Cảnh Ngọc Ninh cũng biết, nên cũng không miễn cưỡng.
Mấy ngày sau, phim mới của Cảnh Ngọc Ninh quay xong, vừa khéo lại vào giáng sinh, Tần Tranh gọi điện tới, hỏi bọn họ có muốn tụ tập cùng nhau không.
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ cũng không có việc gì, nên đồng ý.
Đi mới biết, thì ra hôm nay không chỉ là giáng sinh, mà còn là sinh nhật của Quý Vân Thư.
Cảnh Ngọc Ninh không ngờ tới, không mang quà, nhất thời không khỏi hơi khó xử.
May là Lục Trình Niên đã chuẩn bị từ sớm, khi anh đưa quà đã chuẩn bị cho cô, Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh đầy ý trách cứ.
“Sao anh không nói sớm với em?”
Lục Trình Niên cười: “Gần đây em bận như thế, sợ em vất vả, hao tâm tốn sức.”
Nói rồi, lại ngừng một lát: “Vân Thư chơi cùng bọn tôi từ nhỏ tới lớn, sẽ không để ý những cái này.”
Mặc dù Cảnh Ngọc Ninh biết những gì anh nói là sự thật, nhưng cô cũng hiểu, lễ nghi cơ bản nhất vẫn phải có.
Cả đám người tụ tập cũng coi như rộn ràng, nhưng chơi đùa được một nửa, Cảnh Ngọc Ninh bống nhận được tin nhắn messeger.
Vậy mà lại là tin nhắn của Quan Ân Tuyền.
Cô hơi ngạc nhiên.
Sau lần uống rượu chung lần trước, cô đã kết bạn messeger với Quan Ân Tuyền, nhưng hai người mãi vẫn không liên lạc.
Vì thế, bỗng nhiên nhận được tin nhắn của cô ta, Cảnh Ngọc Ninh vẫn hơi nghi ngờ.
Cảnh Ngọc Ninh đứng lên, đi ra bên ngoài phòng bao, liền thấy Quan Ân Tuyền mặc áo lông cừu màu be đứng ở góc rẽ cách đó không xa.
Thấy cô đi ra, cô ta vội vàng chạy tới, cười nói: “Xin lỗi cô Cảnh, làm phiền cô rồi, đây là quà tôi chuẩn bị cho đàn anh, cô có thể đưa cho anh ấy giúp tôi không?”
Cảnh Ngọc Ninh lập tức càng thêm nghi ngờ.
“Quý Vân Thư ở bên trong, tự cô vào đưa cho anh ấy không phải tốt hơn sao?”
Quan Ân Tuyền miễn cưỡng cười.
“Thôi, tôi còn có việc gấp, phải lập tức đi ngay, không làm phiền mọi người tụ tập nữa, hơn nữa, cũng không phải thứ gì quan trọng lắm, tôi cũng vừa khéo đi qua đây, nghe nói mọi người ở đây nên mang tới.”
Đã nói như này rồi, Cảnh Ngọc Ninh không giúp cũng quá là ngại.
Thế nên nhận lấy món quà đó.
“Vậy được rồi, cô chắc chắn không vào ngồi một lát?”
“Thôi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây, làm phiền cô rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh lắc đầu: “Không sao.”
“Vậy tôi đi trước đây.”
“Ừ.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn bóng lưng cô ta rời đi, có chút không biết làm sao.
Thế nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, ôm hộp quà trên tay, đi vào trong.
Khi về tới phòng, Tần Tranh đang kéo mấy người đánh bài.
Ba người vừa đánh xong một ván, đang nghỉ ngơi giữa hiệp.
Lục Trình Niên thấy cô đi vào, hỏi: “Đi đâu thế?”
Cảnh Ngọc Ninh trả lời: “Quan Ân Tuyền bỗng nhiên gửi tin nhắn cho em, nói là có đồ muốn đưa cho em.”
Vừa nói, vừa đi tới trước mặt Quý Vân Thư, nhét hộp quà cho anh ta: “Đây là quà sinh nhật cô ấy đưa cho anh, anh mau xem xem.”
Quý Vân Thư ngây người, hơi bất ngờ.
Anh ta nhìn hộp quà trong tay, rồi đứng lên liếc nhìn cô đứng phía sau mình, hỏi: “Cô ấy đâu?”
Cảnh Ngọc Ninh thở dài: “Đi rồi!”
“Đi rồi? Nếu cô ấy đã tới, sao còn đi?”
Cảnh Ngọc Ninh nhún vai: “Sao tôi biết? Thế nhưng cô ấy nói có việc gấp, chắc là thật sự có việc gì đó.”
Quý Vân Thư nghe thế gật đầu, cũng không để ý gì, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Mấy người chơi vài ván, mãi cho tới nửa đêm mới tan cuộc.
Đương nhiên mấy người Cảnh Ngọc Ninh ai về nhà nấy.
Gần đây người của nhà họ Quý ra nước ngoài, không ở trong nước, một mình Quý Vân Thư ở nhà cũng chán.
