Nữ Thần Quốc Dân

Chương 114: Chương 114: Niềm vui làm mẹ




Lúc này cô bé kia cũng nhìn thấy cô.

Cô bé chớp chớp đôi mắt to ướt sũng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy vẻ tò mò và cảnh giác.

Ngay trong lúc Cảnh Ngọc Ninh muốn nói gì đó thì nghe thấy cô bé bỗng nhiên gọi: “Mẹ!”

Cảnh Ngọc Ninh: “…”?

Một giây sau, cô bé liền đứng lên, vẻ mặt hưng phấn chạy vội về phía cô.

“Mẹ! Rốt cuộc con cũng tìm được mẹ!”

Cảnh Ngọc Ninh: “ “

Cái này…ai có thể nói cho cô chuyện gì đang xảy ra không?

Niềm vui làm mẹ lúc nửa đêm?

Cảnh Ngọc Ninh kinh dị nhìn chằm chằm một cục bột nhỏ nhào vào trong lòng mình, qua một hồi lâu sau mới phản ứng được.

“Người bạn nhỏ, cháu nhận nhầm người rồi, tôi không phải mẹ cháu.”

“Mẹ, con rất nhớ mẹ! Họ nói chỉ có tới đây mới có thể tìm được mẹ, con còn không tin, không ngờ mẹ đúng là ở đây thật!”

Cục bột nhỏ hiển nhiên rất vui vẻ, hai cánh tay nhỏ ôm chặt chân Cảnh Ngọc Ninh, làm thế nào cũng không buông tay.

Cảnh Ngọc Ninh lúng túng, nhưng từ trong câu chữ của đứa trẻ chắc cũng có thể nghe ra đứa trẻ là đến tìm mẹ, có thể là đã bị lạc người nhà.

Dưới tình huống như vậy, cô cũng không biết nên giải thích thế nào, dứt khoát trước tiên không nói gì.

Cảnh Ngọc Ninh quan sát bốn phía một chút, không thấy có ai khác, liền hỏi: “Người bạn nhỏ, một mình cháu à? Người nhà cháu đâu?”

“Bà nội và con bị lạc, con không tìm thấy người nhà!”

Cảnh Ngọc Ninh thầm than một tiếng, nghĩ thầm quả là thế.

Nơi này cực kì hoang vắng, đã tới gần vùng ngoại ô, không biết những người lớn này nghĩ như thế nào mà lại bỏ một đứa trẻ nhỏ như vậy ở đây.

Trong lòng cô có chút tức giận, quay người bế đứa trẻ lên.

“Người bạn nhỏ, cháu tên là gì vậy?”

“Con tên là An An.”

“An An đừng sợ, dì dẫn cháu đi tìm chú cảnh sát có được không? Chú cảnh sát nhất định sẽ giúp cháu tìm được người nhà cháu.”

Đứa trẻ nhìn cô, chớp chớp mắt.

Đôi mắt to trong veo sáng ngời kia viết đầy sự mơ màng, khó hiểu, ngấn nước.

Cảnh Ngọc Ninh thấy trái tim muốn tan chảy.

“Mẹ, mẹ muốn tìm chú cảnh sát bắt bà nội lại hả?”

Cảnh Ngọc Ninh đình trệ.

Trong lòng tự nhủ nếu như có thể, thật đúng là muốn gọi người bắt vị phụ huynh vô trách nhiệm lại.

Nhưng mà cô cũng biết chuyện này không có khả năng lắm.

Nhìn cách ăn mặc của đứa trẻ này rất rõ ràng là được nuôi dưỡng trong phú quý và cưng chiều, đại khái khả năng là cùng người giám hộ bị lạc.

Thế là cô lắc đầu: “Không phải, chỉ là muốn họ giúp cháu tìm được bà nội của cháu thôi.”

“Nhưng bây giờ chú cảnh sát đã tan việc rồi, với lại An An mệt mỏi quá, buồn ngủ quá, mẹ, mẹ dẫn con về nhà có được không? An An muốn về nhà đi ngủ một giấc.”

Cảnh Ngọc Ninh: “…”

Cô nhìn đứa trẻ trong lòng một chút, trong đôi mắt to tròn ngấn nước của đứa trẻ quả thật là có chút mệt mỏi.

Cô không đành lòng.

Được rồi được rồi, ngày mai thì ngày mai đi!

Chẳng qua cũng chỉ khoảng một đêm, trước tiên đưa đứa trẻ về, ngày mai đợi cô bé sau khi nghỉ ngơi thật tốt thì sẽ đưa cô bé đi tìm người nhà là được rồi.

Nghĩ như vậy, Cảnh Ngọc Ninh liền ôm đứa trẻ về trên xe.

Đi thẳng về Lục Viên.

Thím Lưu hôm nay nghỉ, những người giúp việc còn lại nghỉ tết vẫn chưa quay lại làm, cho nên hôm nay hiếm khi không có ai ở nhà.

Cảnh Ngọc Ninh bế cô bé vào phòng khách, đứa trẻ lần đầu tiên tới một môi trường mới, đối với cái gì cũng đều rất tò mò, sờ đông sờ tây nhìn xem, đôi mắt xinh đẹp vô cùng vui vẻ.

“Mẹ, đây chính là nhà mẹ sao? Nhà của mẹ thật đẹp!”

Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười uốn nắn: “Nói lại lần nữa, tôi không phải mẹ cháu, gọi tôi là dì được rồi.”

An An nhìn cô, có chút tủi thân.

“Nhưng mẹ chính là mẹ con mà…”

Cảnh Ngọc Ninh đình trệ.

Cô nhìn đôi mắt tủi thân của đứa trẻ đã hơi ửng hồng, trong lòng không hiểu sao nhói một cái, như bị kim đâm, có chút đau nhức.

Cô cũng không nói rõ được tại sao mình lại có loại cảm giác này, rõ ràng là lần đầu tiên gặp đứa bé này, lại mơ hồ có một loại cảm giác quen thuộc, giống như trước đây thật lâu đã nhìn thấy.

Cảnh Ngọc Ninh thở dài.

Không đành lòng tiếp tục uốn nắn cách xưng hô của cô bé, ngồi xổm xuống dịu dàng nhìn cô bé, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, cháu nghỉ ngơi ở đây có được không?”

An An ngoan ngoãn gật đầu một cái.

“Mẹ, mẹ sẽ ngủ cùng con chứ?”

Cảnh Ngọc Ninh do dự một chút.

Cô chưa từng có con, nhưng đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, ngủ một mình quả thực cũng không quá yên tâm.

Thế là khẽ gật đầu: “Được.”

Thấy cô đồng ý, An An tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Vội vàng lôi kéo Cảnh Ngọc Ninh nằm xuống rồi lại nói: “Vậy mẹ có thể kể chuyện cổ tích cho con nghe không?”

Cảnh Ngọc Ninh sững sờ.

Kể chuyện cổ tích?

Hức… hình như cô không có khả năng!

Cảnh Ngọc Ninh rất muốn từ chối, thế nhưng đối diện với đôi mắt ươn ướt tràn ngập chờ mong kia thì làm thế nào cũng không nhẫn tâm được.

Cuối cùng, chỉ có thể kiên trì bất chấp đồng ý: “Được!”

“A! Con muốn nghe chuyện cổ tích Nữ hoàng tuyết!”

“Ây… được!”

Cũng may trước đây trong lúc vô tình Cảnh Ngọc Ninh đã xem qua một chút phim hoạt hình này, mặc dù kể không được đầy đủ, nhưng chắp vá, lại tự mình thêm thắt một chút, cũng có thể kể được đại khái.

Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, cũng không lâu lắm, An An đã ngủ say.

Cảnh Ngọc Ninh dừng giọng và nhìn khuôn mặt đang ngủ bình yên của đứa trẻ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm đó đứa trẻ ngủ ngon một cách lạ thường, trái lại Cảnh Ngọc Ninh nằm trên giường mấy giờ cũng không thể ngủ say được.

Mãi cho đến sau nửa đêm, khi trời đã sắp sáng thì mới miễn cưỡng thiếp đi.

Ngày hôm sau, Cảnh Ngọc Ninh ăn sáng cùng An An rồi đưa cô bé đến đồn cảnh sát.

Đứa trẻ cũng ngoan, biết cô muốn giúp mình tìm người nhà cho nên trên đường đi không khóc không quấy, ngoan muốn chết.

Đến đồn cảnh sát, bên kia nghe nói là tối hôm qua phát hiện, trùng hợp tối hôm qua cũng có một người đến báo án nói là cùng đứa trẻ bị lạc nên vội vàng liên lạc với đối phương.

Cảnh Ngọc Ninh ngồi với An An trên ghế dài, không bao lâu sau thì thấy một bà cụ có mái tóc hoa râm chạy tới.

“An An!”

“Bà nội!”

Vẻ mặt đứa trẻ vui mừng, nhảy xuống ghế chạy về phía bà cụ.

Một già một trẻ ôm nhau cõi lòng dạt dào, Cảnh Ngọc Ninh thấy tình hình như vậy, biết đối phương chắc chắn là người nhà An An rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thưa cô, cô là ngươi đã cứu An An nhà chúng tôi à?”

Bà cụ nhìn cô hỏi.

Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, dừng một chút, cuối cùng không nhịn được nói: “An An còn nhỏ như thế, mọi người cũng quá bất cẩn, sao có thể để cô bé một mình ở một nơi như vậy? Chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?”

Bà cụ bị cô dạy dỗ vài câu, cũng không tức giận, cười tủm tỉm gật đầu.

“Đúng, đúng, lần sau nhất định chúng tôi sẽ chú ý.”

Cảnh Ngọc Ninh cũng không tiện nói gì thêm, dù sao cũng là người nhà của đứa trẻ, hơn nữa nhìn ra được An An và bà cụ này tình cảm rất tốt, cô là người ngoài, nói hai câu đã là lắm mồm rồi, còn nói nữa khó tránh khỏi có chút không biết điều.

Thế là Cảnh Ngọc Ninh ký tên chuẩn bị rời đi nhưng lại bị bà cụ gọi lại.

“Cô gái, lần này cô giúp chúng tôi, đây là một chút lòng thành, xin cô hãy nhận lấy.”

Chỉ thấy bà cụ lấy ra một cái phong bì, không cần mở ra, chỉ nhìn hình dáng bên trong của phong bì Cảnh Ngọc Ninh cũng biết là cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.