Hứa Tình còn chưa nói hết lời, Nhuế Tuyết Tình dừng động tác ăn canh, trong lòng cô ta vui mừng, quả nhiên có phản ứng, trong ấn tượng của cô ta Tấn phu nhân không thể nào bình tĩnh như vậy.
Còn muốn không ngừng cố gắng, tốt nhất kích thích Tấn phu nhân phát tác trước mặt mọi người, để Tấn tổng càng không còn mặt mũi nào, quan hệ vợ chồng của Tấn phu nhân và Tấn tiên sinh càng không tốt, lại càng có lợi với cô ta. Một phen ý định thoáng qua, Hứa Tình quyết định chủ ý, chỉ là lời của cô ta còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Tấn Duệ Dương cắt đứt, chỉ thấy Tấn Duệ Dương đặc biệt ân cần nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Sao vậy, không thích sao?"
"Gọi một phần khác nhé?"
"Không cần, tôi ăn cơm là được." Nhuế Tuyết Tình bắt đầu ăn cơm, Tấn Duệ Dương gắp miếng cua cà ri cho cô, còn giới thiệu nói: "Món này không tệ, em sẽ thích."
Khi Tấn Duệ Dương gắp thức ăn chính là dùng đôi đũa của anh! Nhuế Tuyết Tình cau mày nhìn trong chén một cái, đang rối rắm rốt cuộc nên ném đi chỗ nào, hay là ném xuống đây? Cuối cùng cô không hề nói gì, lặng lẽ đi vòng qua món cua kia.
Tấn Duệ Dương cũng không để ý phản ứng của Nhuế Tuyết Tình, anh chăm sóc vợ xong, lại bắt đầu quan tâm đến con trai, nghiêng đầu nhìn Tấn An Nhiên, hỏi: "Không thích ăn canh sao? Nếu không ăn cơm giống mẹ con nhé?"
Hình như khẩu vị của Tấn An Nhiên và Nhuế Tuyết Tình giống nhau, lập tức để cái thìa trong tay xuống, Tấn Duệ Dương khẽ cười múc cho cậu nửa chén cơm nhỏ, tất cả dáng vẻ dùng đũa của Tấn An Nhiên đều giống Nhuế Tuyết Tình, Tấn Duệ Dương vì vậy cười nhìn Nhuế Tuyết Tình: "An Nhiên thật giống em."
Hứa Tình đứng ở một bên có chút khó chịu, mặc kệ là Nhuế Tuyết Tình hay Tấn Duệ Dương thậm chí là Tấn An Nhiên mới mấy tuổi, đều xem cô ta là người qua đường! Hứa Tình không tin Nhuế Tuyết Tình thật sự không thèm để ý chút nào đến sự xuất hiện của cô ta, dù sao lần đầu tiên các cô giao chiến, cũng chính là trong tiệc rượu kia, cô ta chỉ dựa vào phương thức giống nhau để Tấn phu nhân xấu mặt trước mặt mọi người, tuy thủ đoạn không cao minh nhưng chỉ cần có tác dụng với Tấn phu nhân là được, hơn nữa trải qua lần trước, gần như một nửa trong xã hội thượng lưu đều thấy thái độ không thích vợ của Tấn tiên sinh, mà còn một nửa dư lại kia coi như không tận mắt chứng kiến cũng đều nghe nói qua, cá nhân Hứa Tình cho rằng, nếu như tình hình giống như vậy lại xảy ra mấy lần nữa, cô ta muốn thay thế trở thành Tấn phu nhân mới, thì không phải không được.
Vậy mà, lần này Tấn phu nhân giống như biến thành người khác, đối với lời xin lỗi khiêu khích giễu cợt mười phần của cô ta, lại làm như không thấy? Hứa Tình hoài nghi Nhuế Tuyết Tình giả bộ, căn cứ công bằng vào nguyên tắc thân cận giữa hai người với nhau, Hứa Tình cũng có nghĩa vụ vạch trần mặt nạ của Nhuế Tuyết Tình, khi cô ta nhìn thấy hai cha con Tấn Duệ Dương và Tấn An Nhiên hỗ trợ cho nhau, mà Nhuế Tuyết Tình lại không nhúc nhích, cũng biết cơ hội của mình đã tới, vì vậy cô ta cười với Tấn An Nhiên: "Đây là tiểu thiếu gia nhà họ Tấn? Dáng dấp thật đáng yêu, chỉ là Tấn phu nhân cũng là người đẹp hiếm thấy, gen di truyền cho đứa nhỏ cũng rất tốt." Hứa Tình nghĩ thầm quan hệ giữa Tấn phu nhân và con trai không có chút nào thân thiết, lấy tính tình Tấn An Nhiên chán ghét mẹ nó như vậy, chính mình nói dáng vẻ xinh đẹp của nó đều là do công lao của mẹ nó, nhất định cậu bé sẽ không chịu được? Coi như Tấn An Nhiên được dạy dỗ tốt có chút chuyện không được biểu hiện ở trên mặt, nhưng khẳng định cũng sