“Lục Trình Niên của tập đoàn nhà họ Lục đến!”
Đám đông tự động nhường thành một lối đi nhỏ, mọi người đều kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cuối đám đông là một thân hình cao lớn đang chậm rãi đi vào.
/ Cảnh Ngọc Ninh giật mình, đồng tử lập tức co lại.
Chỉ thấy người đàn ông đó mạnh mẽ sải bước vào, tốc độ nhanh dần nhưng lại không hề thấy cảm giác vội vàng, mày kiếm sắc nét, đồng tử đen láy lạnh lùng khiến cho toàn thân trên dưới đều tản ra ý lạnh.
Tô Thâm đi sau người anh, còn có mấy vệ sĩ mặc vest đen thì đứng ở cửa không có vào.
Đợi Tô Thâm đem quà đi tặng, sau đó mới cùng anh đi vào trong.
“tục Trình Niên! Thật sự là anh ấy, anh ấy sao lại đến đây?”
Trong các khách khứa có người thấp giọng hốt ra một câu, những người khác lúc đó mới hoàn hồn lại, thật sự rất bất ngờ.
Người tham dự buổi tiệc ngày hôm nay đã phần đều có thân phận địa vị trong xã hội, dù chưa từng gặp Lục Trình Niên, lẽ nào trên tạp chí và TV lại chưa từng nhìn thấy? Vì thế, người đàn ông trước mặt tất cả mọi người dường như đều nhận ra.
Người thừa kế của tập đoàn tài phiệt! Người nắm quyền thực sự của ập đoàn nhà họ Lục! Đó chính là người sáng lập ra giải trí An Ñ_ Ninh Quốc Tế đang được săn đón hiện nay! Anh sao lại đến đây? Vương Tuyết là người đầu tiên phản ứng kịp, lập tức hởn hở bước đến đón tiếp anh.
“Hoan nghênh tổng giám đốc đã đến đây! Mau, mời đi bên này!”
Cảnh Minh Đức và Dư Thanh Liên thấy thế thì cũng vội vàng bước tới, mày mặt tràn ngập ý cười.
“Không biết tổng giám đốc Lục sẽ đến, đã đón tiếp chậm trễ, thật sự xin lỗi!”
Nhà họ Cảnh chỉ gửi lời mời cho Lục Trình Niên nhưng cũng không trông mong gì nhiều.
Ai cũng biết, tổng giám đốc Lục này mặc dù gần đây đã đến Nam Thành, nhưng các bữa tiệc xã giao đều không tham gia, ai cũng không mời được.
Trước cũng đã có nhiều người bị như thế, người nhà họ Cảnh đương nhiên không cảm thấy mình sẽ là ngoại lệ.
Nhưng không ngờ, anh hôm nay lại đến! Vương Tuyết đương nhiên rất vui, còn Cảnh Ngọc Ninh cũng kích động.
Lục Trình Niên, mau cứu eml Cô hé hé miệng, nhưng không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.
Trần Vĩnh Thông chú ý đến cảm xúc của cô, sắc mặt hơi biến.
“Cô muốn tìm anh ta đến cầu cô? Đừng làm mơ nữa! Cũng không nhìn lại bản thân có thân phận gì, nhân vật như Lục Trình Niên đừng nói đến nhà họ Cảnh mấy người, cho dù nhà họ Mộ cũng không chống lại được, hơn nữa cô biết người bên ngoài nói thế nào về anh ta không?”
Trân Vĩnh Thông cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Mọi người đều nói anh là gay, không thích phụ nữ, một người phụ nữ đã từng mơ tưởng muốn trèo lên giường của anh ta sẽ không có kết cục tốt, cho nên cô đừng si tâm vọng tưởng!”
Anh ta dứt lời thì đỡ Cảnh Ngọc Ninh đi về phía thang máy.
Cảnh Ngọc Ninh thấy thế thì rất nóng lòng.
Cô đã cúi đầu cắn vào cánh tay của anh Cô tuy bị trúng thuốc, toàn thân vô lực nhưng đến cuối cùng lấy hết sức bình sinh ra.
Công thêm lúc đó có niềm tin, sao có thể không liều mạng cược một lần? Trân Vĩnh Thông lúc đó thật sự không ngờ đến cô lại dám phản kháng.
Nhất thời sơ xuất bị cô cắn, anh ta đã hét lên một tiếng đau đơn và buông tay ra, người phụ nữ trong ngực ngay lập tức chạy đi.
“Hừ– Tiện nhân! Dám cắn tôi? Đứng lại!”
Khi đám đông còn chưa phản ứng kịp từ tiếng hét kia thì thấy một thân ảnh xông ra, trực tiếp lao đến chỗ anh.
Lục Trình Niên sớm đã sải bước tới, trước khi chân Cảnh Ngọc Ninh mềm nhũn ngỡ xuống thì đỡ lấy cô.
Thân thể của cô đã rơi vào trong lòng của anh.
Mọi người đều biến sắc.
