Nữ Thần Quốc Dân

Chương 77: Chương 77: Tuyệt đối không thể




Cảnh Diệp Nhã: “…”

Bầu không khí im lặng như đóng băng lan tràn giữa hai người.

Mấy giây sau, cô ta đột nhiên bật cười một tiếng.

Ngẩng đầu nhìn Cảnh Ngọc Ninh, cô ta lạnh lùng nói: “Cô muốn lừa tôi à?”

Cảnh Ngọc Ninh hừ một tiếng, lắc đầu: “Cô không tin thì thôi.”

Cảnh Diệp Nhã liền giận tím mặt.

“Rốt cuộc là cô có ý gì?”

“Không có gì, cô hiểu được thì tốt, mà không hiểu được thì thôi, chỉ là muốn nhắc nhở cô một câu, năm năm trước cô có thể dùng chuyện này khiến tôi suy sụp, là vì lúc đó tôi không phòng bị, nhưng bây giờ thì không như thế nữa!

Cô thật sự cho rằng, tôi có thể ngốc như vậy, biết rõ hôm nay cô và Nguyễn Nhàn lập ra một cái bẫy để hủy đi thanh danh của tôi lần nữa, tôi lại không chuẩn bị gì mà ngu ngốc chạy tới lần sao?”

Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã thay đổi hoàn toàn.

Cô ta lắc đầu, ra vẻ không dám tin.

“Không thể nào! Nếu như cô có chứng cứ, thì vì sao năm năm trước không lấy ra?”

Cảnh Ngọc Ninh nhếch miệng cười giễu một cái.

Cô không nói tiếp, quay người chuẩn bị đi vào trong.

Cảnh Diệp Nhã lập tức hoảng hốt, vươn tay kéo cô lại.

“Cô không được đi! Nói rõ cho tôi đã…”

Nhưng đúng lúc này, một bóng người vội vàng lao tới, bất thình lình đâm sầm vào người Cảnh Diệp Nhã.

“A…!”

Tiếng thét chói tai vang lên, Cảnh Ngọc Ninh nhanh nhẹn đỡ lấy Hoa Mộng Dao, sau đó cô quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nửa váy trên của Cảnh Diệp Nhã bị giội đầy rượu đỏ.

“Ai da! Xin lỗi nhé, cô nói xem sao lại trùng hợp thế chứ? Tôi đang chạy, va vào ai không va lại phải va đúng trên người cô!”

Hoa Mộng Dao cười hì hì lấy khăn tay lau đi vệt rượu đỏ trên váy cô ta.

Cảnh Diệp Nhã sao dám để cho cô ấy lau? Chỉ sợ cô ấy thừa dịp mình không chú ý lại đẩy mình một cái nên vội vàng lui về sau.

“Cô đừng tới đây!”

“Ấy! Đây là do cô không cho tôi lau đấy nhé! Đừng trách sao tôi lại không xin lỗi cô!”

Nói xong, Hoa Mộng Dao yên tâm thu tay về.

Cảnh Diệp Nhã giận đến tím mặt.

Hoa Mộng Dao vừa cười vừa nói: “Đừng nóng, chỉ là một chiếc váy mà thôi, cô mặc chiếc này trông khó coi như vậy, giống hệt một bà già mập mạp, bẩn cũng không phải tiếc, cùng lắm thì hôm này tôi tặng cho cô một bộ mới là được.”

Cảnh Diệp Nhã: “…”

“Còn nữa! Phụ nữ có thai không thể tức giận, lỡ như động đến thai nhi, ảnh hưởng đến đứa bé thì sao? Đây chính là lá bài duy nhất có thể để cho cô được gả vào nhà họ Mộ đấy! Phải cố mà gìn giữ, bảo vệ chứ!”

Cảnh Diệp Nhã gần như tức phát điên.

Nguyễn Kiều Kiều ở gần đó vừa mới tiễn xong Trần Vân, không yên lòng để Cảnh Diệp Nhã ở lại một mình bèn trở về tìm cô ta, thấy trên người cô ta dính rượu đỏ thì vội vàng chạy tới.

“Diệp Nhã, cô sao vậy?”

Cảnh Diệp Nhã không nói chuyện, gắt gao nhìn chằm chằm Hoa Mộng Dao, dường như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.

Hoa Mộng Dao thì làm như không thấy, cười tủm tỉm nói với Nguyễn Kiều Kiều: “Không có gì, váy của cô ta không cẩn thận bị bẩn, cô đã đến thì giao người cho cô đi! Người phụ nữ có thai cần chăm sóc cẩn thận, chúng tôi sẽ không quấy rầy các người, bái bai.”

Nói xong, Hoa Mộng Dao liền kéo Cảnh Ngọc Ninh nghênh ngang rời đi.

Nguyễn Kiều Kiều: “…”

Cảnh Ngọc Ninh cũng không ngờ Hoa Mộng Dao lại đột nhiên tới.

Chỉ cần vừa nghĩ tới dáng vẻ ngạc nhiên vừa rồi của Cảnh Diệp Nhã là cô không nhịn được cười.

Cô kéo tay Hoa Mộng Dao, hỏi: “Haiz, vừa rồi cậu đi đâu vậy? Sao lâu thế mới đến.

