Nữ Thần Quốc Dân

Chương 125: Chương 125: Trả đũa




“Ai! Lời này tôi cũng khó nói, nhưng mà quả thật quá rợn người, mọi người biết không? Người nhà của cô ta vừa đến đã nói cô ta ở bên ngoài bị đàn ông bao nuôi rồi, còn nói cô ta làm bại hoại nề nếp gia phong, vì tiền không tiếc làm tình nhân của người ta, nói cô ta bất hiếu, ngỗ nghịch với trưởng bối trong nhà, hãm hại em gái, tóm lại…chậc chậc, quá dọa người rồi.”

“Không thể nào! Tổng giám đốc Cảnh nhìn không giống người như vậy.”

Trên sân khấu lại nói thêm: “Tôi cũng không biết, nhưng mà tôi thấy bọn họ nói có bài bản, chưa chắc là giả, bọn họ còn nói, thật vất vả tìm cho tổng giám đốc Cảnh một nhà thật tốt, để cô ta đi xem mắt, nhưng cô ta không muốn xem thì thôi, thế mà còn đánh người nam kia.”

“Dã man như vậy sao!”

“Còn không phải? Nghe nói là ý vào vị kim chủ kia của cô ta, ngay người người trong nhà cô ta cũng không dám nói gì, giận cũng không dám nói.”

“Kim chủ sau lưng cô ta là ai vậy?”

“Ai mà biết được? Nhưng mà đến nhà họ Cảnh cũng không dám đắc tội, có lẽ là một người rất có thế lực!”

“Di… Cái này thật quá buồn nôn rồi! Sao cô ta lại như vậy được?”

“Đúng vậy, trước kia tôi còn cho rằng cô ta là nữ cường nhân gì đó, kết quả là dựa vào đàn ông mà lên, quả thật không biết liêm sỉ!”

“Có cách nào khác sao? Ai bảo cô ta xinh đẹp, còn có dáng vẻ lạnh lùng thanh cao, tôi nói cho mấy người biết, đàn ông càng có tiền có năng lực, nhé, lại càng muốn ăn cái loại này, không phải có một câu nói sao? Không có được vĩnh viễn gây xáo động, cô càng giả dạng dáng vẻ thanh cao giữ giá, đàn ông càng thích.”

“A! Thật sự muốn xem xem người sau lưng cô ta là ai.”

“Dạo này, bao nuôi các cô gái trẻ, hơn phân nữa đều là các lão già đã có vợ, tôi đoán cô ta cũng không ngoại lên.”

Cách mấy cây số: “lão già” trong miệng mọi người, tổng giám đốc Lục Lục Trình Niên, mạnh mẽ hắt xì.

Mẹ nó! Ai đang mắng anh?

Người lộ ra bí mật trên sân khấu cười nói: “Tôi thấy hôm nay lúc người của nhà họ Cảnh đến, khí thế đó thật hùng hổ, nghĩ cũng đúng, nhà họ Cảnh ở Nam Thành cũng xem là người có mặt mũi, thế mà lại có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy, tức giận là hiển nhiên.”

“Chứ còn không? Hôm nay có trò hay để xem, đi chúng ta nhanh chóng đi xem đi.”

Một đám người ôm tâm tư muốn xem kịch hay vào công ty..

Mà bên kia, Cảnh Ngọc Ninh vừa vào văn phòng, đã cảm giác nhạy cảm với ánh mắt người xung quanh nhìn cô, hoàn toàn không giống lúc trước.

Có khinh bỉ, có trào phúng, có đồng tình, còn có hâm mộ.

Cô âm thầm nhíu nhíu mày, mới vừa đi đến cửa phòng làm việc của mình, đã nghe thấy tiếng chửi bậy bên trong, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra.

Khuôn mặt tinh sảo thanh lệ, lập tức trầm đến cực điểm.

“Bốp!”

Cửa phòng làm việc bị người dùng sức đẩy ra, những người trong phòng bị dọa một trận.

Vốn ồn ào tiếng mắng chửi, cũng lập tức đột ngột im lặng.

Cảnh Ngọc Ninh mặt lạnh, nhìn một vòng người ngồi trong văn phòng.

Rất tốt, Vương Tuyết, Cảnh Minh Đức, Dư Thanh Liên, Cảnh Diệp Nhã, tất cả hành viên của nhà họ Cảnh đều đến đông đủ!

Tình cảm hay thật sự đến hưng sư vấn tội đây!

Cô cười lạnh một tiếng, đi qua: “Bốp” một tiếng ném bao tay của mình lên bàn làm việc.

“Mắng đi! Sao không mắng tiếp? Chính chủ đã đến đây nghe rồi! Vừa rồi mắng đến thế nào rồi? Ai không biết xấu hổ ai đánh người?”

Cảnh Ngọc Ninh một người đồ đen, anh khí bừng bừng phấn chấn, sắc bén lạnh lùng, ôm cánh tay đứng đó, cũng có một loại hơi thở cường đại thoát ra.

Vương Tuyết nhìn dáng vẻ chí cao khí ngang của cô, tức giận cả người run rẩy.

“Được, cô cuối cùng cũng đến rồi! Rất tốt, tôi còn tưởng cô có thể trốn tôi đến mức ngay cả công ty cũng không đến chứ! Xem ra cô vẫn không có gan lớn đến như vậy!”

Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh một tiếng.

“Công ty của mình tại sao tôi lại không dám đến? Ngược lại là có những người, cố ý đồn đại ra ngoài, hủy thanh danh của tôi, tôi đều ghi lại từng cái một, quay lại, nhất định sẽ tố cáo cô ta tội phỉ báng, tôi tin cũng không khó lắm đâu!”

Vừa nói lời này xong, văn phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ.

Vương Tuyết tức đến xanh mặt, Cảnh Minh Đức có chút chột dạ.

Cảnh Diệp Nhã thấy thế, vội vàng đi lên trước, kéo tay Cảnh Ngọc Ninh nhẹ nhàng nói: “Chị à, chị đừng giận, chúng ta đều là người một nhà, bà nội còn là trưởng bối của chị, sao có thể ở bên ngoài nói gì chị được chứ? Cũng chỉ là mấy lời nói lúc tức giận mà thôi, không ai xem là thật xả..”

Cảnh Ngọc Ninh nghiêng đầu liếc cô ta một cái, mỉa mai cong môi.

“A? Phải không? Vậy không bằng bây giờ chị mang em ra ngoài dạo một vòng, chị tin rằng có rất nhiều người vẫn chưa câm miệng, vẫn có thể nghe được một số thứ.”

Cảnh Diệp Nhã: “…”

Vẻ mặt cô ta lúng túng cúi đầu xuống, sau đó lại khó xử nhìn Vương Tuyết.

Vương Tuyết lúc này đã tỉnh táo lại, ánh mắt bà ta sắt bén nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngọc Ninh, nén nén giận.

Lúc này mới lạnh lùng nói: “Được rồi! Cô không phải uy hiếp chúng tôi, chúng tôi cũng không tận lực phỉ báng cô, chẳng lẽ cô dám nói, những chuyện chúng tôi nói kia không phải sự thật? Chính hành vi của cô bên ngoài không biết xấu hổ, câu tam đáp tứ, chẳng lẽ còn trách người khác không nên nói sao?”

Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy buồn cười, cô nở một nụ cười, có chút hứng thú hỏi: “Tôi lại muốn nghe thử, hành vi của tôi sao lại không biết xấu hổ, tôi câu ai đáp ai rồi?”

Vương Tuyết khinh thường cười lạnh một tiếng: “Chuyện tự cô làm tự cô biết! Nếu như không vì cái gì, tôi còn phải hao tổn tấm trí tìm nhà chồng cho cô sao? Chính cô muốn chết không ai ngăn cản, đừng liên lụy đến người nhà họ Cảnh phải chôn cùng với cô!

Kết quả cô thì tốt rồi, cô phụ ý tốt của tôi thì thôi, còn đánh người ta trọng thương, cô có phải là không hại chết nhà họ Cảnh chúng tôi thì không cam lòng không?”

Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày, có chút bất ngờ.

Theo lý thuyết, người như Hứa Thiên Hồng, có chết cũng đáng đời.

Nhưng bởi vì hôm qua cô bị hạ độc, tay mềm không có lực, cho nên sau khi ra tay lực đạo cũng không lớn.

Cô là nhắm vào vị trí kia mà đánh, theo lý thuyết chỗ kia chỉ làm người ta bị hôn mê thời gian ngắn, tuyệt đối không thể tạo thành thương tổn.

Cảnh Ngọc Ninh còn chưa kịp nói, Cảnh Diệp Nhã bên cạnh đã phụ họa theo: “Đúng vậy chị, anh Hứa đến bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, hai người trước đây quan hệ tốt như vậy, dù là có mâu thuẫn gì, cũng nên đến thăm, có hiểu lầm thì nói rõ là tốt rồi.”

Cảnh Ngọc Ninh nheo mắt.

Tức giận đến mức thiếu chút nữa quát đuổi người ra ngoài.

“Quan hệ chúng tôi rất tốt? Cô từ con mắt nào nhìn thấy được vậy?”

Cảnh Diệp Nhã ra vẻ vô tội nói: “Mọi người đều nhìn ra cả! Hôm qua chị và anh Hứa cười cười nói nói, anh ấy còn kéo tay chị, chị cũng không phản kháng có phải không?

Chị biết trong nhà gọi anh ấy đến, chính là sắp xếp cho hai người xem mặt, nhưng chị không có ý phản đối nào, thậm chí còn đồng ý chủ nhật này đi nhận hôn thú, vậy chẳng phải nói rõ chị cũng rất thích anh ấy sao?”

Cảnh Ngọc Ninh cảm giác gân xanh trên huyệt thái dương của mình nhảy lên.

Cô giận quá hóa cười: “Tôi thấy cô cứ luôn mồm nói chuyện vì anh ta, mở miệng một tiếng anh Hứa vô cùng thân mật, ngược lại cô càng thích anh ta hơn mới đúng.

A, cũng đúng, dù sao từ trước đến nay chỉ cần là đồ của tôi, cô đều rất thích, Mộ Ngạn Bân không phải là một ví dụ sao?”

Cảnh Diệp Nhã biến sắc, mặt có chút trắng.

Vương Tuyết đột nhiên tức giận nói: “Im miệng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.