Hơn nữa anh ta đã uống rượu, sáng mai còn hẹn trước một ca phẫu thuật rất sớm, thế nên trực tiếp thuê phòng nghỉ ngơi trong khách sạn.
Đám Lục Trình Nhiên thấy thế, cũng kệ anh ta, cả đám người rời khỏi khách sạn.
Đêm đã khuya, Quý Vân Thư về phòng, chỉ cảm thấy cả người cực kỳ mệt mỏi, còn hơn cả làm 10 ca phẫu thuật lớn.
Anh ta nằm trên giường, vừa quay đầu liền nhìn thấy hộp quà kia đặt trên đầu giường.
Đó là thứ mà Quan Ân Tuyền nhờ Cảnh Ngọc Ninh mang tới, hộp rất đẹp, màu hồng, bên trên kết nơ cánh bướm, liếc nhìn giống như đồ của mấy cô bé.
Anh ta giương khóe môi, sự mệt mỏi trong người bớt đi một cách lạ kỳ, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.
Ngồi dậy, đi tới, bóc bộp quà ra.
Liền thấy bên trong đầy một hộp nhưng ngôi sao gấp tay nhỏ xinh, anh ta hơi ngây người, bỗng nhiên bật cười, đây là lần đầu tiên trong đời nhận được món quà như này…
Nói thế nào đây? Quà rất đặc biệt!
Anh ta nhớ, lần trước khi có người tặng món quà này, chắc là khi học cấp 3! Đó là chuyện bao năm về trước rồi.
Nhưng không ngờ rằng, qua bao năm như thế, vậy mà bản thân cũng nhận được một hộp.
Anh ta cười, lật xem từng ngôi sao, lật ra một tờ giấy.
Bên trên viết một câu, nét chữ xinh đẹp giản dị, y hệt như ấn tượng về người kia.
Bên trên viết: “Đàn anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, em không biết anh cần cái gì, có lẽ anh không cần cái gì cả, chỉ cần một lời chúc phúc chân thành mà thôi, vậy nên em chúc anh mãi mãi vui vẻ, mãi mãi hạnh phúc.”
Lời chất phác, không hề hoa lệ, cũng không tính là đặc biệt, nhưng lại khiến trái tim người khác trở nên ấm áp.
Khóe miệng Quý Vân Thư lặng lẽ giương lên.
Anh ta bỗng nhớ ra gì đó, xoay người lấy điện thoại ra, nhanh chóng ấn một dãy số.
Vừa định gọi, nhưng lại do dự một lát.
Cuối cùng, anh ta vẫn lựa chọn từ bỏ, trong lòng rất phức tạp.
Anh ta làm sao thế? Chẳng qua chỉ là một món quà bình thường mà thôi, anh ta còn thật sự định gọi điện cảm ơn cô nhóc kia hay sao?
Số điện thoại là do lần trước khi Quan Ân Tuyền uống say, điện thoại để ở chỗ anh ta, anh ta không cẩn thận nhìn thấy.
Vốn dĩ không định nhớ, chỉ là trước giờ trí nhớ của anh ta rất tốt, chỉ liếc nhìn đã nhớ kỹ trong đầu, không thể quên được.
Nhớ tới tối đó, anh ta hơi động lòng.
Lần đó, là một lần hoạt động tập thể của viện nghiên cứu.
Vốn tửu lượng của anh ta rất tốt, nhưng hôm đó vì quá vui nên uống hơi nhiều.
Còn Quan Ân Tuyền thì vốn tửu lượng không ổn, không được mấy ly đã say rồi.
Mấy đồng nghiệp ồn ào đòi anh ta đưa cô ta về phòng, trước mặt nhiều người như thế, Quan Ân Tuyền lại là cô gái duy nhất trong viện nghiên cứu, anh ta không tiện không nể mặt cô ta, hơn nữa, giao cho người khác cũng không yên tâm, thế nên tự mình đưa cô ta về phòng.
Nhưng không ngờ, sau khi say cô nhóc kia không ngoan, vừa đặt xuống giường liền nôn lên người anh ta.
Không chỉ nôn lên người anh ta, mà nôn cả lên giường.
Lúc đó đã là nửa đêm, anh ta gọi điện thoại cho lễ tân, nhưng được thông báo là đã không còn phòng khác, nhưng nôn cả phòng cả giường bẩn thỉu, cũng không nỡ để cô ta ở tiếp.
Thế nên chỉ đành đưa cô ta tới phòng mình, tắm rửa sạch sẽ rồi để cô ta ngủ.
Không ngờ, hôm sau, cô nhóc kia tỉnh dậy liền trở mặt, thấy anh ta mà đến câu cảm ơn cũng không nói, trực tiếp quay đầu rời đi.
Uổng công anh ta ngủ cả đêm trên sofa.
Nghĩ tới đây, Quý Vân Thư không khỏi bật cười.
Đối với Quan Ân Tuyền thường ngày luôn đoan trang lễ độ,vậy mà cũng có mặt láu cá nghịch ngợm như này, cảm thấy rất ngạc nhiên.