Cảnh Ngọc Ninh bưng canh đến, đây là canh bổ thím Lưu đặc biệt nấu. Bởi vì khoảng thời gian này, cơ thể của Cảnh Ngọc Ninh luôn không thoải mái, cô luôn cảm thấy lạnh, Lục Trình Niên thì lại quá bận nên thím Lưu đặc biệt nấu canh bổ sung dinh dưỡng cho họ.
Cảnh Ngọc Ninh đã uống rồi nên cô chỉ ngồi đó cùng Lục Trình Niên. Cô vừa nhìn anh uống canh, vừa nói: “Ông cụ Quan như vậy, chắc hẳn nhà họ Quan cũng hỗn loạn lắm!”
Nhắc đến chuyện này, Lục Trình Niên bèn cười lạnh một tiếng.
“Đâu chỉ là loạn, rõ ràng là loạn đến mức vô cùng khó coi.”
Cảnh Ngọc Ninh bật cười.
“Con cháu nhà họ Quan nhiều như vậy, chú hai và bác cả Quan lại không cùng một mẹ sinh ra, cộng thêm họ hàng đông đúc, hai anh em họ chắc chắn không thể tránh khỏi đấu đá, tranh giành nhau. Cũng may lần này ông cụ Quan không nguy hiểm đến tính mạng. Vì sự an nguy của gia tộc, cũng phải sớm thu xếp ổn thỏa hậu sự, tránh xảy ra ồn ào quá mức!”
Lục Trình Niên gật đầu: “Mong là như vậy.”
Anh hơi dừng lại, giống như nghĩ đến gì đó, liếc nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
“Sao thế?”
“Không có gì.”
Lục Trình Niên dường như cảm thấy hơi buồn cười, anh khẽ cười một tiếng rồi mới nói: “Hôm nay nhà họ Cố cũng cử người đến, em có biết đó là ai không?”
“Ai?”
“Cố lão út.”
Cảnh Ngọc Ninh lập tức sửng sốt.
“Anh thấy Cố lão út không hề ác cảm với Cảnh Diệp Nhã. Hai người họ có vẻ cũng rất hợp nhau. Hôn sự này nếu không có gì ngoài ý muốn, có lẽ đã chắc như đinh đóng cột rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh cạn lời, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
“Cố lão út… Anh ta có biết chuyện lúc trước của Cảnh Diệp Nhã không?”
Lục Trình Niên gật đầu: “Biết nhưng theo ý của anh ta thì ai mà không có quá khứ chứ? Nên anh ta cũng không để ý, chỉ chuẩn bị vun đắp tương lai với Cảnh Diệp Nhã, ngược lại còn có ý đã tìm thấy tình yêu đích thực.”
Cảnh Ngọc Ninh bị câu “tình yêu đích thực” này làm cho dở khóc dở cười. Trong chốc lát không biết nên nói gì mới đúng.
“Đường đường là cậu chủ nhà họ Cố, cưới một người đã từng kết hôn thì thôi đi nhưng quan trọng là danh tiếng của đối tượng đã từng kết hôn này lại không tốt đẹp lắm. Thế mà nhà họ Cố cũng đồng ý ư?”
Lục Trình Niên cười lạnh.
“Nhà họ Cố cũng không phải chỉ có một mình cậu ta là con trai. Huống hồ ông cụ Quan đã lấy 15% cổ phần Quan thị làm của hồi môn. Đừng nói là nhà họ Cố mà cả Kinh Đô này, cho dù là người đàn ông nào thì cũng sẽ động lòng.”
Cảnh Ngọc Ninh liếc nhìn anh.
“Ồ? Vậy anh cũng động lòng ư?”
Lục Trình Niên lập tức dừng lại.
Anh ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn cô.
Sau đó anh đột nhiên nhoẻn miệng cười, nắm lấy tay cô: “Anh chỉ động lòng với mình em.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Biết ngay người đàn ông này không đứng đắn mà!
Cô trừng mắt nhìn anh rồi rút tay lại: “Được rồi, nói chuyện đàng hoàng đi. Theo như anh nói, quan hệ thông gia giữa nhà họ Quan và nhà họ Cố chắc chắn sẽ thành ư? Ông cụ Quan lại lấy 15% cổ phần làm của hồi môn, những người khác trong nhà họ không có ý kiến gì sao?”
Lục Trình Niên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Người là do họ tìm về, 15% cổ phần này nói cho cùng thật ra cũng là cổ phần năm đó của Quan Quý Uyển. Nhưng Quan Quý Uyển đã mất nên số cổ phần này đương nhiên phải giao cho con của bà ta. Nhưng đáng tiếc, người mà ông cụ Quan vẫn luôn cho là cháu gái ngoại thật ra cũng chỉ là giả. Hiện giờ ông ấy vẫn còn sống nên vẫn chưa thể nói rõ chuyện cổ phần được. Chỉ là không biết khi ông ấy mất đi, số cổ phần này sẽ rơi vào tay ai. Đến lúc đó chỉ sợ sẽ tranh giành sứt đầu mẻ trán. Tóm lại, nhà họ Quan chính là một vũng bùn lầy, nước đi lần này của nhà họ Cố cũng không hẳn là chuyện tốt.”
Cảnh Ngọc Ninh cũng gật đầu tán thành.
Hai người lại nói chuyện thêm lúc nữa, đến đêm khuya mới về phòng nghỉ ngơi.
