Lục Trình Niên dẫn Cảnh Ngọc Ninh đến trước mặt một hàng người giúp việc ở đằng kia, trầm giọng nói: “Giới thiệu với mọi người một chút đây, là vợ của tôi, Cảnh Ngọc Ninh. Từ nay về sau, cô ấy chính là bà chủ của cái nhà này, các người phải tôn trọng cô ấy giống như đã từng tôn trọng tôi, có hiểu chưa?”
Mấy người giúp việc đồng thanh lên tiếng: “Hiểu rồi ạ.”
Lúc này Lục Trình Niên mới gật đầu hài lòng, nắm tay Cảnh Ngọc Ninh vào nhà.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Cho đến lúc này cô cũng không kịp phản ứng, sao mình lại đi theo người đàn ông này đến Lục viên rồi.
Lúc bước vào phòng ngủ, cuối cùng cô mới kịp phản ứng, vội vàng giữ chặt tay anh lại.
“Cái kia, em, em tới đây…”
“Từ nay về sau em sẽ ở nơi này.”
Lục Trình Niên nghiêm túc nhìn cô.
Trong lòng Cảnh Ngọc Ninh hơi cảm thấy hồi hộp.
Hình như lúc này cô mới thật sự tin tưởng, anh nói kết hôn không phải là nói đùa, mà là nghiêm túc.
Lục Trình Niên đưa tay gọi một người giúp việc nữ, thấp giọng nói: “Thím Lưu, dẫn mợ chủ đi làm quen xung quanh một chút đi.”
Người giúp việc được gọi là thím Lưu vui vẻ tiến lên phía trước trả lời: “Vâng, mời mợ chủ đi theo tôi.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn về phía Lục Trình Niên một chút, thấy đối phương đang tháo cà vạt của mình, hình như là tính đi rửa mặt.
Cô mấp máy cánh môi nhưng không nói gì, xoay người đi theo thím Lưu.
Lục viên rất lớn, thiết kế ở bên ngoài của biệt thự là một vườn hoa lớn, bên trong là các loại cây hoa quý hiếm, được trồng để người khác thưởng thức.
Ở phía sau là một mảnh cỏ xanh biếc, bên cạnh vườn hoa là bể bơi, mặt nước màu xanh bên dưới ánh sáng chiếu rọi được gió thổi từng vòng từng vòng gợn sóng, nhìn qua rất có cảm giác an nhàn tự tại.
Cảnh Ngọc Ninh đi dạo ở bên ngoài một vòng, thím Lưu đã dẫn cô đi dạo xong cả tòa biệt thự.
Lúc này cô mới phát hiện Lục Trình Niên đã sớm chuẩn bị xong cho cô một căn phòng.
Đương nhiên phòng ngủ là hai người dùng chung, còn về phần phòng để quần áo thì được tách ra riêng.
Phòng làm việc và phòng để quần áo của cô đều ở trên lầu ba, trong phòng làm việc được sắp xếp rất nhiều sách, cô lại đột nhiên phát hiện trên giá sách kia có phần lớn đều là sách cô thích.
Trong đó thậm chí còn có mấy quyển độc nhất mà cô đã tìm từ lâu mà cũng không tìm được.
Còn có phòng để quần áo, diện tích hơn một trăm mét vuông, quần áo và túi xách ở bên trong đều là những kiểu dáng mới nhất bây giờ.
Thiết kế mà cô yêu thích nhất là tác phẩm của Amy được treo đầy cả một tủ quần áo, hình như là thiết kế nào cũng có một bộ.
Cảnh Ngọc Ninh nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Cái này thật sự là…giàu quá đáng!
Nhưng mà lấy từ góc độ này đã chứng minh được người đàn ông này sớm đã đưa ra quyết định muốn cô chuyển đến đây là sự thật.
Cô không khỏi hơi trợn tròn mắt, cũng không biết người đàn ông này đã tính trăm phương ngàn kế bao lâu rồi.
Nhìn cách bố trí trong phòng, chỉ vỏn vẹn trong thời gian ba ngày có phải đã quá nhanh rồi không?
Trong lòng mang theo thắc mắc, Cảnh Ngọc Ninh quay về phòng ngủ ở lầu hai.
Lục Trình Niên còn đang tắm, cô khoanh tay đi tham quan trong phòng ngủ một vòng, cô phát hiện so ra với phong cách xa hoa của cả cái biệt thự này thì trang trí trong phòng ngủ có chút đơn giản.
Màu sắc trong phòng là đen trắng xám, ở phía tây là một cái cửa sổ lớn, bên ngoài có một cái sân thượng, phía dưới sân thượng là mặt cỏ màu xanh lục được cắt tỉa gọn gàng.
Cô dựa vào tường nhìn vào giá sách màu đen, đa số trên đó đều là sách về kinh tế tài chính, cũng có một số tạp chí về xe.
Ngoài những cái đó ra còn được bày trí những cái nho nhỏ, hoặc là những chiếc cúp gì đó. Trong đó có một chiếc cúp ở bên trên có một tấm hình.
Là Lục Trình Niên cầm một giải thưởng gì đó liên quan đến thi đấu bóng rổ, phía trên là gương mặt mỉm cười lười biếng của người đàn ông, một đôi mắt đen nhánh lại như có hàng ngàn mũi tên phóng ra, cách một tấm ảnh chụp cũng có thể cảm nhận được khí thế sắc bén bức người.
Cô không khỏi mỉm cười, nhìn kỹ qua cái tên ở dưới cúp.
Quán quân cuộc thi đấu bóng rổ trường đại học Thánh Ước Hàn?
Anh cũng học đại học ở đó?
