Quan Ân Tuyền liếc nhìn anh, thấy sắc mặt anh không có ý gì khác mới giới thiệu: “Đây là Quý Vân Thư, là viện trưởng của viện nghiên cứu của tụi con, cũng là đàn anh của con.”
Hạ Lan Tâm giật mình gật đầu: “Ồ, viện trưởng sao, nhìn không ra còn trẻ như thế này mà đã có thành tựu như vậy rồi, vậy bác gọi cháu là Tiểu Quý được không?”
Tiểu Quý?
Sắc mặt của Quan Ân Tuyền khẽ thay đổi, cô đang định nói gì đó thì Quý Vân Thư đã mỉm cười gật đầu: “Được ạ.”
Quan Ân Tuyền thấy vậy thì cũng không nói gì thêm được, cô bưng bát lên rồi thấp giọng nói: “Con đi xới cơm cho hai người.” Nói xong liền vội vàng cắm đầu bỏ đi.
Ánh mắt của Hạ Lan Tâm cứ vòng qua vòng lại nhìn hai người họ, có một sự mập mờ, trong lòng bà có lẽ đại khái đã hiểu ra một chút gì đó.
Bà khách sáo nói: “Con bé Tuyền Tuyền này, cái gì cũng tốt, chỉ là bây giờ lớn rồi có nhiều tâm sự không nói với người lớn, Tiểu Quý à, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”
Quý Vân Thư lễ phép cười nói: “Cháu vừa đón sinh nhật tuổi 27.”
“27 sao?”
Hạ Lan Tâm khẽ hít một hơi thật sâu, trong lòng bà đang thầm kinh ngạc, 27 tuổi đã làm viện trưởng rồi, chỉ e là gia thế của cậu này không hề đơn giản.
Bà nhìn Quý Vân Thư, thấy anh ăn mặc lịch sự và rất đẹp trai, hơn nữa vừa nhìn là đã có cảm giác đây là một người xuất sắc, là kiểu người làm người khác vừa nhìn đã thích.
Trong lòng Hạ Lan Tâm không khỏi có một sự vui mừng, bà cười nói: “Viện nghiên cứu của tụi con chắc làm việc vất vả lắm nhỉ? Cả ngày cứ nghiên cứu bệnh này bệnh kia.”
Quý Vân Thư thật thà đáp: “Cũng tạm ạ, so với khoa lâm sàng thì bọn cháu nhàn hơn rất nhiều, hơn nữa nghiên cứu y học cũng là vì để có thể đem lại hạnh phúc nhiều hơn cho mọi người, không vất vả ạ.”
Nghe anh nói vậy, nụ cười trên mặt Hạ Lan Tâm càng rõ hơn: “Dù sao cũng đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Quý Vân Thư hơi ngại ngùng: “Dì quá khen rồi ạ.”
Không lâu sau đó, Quan Ân Tuyền đã xới cơm xong và bưng lên, cô nhìn mẹ mình rồi không vui nói: “Mẹ! Mẹ hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Hạ Lan Tâm ngừng lại rồi trừng mắt nhìn cô: “Tiểu Quý là khách của nhà ta, mẹ hỏi thăm thì làm sao?”
Nói xong bà lại nhìn sang Quý Vân Thư: “Tiểu Qúy, cháu nói xem có đúng không!”
Quý Vân Thư tất nhiên vẫn là khách sáo mỉm cười, anh gật đầu: “Vâng ạ, không sao, dì muốn biết gì thì cứ hỏi ạ.”
Những lời anh nói làm bàn tay đang cầm đũa của Quan Ân Tuyền nắm chặt hơn, cô cảm thấy như tim mình bị hẫng một nhịp, cảm thấy rất hoảng loạn.
Hạ Lan Tâm nghe anh nói vậy thì rất vui, bà lại cười tủm tỉm nói với anh: “ Bà già này lải nhải hơi nhiều, cháu đừng để bụng nhé.”
Quý Vân Thư rất lễ phép đáp lại: “Không để bụng đâu ạ, dì như thế này rất giống với trưởng bối trong nhà của cháu, rất thân thiết, cháu thích lắm ạ.”
Hạ Lan Tâm thấy thế thì cứ cười đến mức gần như không khép miệng lại được.
Thấy bộ dạng vui vẻ đó của mẹ mình, mắt của Quan Ân Tuyền khẽ giật, trong lòng cô càng rối ren hơn.
Mặt cô hơi đỏ lên, không biết vì sao cứ cảm thấy cái tình cảnh này, sao càng nhìn càng giống đưa người yêu về gặp bố mẹ vậy nhỉ?
Nhưng mà vừa nghĩ đến thái độ và thân phận của Quý Vân Thư, lại nghĩ lại bản thân mình, cái suy nghĩ này như tạt cho cô một gáo nước lạnh, trong giây lát cô đã bình tĩnh lại.
Hạ Lan Tâm không biết những suy nghĩ trong lòng cô, bà rất hài lòng với Quý Vân Thư, hỏi gì cũng trả lời, bà cười nói: “Dì thấy cháu là người tốt, không giống như những chàng trai miệng lưỡi ngọt ngào bên ngoài, cháu vẫn chưa lập gia đình đúng không?”
Quý Vân Thư lại thật thà trả lời: “Vẫn chưa ạ.”