Trời ạ! Đó là ai? Hừm? Đó không phải Cảnh Ngọc Ninh sao? Cô ta, cô ta, cô ta… Cô sao có thể chạm vào Lục Trình Niên? Ai mà không biết, Lục Trình Niên ghét nhất là phụ nữ! Lăn lộn nhiều năm trên thương trường, chưa từng nghe qua anh có qua lại với người phụ nữ nào cả, thậm chí đã từng có người vì muốn lấy lòng anh mà đã đưa không biết bao nhiêu cô gái tuyệt sắc lên trên giường của anh, cuối cùng không những bị đuổi ra, thậm chí ngay cả hạng mục nắm trong tay rồi cũng biến mất luôn! Người như thế… thích phụ nữ mới là lại Đến những người lão làng đã từng tiếp tục với Lục Trình Niên cũng không dám bước tới, mà chỉ đứng đó trợn mắt nhìn.
Họ cực kỳ phấn nộ.
Mẹ nó! Thật sự không biết xấu hổ mài! Bạn trai còn đang ở đây, vậy mà lại dám đi câu dẫn người đàn ông khác, cô có phải muốn chết không? Mà Cảnh Ngọc Ninh được Lục Trình Niên ôm trong lòng, ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, cô rốt cuộc cũng yên tâm.
Loại tuyệt cảnh đó đã khiến cô sống chết túm vào Lục Trình Niên, dường như túm được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, _nagy cả cơ thể cũng không nhịn được mà run lên.
Đồng tử của Lục Trình Niên dần lạnh.
Liên tưởng đến những gì vừa mới nghe được từ bên ngoài, tự nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh nhẹ nhàng võ vào đôi vai gầy yếu của cô, ánh mắt lạnh lão nhìn người trước mặt.
Trân Vĩnh Thông đã sải bước đến, khi thấy Cảnh Ngọc Ninh ở trong lòng của anh thì sắc mặt hơi tái đi.
Vương Tuyết cũng biến sắc, sợ hãi sẽ đắc tội với Cảnh Ngọc Ninh, liền vội vàng giải thích.
“Tổng giám đốc Lục, thật sự xin lỗi, đây là cháu gái của tôi, nhất thời uống say nên có chút thất lễ, tôi lập tức cho người mang nó đi.”
Sau đó nói: “Cậu Trần, bạn gái của mình cũng không nhìn thấy sao? Trước mặt nhiều người như thế mà lao vào lòng của một người đàn ông khác, còn ra thể thống gì nữa?”
Trân Vĩnh Thông lúc này mới bước tới, lạnh lùng nói: “Cảnh Ngọc Ninh, qua đây! Í Đừng làm nhăn quần áo của tổng giám đốc Lục!”
Cảnh Ngọc Ninh vẫn không nhúc nhích, Vương Tuyết thấy thế, thì liền cau mày.
Bà cụ thở dài, dường như cảm thấy rất bất lực.
“Đứa cháu gái này của tôi… ài! Trách tôi không dạy dỗ nó đàng hoàng, bình thường ở bên ngoài uống rượu chơi bời thì thôi đi, hôm nay lại làm ra hành động này… ài! Khiến mọi người chê cười rồi! Cậu Trần, cậu qua đó kéo nó về đi.”
Trần Vĩnh Thông muốn động thử nhưng Lục Trình Niên đột nhiên lên tiếng.
“Anh dám đụng vào cô ấy thử xeml”
Mọi người lập tức ngây ra.
Nhìn anh mà không dám tin, dường như không dám tin tưởng những lời này là do anh nói ra.
Lục Trình Niên lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Tuyết: “Bà cụ Cảnh, bà vừa nói cô ấy là bạn gái của ai?”
Vương Tuyết hơi sững ra, trong lòng dần ý thức được điều gì đó không đúng, nhưng “cũng không hoàn toàn phản ứng lại được Chỉ có thể trả lời theo bản năng: “Nó, nó là bạn gái của cậu Trân, chính là người này, cậu hai của tập đoàn Thịnh Đạt…”
“Hai”
Một tiếng cười lạnh, cắt ngang lời giới thiệu của bà cụ.
Giọng nói lạnh lão của Lục Trình Niên hình như có thể khiến nước đóng băng, đôi đồng tử đen láy nhưng lại tản ra ý lạnh vô tận, nói ra từng từ từng câu một: “Tôi vậy mà lại không biết, vợ của Lục Trình Niên tôi đây từ khi nào trở thành bạn gái của tên cặn bã này?”
Mọi khách khứa: “…”
Anh vừa nói cái gì cơ? Tai hình như bị tịt rồi, không nghe rõ! Cảnh Ning là vợ của Lục Trình Niên? Sao có thể chứ? Có rất nhiều người biểu lộ sự bất ngờ này, tất cả mọi người ở xung quanh còn chưa hoàn hồn lại.
“Cậu Lục, cậu có phải nhầm lẫn không? Cô ta, cô ta chỉ là một nha đầu bình thường, sao có thể trèo cao được như thế? Lục Trình Niên cười lạnh một tiếng: “Bình thường sao? Tôi sao không cảm thấy? Vợ của tôi luôn là viên ngọc quý giá nhất, rực rỡ nhất, chỉ có điều có nhiều người mắt bị mù nên không nhìn thấy thôi!”
L,) Vương Tuyết: “… Trần Vĩnh Thông thấy tình thế không đúng, ánh mắt khẽ đảo qua, nhân lúc mọi người không chú ý muốn chuồn đi.
Tuy mới mon men đến cửa của đại sảnh thì bị Tô Thâm chặn lại.
Nhìn thấy đó là thư ký của Lục Trình Niên, anh ta mỉm cười: “Cậu Trân, đi đâu thế? Bạn gái không cần nữa à?”