Cảnh Ngọc Ninh có chút kinh ngạc.
Không có nguyên nhân gì khác, năm năm trước lúc cô ra nước ngoài, lúc đó có một người bạn cũ của mẹ đã giới thiệu cho cô một người, cũng là một người học ở trường đại học này.
Không ngờ lại có thể có duyên như vậy!
Cảnh Ngọc Ninh cũng không nghĩ nhiều, vào lúc này, ở phía sau truyền đến âm thanh mở cửa phòng tắm.
Lục Trình Niên bước ra từ bên trong.
Trên người anh không mặc quần áo, trên lưng chỉ quấn một chiếc khăn tắm, mấy giọt nước trong suốt thuận theo cơ ngực mà chảy xuống, gợi cảm muốn mạng của người khác.
Mái tóc ngắn rối bời, một đôi mắt đen thâm thúy như hai vòng xoáy, dường như muốn hút cô vào bên trong.
Gương mặt Cảnh Ngọc Ninh cứng đờ, trong nháy mắt có chút xấu hổ.
Ánh mắt của cô di chuyển loạn xạ, không biết nên đặt ở chỗ nào.
Lục Trình Niên thấy như vậy, trực tiếp sải bước đi về phía cô.
Trên tay của anh đang cầm một chiếc khăn mặt, vừa lau lau mái tóc còn ướt của mình, vừa cầm lấy chiếc cúp mà cô đang nhìn chăm chú lúc nãy.
“Em đang nhìn cái này hả?”
“Hả? À, ừm.”
Cảnh Ngọc Ninh trả lời không tự nhiên.
Lục Trình Niên giống như không phát giác được sự căng thẳng của cô, anh thả chiếc cúp trong tay xuống, nhẹ nhàng nói: “Đây là lúc tôi được mời làm giáo sư ở một trường đại học nước F nhận được, cũng không được tính là giải thưởng lớn gì, nhưng mà cuộc thi rất thú vị.”
Cảnh Ngọc Ninh có chút kinh ngạc.
“Giáo sư?”
Lục Trình Niên nhướng mày: “Sao thế?”
“À, không có sao cả.”
Thôi được rồi! Là do cô quên, ông già thì chính là ông già, sao có thể đến để học được?
Người ta tuổi mới xấp xỉ hai mươi đã đứng ra tiếp nhận tập đoàn Lục thị, trong mấy nhóm kinh doanh đều gọi anh là người có tài, Thánh Ước Hàn mời anh đến làm giáo sư cũng không có gì là khó hiểu.
Lục Trình Niên sâu xa nhìn cô một cái, hỏi: “ Em cũng biết trường này nữa hả?”
Cảnh Ngọc Ninh gật gật đầu.
“Năm năm trước em học ở đây.”
Lục Trình Niên mỉm cười.
“Vậy thật sự là có duyên rồi.”
Ánh mắt của anh thâm thúy sâu thẫm, giống như chất chứa một thứ gì đó không rõ ràng lại phức tạp, Cảnh Ngọc Ninh nhìn cũng không hiểu.
Nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, sau đó liền nghe được giọng nói của người đàn ông.
“Muốn đi tắm chưa?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút không thích ứng được với hoàn cảnh vừa nãy, vừa nghĩ đến phòng tắm mà người đàn ông này đã dùng, mình lại bước vào thì lại có cảm giác không được tự nhiên.
Cảm thấy đưa ra ý muốn đến phòng tắm khác cũng không tốt, cô cũng chỉ có thể lắc đầu.
“Vậy em giúp tôi lau tóc nha?”
Anh đưa chiếc khăn trong tay mình qua.
Cảnh Ngọc Ninh giật mình, nhưng cũng không từ chối.
Cô đưa tay nhận lấy khăn mặt, chờ sau khi anh ngồi xuống ghế sofa, cô mới dùng lực đạo nhẹ nhàng mà lau tóc giúp anh.
Tóc của người đàn ông rất ngắn, lại không hề cứng chút nào, ngón tay của cô đảo qua đảo lại trên tóc, có một loại cảm giác đặc biệt.
Cảnh Ngọc Ninh cố gắng khống chế không cho mình suy nghĩ loạn xạ, sự thật là cô đã đồng ý gả cho Lục Trình Niên, cũng đã hưởng thụ được lợi ích mà anh mang đến cho mình, nên cô phải cố gắng làm quen với cuộc sống ở bên cạnh anh.
Qua một lát sau, tóc đã khô gần một nửa.
Lục Trình Niên cầm máy sấy tóc trong tay sấy một chút, nhìn thấy cô cứ luôn đứng ở đó, anh có chút buồn cười.
Anh đi qua nắm lấy cánh tay của cô, kéo cô ngồi ngay ngắn xuống giường.
Cảnh Ngọc Ninh hơi hoảng loạn, nhìn thấy giây tiếp theo anh nhấc chân của mình lên, cô không khỏi coi chân lại theo phản xạ.
“Anh làm gì vậy?”
Ánh mắt của Lục Trình Niên sâu thẳm, như cười mà không cười.
“Bà xã Lục à, em vất vả cả ngày đêm rồi, em không mệt hả?”
Không nói thì thôi, nói rồi Cảnh Ngọc Ninh lại cảm thấy hơi mệt.
Cô gật gật đầu.
“Vậy còn không chịu ngủ?”
“Bây giờ á?”
“Ừm, ngủ trước một chút đi, lúc nào cần dậy thì tôi sẽ gọi em dậy.”
Cảnh Ngọc Ninh mơ màng được anh cởi giày xuống khỏi chân mình, lúc kịp lấy lại tinh thần, người đã bị ấn vào trên giường.