Mặt khác, bên nhà họ Quan.
Ông cụ Quan vừa được cứu về bên bờ vực sống chết. Cả nhà họ Quan không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bác sỹ kiểm tra cẩn thận, đã chắc chắn ông cụ Quan tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, lúc này mọi người mới yên tâm.
Vật lộn đến hơn nửa đêm, mọi người cũng cảm thấy mệt. Sau khi nhìn qua ông cụ Quan, mọi người đều đồng loạt quay về nghỉ ngơi.
Bác sỹ đương nhiên phải ở lại tiếp tục chăm sóc ông cụ Quan. Chỉ là ngoài bác sỹ, dưới sự gợi ý của ông cụ Quan, Cảnh Diệp Nhã cũng được ở lại.
“Diệp Nhã, nào đến đây ngồi cạnh ông ngoại.”
Ông cụ Quan nằm trên giường, vẫy tay với Cảnh Diệp Nhã. Thấy vậy, Cảnh Diệp Nhã vội vàng đi đến.
“Ông ngoại, ông sao thế? Còn chỗ nào không thoải mái ư?”
Ông cụ Quan xua tay.
“Ông không sao, ông già rồi, có chữa trị thế nào thì cũng chỉ như vậy. Chẳng qua cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Ông biết rất rõ chuyện này.”
Cảnh Diệp Nhã vừa nghe thấy lời này thì lập tức đỏ hoe mắt.
“Ông ngoại, ông đừng nói vậy. Ông là người tốt, nhất định sẽ sống đến trăm tuổi.”
Ông cụ Quan bị câu này của Cảnh Diệp Nhã chọc cho bật cười.
“Đứa bé ngốc này!”
Mặc dù bác sỹ nói ông cụ Quan đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng sức khỏe của ông ta vẫn rất yếu. Ngay đến cả giọng nói cũng mang vài tia mệt mỏi và yếu ớt.
Ông ta đưa tay ra, khẽ xoa đầu Cảnh Diệp Nhã, nhẹ giọng, nói: “Ông ngoại có sống đến trăm tuổi hay không cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là cháu, Diệp Nhã, cháu có dự định gì về tương lai của mình không?”
Nghe vậy, trong mắt Cảnh Diệp Nhã lập tức lộ ra vẻ trống rỗng.
“Cháu… Cháu chỉ cần ở bên ông ngoại là được rồi.”
Ông cụ Quan bật cười, nói: “Ở bên ông thì tính gì chứ? Không nói ông có thể cầm cự với căn bệnh này được bao lâu, thì sau này khi ông mất đi, cháu cũng phải có cuộc sống của riêng mình.”
Cảnh Diệp Nhã nghe vậy, nước mắt lại muốn chảy ra.
Ông cụ Quan vội vàng ngừng lại, không nói nữa, trong lòng cũng âm thầm thở dài.
Đứa trẻ này lòng dạ quá lương thiện, cũng không biết trước đây đã nếm trải biết bao khổ cực mới trở nên mẫn cảm như bây giờ.
Ông ta lại thở dài, đổi chủ đề khác.
“Diệp Nhã, về cậu chủ nhà họ Cố đến đây lúc tối, cháu cảm thấy thế nào?”
Cảnh Diệp Nhã giật mình.
Cô ta mở to đôi mắt trong veo như nước, nhìn chằm chằm ông cụ Quan, giống như không hiểu ý ông ta lắm.
Ông cụ Quan hơi nheo mắt, mỉm cười đầy yêu thương, nói: “Nhà họ Cố là gia đình giàu có bậc nhất Kinh Đô. Nhà họ cũng có lịch sử mấy trăm năm giống như nhà họ Quan chúng ta. Khi ông cụ Cố còn sống, ông ấy từng là bạn tốt của ông ngoại. Hơn nữa, đứa trẻ Cố lão út đó tính cách rất tốt, rất ấm áp và thành thật. Cậu ta cũng không gian xảo, xấu xa như những tên nhóc khác bên ngoài. Nếu cháu ở bên cậu ta, cháu nhất định sẽ được chăm sóc tốt, như vậy ông ngoại cũng yên tâm hơn, cháu cảm thấy thế nào?”
Cảnh Diệp Nhã lập tức đỏ bừng mặt, cúi đầu xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống.
“Cháu… Cháu không biết nữa.”
Ông cụ Quan bật cười ha ha.
“Đừng ngại, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đây không phải là chuyện rất bình thường ư!”
Cảnh Diệp Nhã cũng miễn cưỡng mỉm cười.
“Ông ngoại, tạm thời cháu vẫn chưa muốn lấy chồng.”
Ông cụ Quan sửng sốt, hơi nhíu mày.
“Sao thế? Diệp Nhã không thích cậu ta ư? Hay là cháu thích người khác rồi??
Cảnh Diệp Nhã vội vàng xua tay, nói: “Không phải, không phải, cháu, cháu…”
Cảnh Diệp Nhã cắn chặn môi, trưng ra bộ dạng khó nói. Hốc mắt cũng đỏ hoe, cả người trông vừa đáng thương vừa ủy khuất, khiến người ta vừa nhìn đã không nhịn được muốn bảo vệ.
Ông cụ Quan thấy vậy lập tức không nhịn được nữa, vội vàng tra hỏi đến cùng: “Có phải cháu vẫn còn băn khoăn chuyện gì không?”