lâm Uyên, còn xem anh như thần tượng, theo đuổi hết mấy năm.
Do đó, giây phút này, bỗng nhiên biết được hai người thế mà đã ở bên nhau, đương nhiên cô rất mừng cho họ.
Không ngờ, còn chưa vui vẻ được bao lâu, thì nghe được, Lạc Lạc lại là con của Quý Lâm Uyên, người đàn ông mà một năm trước làm Hoa Mộng Dao có bầu, và trở mặt với người nhà cũng là Quý Lâm Uyên!
Cảnh Ngọc Ninh lập tức không bình tĩnh nổi nữa.