Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 10: Chương 10




Cùng lúc đó, vẻ mặt Nhuế Thành ngồi ở vị trí kế bên tài xế khẩn trương nhìn chị cả anh: "Bình tĩnh, chị, tội gì vì chuyện này mà tức giận!" Sinh mạng đáng quý!

Nhuế Tuyết Tình tiếp tục tăng tốc độ, trên mặt không biểu cảm nói: "Chị không tức giận."

"Vâng vâng vâng, chị không tức giận, đều là em nhiều chuyện. . . . . . Không phải chúng ta lái có hơi nhanh sao, bị chú cảnh sát bắt không tốt lắm."

Vẻ mặt Nhuế Tuyết Tình nghiêm túc: "Chút tiền này vẫn đưa ra được."

"Em biết rõ chị là người có tiền!" Nhuế Thành cũng phải quỳ lạy rồi.

Nhìn bộ dạng lo lắng của em trai nhà mình, Nhuế Tuyết Tình phát từ bi chạy chậm lại, rốt cuộc tốc độ xe cũng trở về bình thường, Nhuế Thành thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Chị chạy nhanh từ nhà chính nhà họ Tấn Nhà, đến chợ trung tâm, là dựa vào kỹ năng lái như bay này?"

Nhuế Tuyết Tình bình tĩnh liếc mắt nhìn: "Ngạc nhiên hả, cái này cũng không phải cực hạn của chị đâu đấy." Lúc nói chuyện, người ngoài hành tinh không tự chủ nâng cằm lên, đương nhiên kiêu ngạo, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy khó coi.

"Chị có sở thích đua xe này từ khi nào?" Vẻ mặt Nhuế Thành đau khổ, cũng chỉ dám oán giận một tiếng như vậy, trong lòng lại oán giận rốt cuộc người nhà họ Tấn đã làm gì, nhiều người giúp việc như vậy, cả ngày vây quanh một mình chị cả anh, lại vẫn làm chị ấy nhàm chán đến mức đi học đua xe -- coi như thật sự không quan tâm chị cả anh, nhưng dù sao chị cả anh cũng là Tấn phu nhân, chẳng lẽ mấy người kia ngay cả mặt mũi của nhà họ Tấn cũng không cần nữa?

Nghĩ mãi cũng không có cách giải thích được, trái lại Nhuế Thành kiên định tin tưởng chị anh ly hôn sẽ thành công, lại cẩn thận hỏi từng câu từng chữ Nhuế Tuyết Tình và Tấn Duệ Dương nói chuyện thế nào, thật may là trí nhớ của người ngoài hành tinh cao siêu, gần như không sót một chữ nói đoạn đối thoại đó ra.

Sau khi nghe xong, Nhuế Thành như có điều suy nghĩ nói: "Xem ra, em đánh giá thấp trình độ sĩ diện của nhà họ Tấn rồi. . . . . . Chỉ là chị, chị nói mấy lý do đó, trước mặt anh ta cũng nói như thế luôn sao?"

"Nếu không còn như thế nào?"

"Chị rõ là. . . . . . Good Job!" Nhuế Thành cúi đầu, nghĩ đến Tấn tiên sinh con ông trời kia, bị vợ không coi trọng nói ly hôn, lý do quan trọng nhất lại là "không còn cảm giác với anh ta nữa", vừa nghĩ tới vị Tấn tiên sinh không phản bác được những lý do của chị anh, ở ngoài mặt gió nhẹ nước chảy, thật ra thì trong lòng không biết dù để ý thế nào, Nhuế Thành cũng rất muốn vỗ tay cười to.

Nhuế Tuyết Tình càng thấy được biểu hiện của mình không tệ, hất cằm lên: "Nếu như không phải em nói nhà họ Tấn không tầm thường, không thể không biểu hiện tốt một chút."

"Cái đó coi như xong đi!" Khóe miệng Nhuế Thành co giật: "Mặc dù hành động này của chị thật hả giận, nhưng hình như quá trực tiếp một chút."

"Chị chỉ nói thật mà thôi."