Mắt Hoa Mộng Dao lóe lên một cái.

Cô ấy ấp úng trả lời: “Không đi đâu cả, chỉ gặp mấy người quen rồi nói chuyện vài câu thôi.”

Nói xong, dường như cô ấy cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nên hỏi ngược lại: “À phải rồi, cậu có nói cho Cảnh Diệp Nhã biết không?”

Cảnh Ngọc Ninh cười một tiếng: “Nói rồi.”

“Vậy cô ta tin chứ?”

“Không dám chắc là có tin hay không, nhưng ít ra cũng hoài nghi rồi.”

Nói đến đây, Cảnh Ngọc Ninh đảo mắt, một lúc sau trầm giọng nói: “Tối nay làm phiền cậu rồi.”

Hoa Mộng Dao mỉm cười một tiếng: “Chút lòng thành, chuyện khác không giúp được, chứ chuyện nhỏ nhặt này chị em vẫn đỡ cậu được, cậu cứ yên tâm đi! Tối nay chỉ cần không ai dám tới, cam đoan sẽ bắt cô ta đến trước mặt cậu.”

Thấy dáng vẻ chắc chắn của cô ấy, lúc này Cảnh Ngọc Ninh mới gật đầu cười.

Ở một bên khác.

Nguyễn Kiều Kiều đưa Cảnh Diệp Nhã về phòng thay quần áo.

Bởi vì cả khách sạn đã được bao, nên các vị khách có mặt ở đây đều có phòng riêng, nếu ở lại chơi đến đêm muộn thì cũng có chỗ ở, không cần vội về.”

Cảnh Diệp Nhã và Nguyễn Kiều Kiều đều ở phòng trên tầng tám, sau khi vào phòng, Nguyễn Kiều Kiều không nhịn được nữa, tức giận nói: “Bọn họ cũng quá đáng lắm! Dám đổ rượu lên người cậu trước mặt mọi người?”

Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã cũng rất khó coi.

“Cảnh Ngọc Ninh không làm được mấy chuyện đó, là Hoa Mộng Dao.”

“Thứ đàn bà xấu xa đó!”

Nguyễn Kiều Kiều cực kỳ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng phải cô ta ỷ vào việc ba mình làm chủ tịch của tập đoàn Hoa Thịnh sao? Oai phong cái gì?”

Cảnh Diệp Nhã cười mỉa mai.

“Một cô chủ của tập đoàn Hoa Thịnh mà cũng đủ oai phòng rồi! Ít nhất là oai hơn tôi!”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, đừng nói nữa, tranh thủ thời gian tìm một bộ lễ phục khác tới, anh Ngạn Bân còn đang chờ tôi ở dưới, tôi phải xuống ngay.”

Nguyễn Kiều Kiều thấy thế, không dám nói gì, đành phải đi tìm lễ phục cho cô.

Sau khi Nguyễn Kiều Kiều rời đi, Cảnh Diệp Nhã đi vào nhà vệ sinh rửa tay, vừa rửa, vừa trầm tư.

Rửa tay xong, cô nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, có hơi thất thần.

Lời vừa rồi của Cảnh Ngọc Ninh cứ vang lên bên tai cô.

“Cô thật sự cho rằng mình đã ăn cắp được bản gốc từ trong máy tính của tôi?”

Khuôn mặt tự tin của đối phương vẫn còn phảng phất trước mắt, làm cho trái tim của cô cũng bị treo lên.

Không, không thể nào!

Lúc đó, quả thực là cô đã lấy đi phần bản thảo từ trong máy vi tính của cô ta, theo lý mà nói, trong tay cô ta không thể còn bản khác!

Nhưng, vì sao trong lòng lại bất an đến thế?

Cô hiểu rõ Cảnh Ngọc Ninh!

Nếu như không thực sự chắc chắn thì cô ta sẽ không dám ở trước mặt mình nói như vậy!

Cô ta tuyệt đối sẽ không phải là người phô trương, ra vẻ.

Nhưng… lỡ như là giả thì sao?

Cảnh Ngọc Ninh lừa cô thì có được lợi gì?

Muốn hù dọa cô? Để cô biết khó mà lui, không làm khó cô ta?

Cũng không có khả năng.

Cảnh Diệp Nhã nhíu chặt lông mày, chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, làm thế nào cũng không thể giải thích được.

Trong lòng cũng có chút bối rối.

Năm năm này, người ngoài chỉ thấy cô nở mày nở mặt, nhưng lại không hề biết cô cũng phải bỏ ra rất nhiều.

Chỉ dựa vào marketing thì không đi được đến vị trí của ngày hôm nay, cũng phải cần sự cố gắng và nỗ lực.

Cô vất vả lắm mới leo lên được, sao có thể ngã xuống lần nữa?

Cô tốn công tốn sức như vậy, mới đuổi được Cảnh Ngọc Ninh ra khỏi nhà, mới cướp được Mộ Ngạn Bân, đạt được cuộc sống mà cô mong muốn, sao có thể cho phép người ta tùy tiện hủy đi?

Không thể, tuyệt đối không thể!

Nghĩ đến đây, cô hít sâu một hơi.

Bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa “thình thình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.