Nụ cười trên khuôn mặt Hạ Lan Tâm lại càng rạng rỡ hơn, bà liên tục gật đầu: “Chưa thì tốt, chưa thì tốt.”
Quan Ân Tuyền thật sự không thể chịu được nữa, cô liền trừng mắt nhìn bà rồi nói lớn: “Mẹ, ăn cơm đi.”
Hạ Lan Tâm hơi ngừng lại, bà chạm phải ánh mắt có chút giận dữ và ngượng ngùng của cô, bà không nói gì.
Bà có chút e ngại nở một nụ cười với Quý Vân Thư: “Tiểu Quý, nào, ăn cơm thôi, thử tay nghề của dì xem có hợp khẩu vị không.”
Quý Vân Thư gật đầu rồi mới cầm đũa lên ăn cơm.
Một bữa cơm rất im lặng và ngượng ngùng, trong bữa cơm trừ Hạ Lan Tâm thỉnh thoảng hỏi vài câu ra, Quý Vân Thư nghe hỏi thì đáp, còn lại không có ai nói gì nữa.
Quý Vân Thư rất nhanh đã ăn xong, sau khi ăn xong, anh rất lịch sự nói với họ: “Cháu ăn no rồi, hai người cứ ăn từ từ ạ.”
Hạ Lan Tâm hơi sững ra, bà nói: “Sao cháu ăn ít vậy? Có phải là cảm thấy dì nấu không ngon không?”
Quý Vân Thư vội vàng lắc đầu: “Không đâu ạ, cơm dì nấu ngon lắm, chỉ là sáng nay cháu ra ngoài muộn, buổi sáng đã ăn một chút rồi nên bây giờ không đói lắm.”
Dáng vẻ giải thích một cách nghiêm túc của anh làm người khác cảm thấy rất chân thành, không có chút nào của tuýp người miệng lưỡi đưa đẩy.
Lúc này Hạ Lan Tâm mới hiểu ra, bà gật đầu: “À, vậy sao, vậy được, cháu ăn no là được.”
Ngừng một lát, bà lại liếc nhìn Quan Ân Tuyền đang lơ đãng, bà cười nói: “Vậy thế này đi, nếu cháu đã ăn no rồi thì đi nói chuyện với Tuyền Tuyền đi, ở đây hai đứa không cần lo đâu.”
Đối với đề nghị này của bà, tất nhiên Quý Vân Thư rất tán thành, anh nhìn sang Quan Ân Tuyền đang ngồi ở phía đối diện.
Quan Ân Tuyền bất mãn bĩu môi: “Mẹ à, con còn chưa ăn no mà.”
Hạ Lan Tâm trừng mắt rồi mắng: “Con chưa ăn no sao? Con xem con đã béo lên rồi, ăn ít một chút coi như giảm béo đi! Dù sao nhìn con cũng không có hứng ăn uống mà, đừng miễn cưỡng bản thân, đi nhanh đi, đi nhanh đi, đi nói chuyện với Tiểu Quý một lát, ở đây mẹ dọn dẹp cho.”
Nói xong bà liền đuổi cô khỏi bàn ăn.
Quan Ân Tuyền: “…”
Bây giờ cô gần như đã có thể khẳng định, cô tuyệt đối không phải là con ruột của bà.
Quý Vân Thư thấy vậy thì không khỏi bật cười, anh nói: “Không sao, cứ để Tuyền Tuyền ăn tiếp đi ạ, cô ấy không béo, vừa đẹp rồi, cháu có thể đợi cô ấy ăn xong rồi nói chuyện cũng được.”
Có một người nào đó cũng rất biết lắng nghe, một tiếng “Tuyền Tuyền”, anh gọi như vậy làm tim cô run rẩy, trong lòng cô cứ như có một con nai nhỏ đang chạy lung tung.
Cô không khỏi cúi đầu thấp hơn, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm nhận được một ánh nhìn sáng quắc đang nhìn cô chằm chằm.
Bát cơm này tất nhiên cũng nuốt không trôi nữa, cô hít một hơi thật sâu: “Bỏ đi, con không ăn nữa.”
Sau đó liền đứng dậy chạy lên lầu.
Quý Vân Thư hơi đờ ra, anh không biết cô lại bị làm sao nữa.
Hạ Lan Thư ái ngại mỉm cười: “Xin lỗi cháu, hai ngày nay tâm trạng nó không tốt, cháu đừng để bụng nhé.”
Tâm trạng không tốt lắm? Ánh mắt của Quý Vân Thư hơi ngẩn ra, sắc mặt cũng thay đổi.
Anh bất giác nghĩ lại chuyện của tối hôm trước, tâm trạng của cô không tốt, là vì tối hôm đó sao?
Thì ra cô thật sự giận rồi!
Nghĩ đến điều này, anh không khỏi nở nụ cười khổ sở, nghĩ cũng phải, cô giận dữ là điều đương nhiên, chuyện này vốn dĩ là lỗi của anh.
Nghĩ vậy, anh liền miễn cưỡng cười với Hạ Lan Tâm rồi nói: “Không sao ạ, dì ơi, cháu đi tìm cô ấy.”
Hạ Lan Tâm gật đầu rồi khua tay: “Vậy cháu đi trước đi.”
Lúc này Quý Vân Thư mới đứng dậy đuổi theo lên lầu, đến nơi, anh đẩy cửa ra, cửa không khóa trái, rõ ràng là cô đã cố ý để cửa như vậy.