"Nhưng mà sẽ làm cho trong lòng người ta rất mất mặt, chị biết, mặt mũi đối với đàn ông mà nói rất quan trọng, nhất là đàn ông có địa vị càng cao. . . . . ."

Nhuế Tuyết Tình cau mày, cắt đứt lời em trai cô nói: "Cho nên ý của em là, anh ta không đồng ý những lý do ly hôn đó, là bởi vì chị quá trực tiếp?" Bộ não người địa cầu quả nhiên không có biện pháp dùng suy nghĩ bình thường để lý giải!

"Hẳn là có một phần thôi, nếu như giống như lời em nói, Tấn Duệ Dương không hề giống biểu hiện ấm áp vô hại của anh ta, đàn ông có chức quyền cao, càng không nhịn được người khác ngạo mạn, nhưng chị nghĩ Tấn Duệ Dương còn chưa đến mức nhàm chán như vậy, nhiều hơn là đang băn khoăn nhà họ Tấn, nhà họ Tấn là danh môn thế giá, chị điều tra thấy, quả thật lúc trước bọn họ không có tiền lệ ly hôn, có lẽ tại do nói quy củ sĩ diện hảo của dòng họ mà thôi, ly hôn cũng tính là một chuyện gièm pha, cho nên mới không đồng ý thôi."

"Nói quy củ sĩ diện hảo?" Nhuế Tuyết Tình hừ lạnh. "Thật sự để ý cái này, thì ban đầu không nên đồng ý để Nhuế. . . . . . Chị vào cửa, tin tức tình cảm của Tấn Duệ Dương và nữ minh tinh mọi người đều biết, cái này gọi là quy củ?"

Nhuế Thành yên lặng nghĩ, ban đầu nhà họ Tấn không đồng ý, chỉ là chính chị ôm bụng uy hiếp, hoặc là kết hôn, hoặc là phá thai, không chấp nhận khả năng thứ ba. Nhà họ Tấn thấy khó khăn như vậy, hơn nữa còn kiểm tra được trong bụng chị là bé trai, sao bọn họ có thể buông tha? Về phần nữ minh tinh đó, thái độ nhà họ Tấn khác thường như vậy, hoặc là Tấn Duệ Dương có tình cảm thật với vị minh tinh kia, hoặc là cũng có mưu đồ -- nếu như là thật lòng mà nói, chị anh nói ly hôn, Tấn Duệ Dương nên vui mừng chạy thẳng đến mời tình yêu thật của anh ta lên vị trí này mới đúng chứ.

Lời như vậy Nhuế Thành chưa bao giờ nói với chị của anh, đàn ông và phụ nữ nhìn cùng một vấn đề từ một điểm xuất phát không giống nhau, thứ để ý cũng không giống nhau, nếu anh thật sự nói vị minh tinh kia không đáng nhắc tới, theo như tính khí của chị anh trước kia khẳng định sẽ đoạn tuyệt quan hệ chị em với anh, coi như hiện tại có thể khá hơn một chút, nhưng trở mặt vẫn rất có khả năng.

"Nếu thỏa thuận mà anh ta không đồng ý, ngày mai chị lập tức đi mời luật sư, đi cách bình thường."

Nhuế Thành trợn to cặp mắt: "Chị muốn một tờ ly hôn từ tòa án đưa tới nhà họ Tấn sao?!"

"So với biện pháp kia càng có tác dụng trực tiếp hơn không?"

"Biện pháp này cũng không có tác dụng trực tiếp! Bình tĩnh chị ơi! Cầu xin bỏ qua cho!" Nhuế Thành kích động, không có kiến thức cũng nên có chút bình thường được không, quy củ nhà họ Tấn lớn như vậy mà hòa bình thỏa thuận ly hôn đều không đồng ý, chẳng lẽ sẽ vui mừng với cách để mọi người đều biết chuyện ly hôn của nhà họ Tấn trở thành đề tài trong thời gian rảnh rỗi sao? Chớ có nói đùa, nhà họ Tấn không cần chị giúp bọn họ nổi tiếng như vậy đâu!

"Nhà họ Tấn rõ ràng đặt danh dự dòng họ ở vị trí thứ nhất, chị làm như vậy tuyệt đối là hung hăng xúc phạm vào điểm mấu chốt của bọn họ, nhà họ Tấn ở thành phố này nói một tiếng một tay che trời cũng không quá đáng, thật muốn chọc giận nhà họ Tấn, chết thế nào cũng không biết được đâu."

Chỉ là Nhuế Tuyết Tình còn chưa quen thân phận thay đổi, trải qua Nhuế Thành nhắc nhở cô mới phản ứng được, trên địa cầu cô trở thành người phụ nữ phụ thuộc vào người khác giống như dây leo, có lẽ bình thường rất náo nhiệt, nhưng đối với cây to mà cô dựa vào này, một khi cô không nghe lời, muốn bóp chết cô thì giống như bóp chết một con kiến. Đừng nói đây là một xã hội pháp chế, luôn có địa phương luật pháp không vươn tới, mặc kệ ở nơi nào đều tin tưởng và chấp hành nguyên tắc, đều là thực lực tối cao.

Vừa nghĩ như thế, ngược lại Nhuế Tuyết Tình có thể tiếp nhận tình trạng hiện nay, chỉ là có chút nhức đầu: "Sẽ không có biện pháp khác?"

"Em nghĩ Tấn Duệ Dương đã tỏ rõ thái độ rồi."

Nhuế Tuyết Tình nghĩ đến khi mình nói rằng sẽ trực tiếp mời luật sư thay xử lý thì Tấn Duệ Dương chắc chắn nói "không có lần sau", nói không chừng là đang nhắc nhở, hoặc là nói cảnh cáo thì thích hợp hơn một chút. Nhuế Tuyết Tình gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa, mặc dù trên lý trí rất rõ ràng đây không phải vấn đề của cô, nhưng có cảm giác đè nén khi có sức mà lại không thể dùng, làm cho cô rất không vui mừng, hơn nữa, đã thật lâu rồi cô chưa nếm cảm giác thất bại này.

"Chị, nếu như chị thật sự ghét cuộc sống ở nhà họ Tấn, thật sự rất muốn đổi một hoàn cảnh mới lại bắt đầu lần nữa, không nhất định phải ly hôn, không phải chị đã mua nhà rồi sao? Dời đến căn nhà đó ở, chỉ cần chị không làm ra chuyện phá hỏng thanh danh của nhà họ Tấn, em nghĩ bọn họ cũng không đến mức chuyện này cũng muốn trông nom."

Nhuế Tuyết Tình cực kỳ khẳng định gật đầu, bây giờ cô vừa nhìn thấy người nhà họ Tấn là đã thấy phiền, vẫn là ở một mình thoải mái một chút.

"Như vậy, có muốn tiếp tục lái tới nhà hàng không?"

"Dĩ nhiên."

"Nhưng bây giờ chị không có tiền."

Nhuế Tuyết Tình nhướng mày cười một tiếng: "Em cảm thấy thân là Tấn phu nhân lại không có đồng nào, một chút tài sản cá nhân cũng không có, chuyện này khoa học không?"

"Cho nên?"

"Thanh toán cho vợ, đây không phải là chuyện mà người chồng phải làm sao?" Trong lòng Nhuế Tuyết Tình thay đổi rất nhanh, ly hôn không thành, không kéo được "tài trợ" đáng kể, nhưng thực ra thân phận Tấn phu nhân này còn có giá trị hơn nhiều.

Trong đầu Nhuế Thành thoáng qua một suy nghĩ hoang đường: "Chị, sẽ không phải là chị ôm suy nghĩ tiêu tiền của nhà họ Tấn chứ?" Nhanh buông tha cái suy nghĩ ngu xuẩn này đi, mấy đời chị phung phí cũng không hết tiền bạc nhà họ Tấn!

"Chị sẽ là người nhàm chán như vậy sao?"

Nhuế Thành rất muốn gật đầu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, không phải lương tâm phát hiện ưu điểm của chị anh, mà bởi vì chị anh càng ngày càng khí thế bức người. Nhuế Thành thấy xe rẽ vào ngã khác, không nhịn được hỏi: "Chị, đây là muốn đi đâu?"

"Không phải em còn chưa ăn cơm sao?"

Nhuế Thành cảm động: "Không cần cố ý mang em đi mấy nhà hàng cao cấp, ở ven đường tùy tiện tìm một quán nào đó là được, em không kén chọn."

"Em nghĩ hơi nhiều rồi, nơi này cách biệt thự nhà họ Tấn không xa, vừa đúng lúc chị đi thu dọn ít đồ, tài nghệ của đầu bếp trong biệt thự không tồi."

Nhuế Thành quen Nhuế Tuyết Tình hùng hùng hổ hổ, hai chị em trò chuyện hài hòa, rất nhanh đã đến biệt thự nhà họ Tấn, Nhuế Tuyết Tình còn chưa mở xe đi vào, quản gia Lâm đã được thông báo, lập tức mang theo người ra cửa đón, đậu xe xong, quản gia Lâm tiến lên tự mình mở cửa ghế lái ra: "Phu nhân, ngài trở lại."

Nhuế Tuyết Tình mới vừa xuống xe, cùng lúc đó, cửa ngồi kế bên tài xế cũng bị đẩy ra, Nhuế Thành môi đỏ mọng răng trắng vừa bước ra, toàn trường im lặng, ánh mắt của quản gia Lâm đảo qua đảo lại ở giữa hai người thật lâu, này, chuyện này. . . . . . Quá hoang đường rồi, nếu nói phu nhân về nhà mẹ đẻ, thì ra là song túc song tê* với mặt trắng nhỏ này, bây giờ còn quang minh chính đại mang mặt trắng nhỏ này về nhà? Mẹ nó, tam quan** cũng bị hủy sạch rồi!

(*Song túc song tê: túc: ở cùng một chỗ, tê: cùng nhau bay lượn, chỉ đôi nam nữ yêu nhau gắn bó không rời

**Tam quan: là bao gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan)

Quản gia Lâm đang lâm vào suy nghĩ có nên lập tức thông báo tiên sinh tới đây bắt kẻ thông dâm hay không, Nhuế Tuyết Tình lại như đương nhiên phân phó, nói: "Chúng ta còn chưa ăn cơm, bảo phòng bếp chuẩn bị nhanh lên."

Tính chuyên nghiệp rất cao, quản gia Lâm phản xạ có điều kiện trả lời: "Vâng!" Nhưng thấy phu nhân mình hơi hài lòng gật đầu một cái, mới phản ứng được, lúc này Nhuế Thành cũng đi tới bên cạnh Nhuế Tuyết Tình, gọi: "Chị."

"Vào đi thôi." Khi Nhuế Tuyết Tình đối mặt với Nhuế Thành thì bảy ra vẻ mặt ấp áp, có lẽ như vậy rất khó nhìn ra, nhưng mà so với nhân viên nhà họ Tấn, cũng rất rõ ràng.

Quản gia Lâm đang nghiến răng, khốn kiếp, tên mặt trắng này còn gọi thân thiết như vậy, còn "chị", dáng dấp trẻ tuổi dễ nhìn một chút, dạng người ăn cơm chùa, từng phút đồng hồ bị tiên sinh nhà bà bỏ xa không biết bao nhiêu con đường.

Quản gia Lâm chỉ khó có thể tiếp nhận một lúc mà thôi, rất nhanh điều chỉnh tâm trạng lại, tiến lên thân thiết hỏi thăm Nhuế Thành: "Không biết vị tiên sinh là?"

Nhuế Tuyết Tình không lên tiếng, Nhuế Thành cười cười: "Xin chào, tôi tên là Nhuế Thành."

"Nhuế Thành?" Vừa nghe đến là cùng một họ, quản gia Lâm có chút cảnh giác, lại liên tưởng đến câu "chị" Nhuế Thành mới vừa gọi Nhuế Tuyết Tình, cũng mơ hồ nhớ phu nhân nhà bọn họ quả thật có người em trai . . . . . . Quản gia Lâm đã hiểu, lập tức thu hồi hoài nghi lộn xộn lung tung, chuyên nghiệp nhiệt tình cười với Nhuế Thành: "Thì ra là Nhuế tiên sinh, chào mừng ngài tới chơi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.