Nữ Thần Quốc Dân

Chương 278: Chương 278: Thương cho anh




Bị dằn vặt liên tục đến quá nửa đêm

Cảnh Ngọc Ninh được anh ôm ra khỏi phòng tắm, mệt bở hơi tai, chút sức lực để mở mắt cũng không còn.

Mặc cho anh bế cô lên giường, sau đó dùng máy sấy sấy tóc cho cô, rồi đắp chăn cho cô, cô bị đụng chạm liên tục cũng không muốn động đậy một chút.

Lục Trình Niên tắt đèn rồi cũng nằm xuống.

Anh đưa cánh tay ra muốn ôm lấy cô.

Nhưng cô lại trở mình, đưa lưng về phía anh, hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến anh.

Lục Trình Niên nở nụ cười, không ép buộc cô, thuận thế nghiêng người ôm cô vào trong lòng, siết chặt vòng tay lại.

“Mai tôi đi công tác, có thể nữa tháng sau mới quay về, chờ tôi quay về sẽ cùng em đi nước F, cho em cùng đi hộ sinh cho bạn thân của em có được không?”

Cảnh Ngọc Ninh vốn còn không thèm phản ứng với anh, nhưng vừa nghe đến hai chữ nước F, tinh thần liền tỉnh táo.

Cô mở mắt muốn hỏi gì đó, song lại nhớ đến chuyện lúc nãy trong phòng tắm dù mình có xin tha như thế nào anh cũng không chịu dừng lại, trong lòng vừa giận lại vừa tức, kiềm nén không nói lời nào.

Lục Trình Niên đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của cô, đem nhánh tóc mượt mà của cô quấn lên đầu ngón tay chính mình, thấp giọng nói: “Lần này đi ra ngoài khá lâu. Sớm nhất cũng mất đến nửa tháng, em ở nhà nhớ chăm sóc thật tốt cho chính mình.

Tôi sẽ để Tống Linh ở nhà chăm sóc em, tôi cũng kêu thím Lưu bay về rồi, có chuyện gì em cứ kêu họ đi làm, nếu như công việc gặp phiền toái, thì gọi Phó Viễn Hàng hoặc Tạ Kiêu hỗ trợ, nếu không thì về nhà nội cũng được.”

Cảnh Ngọc Ninh nhịn không được, xoay người nhìn anh, vẻ mặt lo lắng.

“Việc gì? Tại sao lại phải đi lâu như vậy?”

Lục Trình Niên không lên tiếng.

Cảnh Ngọc Ninh mím môi, đột nhiên đưa tay ôm lấy eo của anh, áp mặt vào lồng ngực anh.

“Em thấy thương cho anh, trọng trách trên dưới Lục gia toàn bộ đều đặt trên vai anh, nhất định là rất mệt có phải không?”

Lục Trình Niên cười khẽ.

“Thương cho tôi sao?”

“Ừm.” Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.

“Vậy hôn tôi một cái đi.”

“Dẹp đi!”

Cảnh Ngọc Ninh vỗ một cái lên vai anh, mặc dù biết cực khổ cũng là chuyện bình thường, nhưng Cảnh Ngọc Ninh vẫn nhịn không được đau lòng vì anh.

Ai cũng nhìn thấy người đàn ông này, dù gặp chuyện gì thì mặt mày vẫn đều rạng rỡ như vậy, cũng chỉ người thân cận mới biết được, thật ra anh đã phải gánh chịu áp lực lớn đến nhường nào!

Cuối cùng, cô chỉ siết thật chặt cánh tay, đem mặt kề sát lên ngực anh, không nói thêm gì nữa.

Bóng đêm kéo dài, trong phòng tĩnh lặng.

Có lẽ do cả đêm quá mệt mỏi, Cảnh Ngọc Ninh ngủ được một giấc thật sâu.

Ngày thứ hai khi tỉnh dậy, thời gian đã gần trưa.

Cô nhìn đồng hồ, hét ầm lên một tiếng, lập tức bật dậy khỏi giường.

Chỉ hơi cử động một chút mà toàn thân liền đau nhứt kịch liệt, tựa như bị mấy chiếc xe tải nghiền qua.

Cảnh Ngọc Ninh lại lần nữa nằm xuống, cầm gối che mặt, gào khan một tiếng.

Sớm biết chuyện này, cô đã không dư hơi lo lắng cho anh.

Ngày hôm nay phải đi công tác, mà tối qua vẫn còn có tinh lực dây dưa cùng cô cả đêm, khỏi nghĩ cũng biết người đàn ông này đã tính kỹ càng đến mức nào.

Cô thở dài, qua mấy giây rồi cố sức ngồi dậy.

Cố nhịn cơn khó chịu trong người tiến vào phòng tắm rửa mặt.

Tuy thân thể đau nhứt, nhưng toàn thân lại vô cùng sạch sẽ nhẹ nhàng, hẳn là ai kia đã giúp cô tẩy qua.

Cảnh Ngọc Ninh đánh răng rửa mặt, rồi thay áo sơ mi đơn giản cùng chiếc quần bút chì, sau đó nhấc túi xách đi ra khỏi cửa.

Ngày hôm qua tiểu Trần đã kể cô nghe đại khái về chuyện liên quan đến Hạ Thành Quân.

Sau đó cô có trao đổi với Lục Trình Niên, đúng là Lục Trình Niên biết chồng người phụ nữ kia, nhưng không thân, đối phương là một chủ đầu tư tài phiệt, trước kia chưa nghe nói là quan hệ giữa hai vợ chồng không tốt, không nghĩ tới tại xảy ra chuyện như vậy.

Chuyện này Cảnh Ngọc Ninh không để Lục Trình Niên nhúng tay vào, dù sao nếu anh mà ra tay thì chẳng khác nào đang đứng ra bảo vệ Hạ Thành Quân.

Đối phương nhất định sẽ cho anh mặt mũi này, chỉ có điều như vậy thì Lục Trình Niên sẽ nợ anh ta một ân tình.

Cảnh Ngọc Ninh nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra, bởi vậy cô quyết định ngày hôm phải phải nói chuyện với Hạ Thành Quân, trước tiên tìm hiểu người này rồi mới quyết định sau.

Đến công ty, Cảnh Ngọc Ninh kêu tiểu Trần gọi Hạ Thành Quân đến.

Khi đối phương bước vào, dù đã từng gặp cô nhưng anh ta vẫn có chút lúng túng.

Dù sao chuyện tối qua bị cô bắt gặp, cô còn nghe được câu nói kia, cứ như là bị người khác lột sạch trần trụi, ai cũng sẽ không dễ chịu.

Cảnh Ngọc Ninh cũng không đề cập đến chuyện gì, nhưng Hạ Thành Quân chột dạ đến lợi hại, lúc nói chuyện cũng không dám nhìn cô.

Tán gẫu xong, Cảnh Ngọc Ninh mới phát hiện, Hạ Thành Quân bề ngoài trông rất khôn khéo nhưng thực chất chỉ là một tên ngốc vô hại.

Anh ta có thể ở cùng nữ doanh nhân kia, chỉ là vì trong một lần say rượu tại tiệc xã giao, dưới sự trêu chọc của đối phương, say rượu loạn trí, thế là bị người khác nắm được nhược điểm, đành phải ủy thân cho người ta.

Cảnh Ngọc Ninh cạn lời.

Không nghĩ đến chân tướng lại như thế này.

Đến mấy scandal đang lan truyền cũng không cái nào là thật, không phải là hiểu lầm thì là do đối phương mượn tay anh ta gây náo loạn.

Trước khi gặp Quan Thu Hà, Hạ Thành Quân chỉ có quan hệ cùng người phụ nữ kia.

Thậm chí khi người phụ nữ kia dụ dỗ lừa gạt anh ta, anh ta vẫn cho là đối phương thật lòng yêu anh ta, sẽ vì anh ta mà ly dị chồng, cùng anh ta xây dựng tổ ấm mới.

Mãi cho đến một hôm, anh ta vô tình biết được đối phương không chỉ có một mình anh mà còn có quan hệ không đứng đắn với một tiểu thịt tươi khác, anh ta lúc bấy giờ mới tỉnh ngộ.

Sau đó ma xủi quỷ khiến gặp được Quan Thu Hà, hai người nảy sinh tình cảm…

Cảnh Ngọc Ninh nghe xong, trong một lúc không biết phải nói gì thêm.

Không biết là cô nên thấy kì quái trước thói đời đen tối hay nên kì quái trước người đàn ông nông cạn này đây.

Cô thở dài, phẩy tay một cái, ra hiệu tiểu Trần đem người đi.

Đầu đuôi mọi chuyện đã rõ ràng, tiếp theo, là bắt tay giải quyết chuyện này.

Nói ra cũng không khó để giải quyết.

Một là, nếu thấy Hạ Thành Quân vẫn còn giá trị, thì dùng tiền ban ơn lấy lòng, giúp anh ta dọn dẹp sạch sẽ.

Hoặc là, nếu thấy anh ta có làm gì thì cũng không thể trở mình được nữa, vậy thì từ bỏ thôi.

Cảnh Ngọc Ninh đem quyền quyết định giao cho Lục Trình Niên.

Rất nhanh, Lục Trình Niên liền hồi âm.

Cứ mặc kệ.

Kỳ thực đáp án này, cũng không nằm ngoài dự liệu của cô.

Dù sao, loại chuyện mà Hạ Thành Quân đang làm, dù là gì thì trong mắt Lục Trình Niên cũng đều là chán ghét cùng khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.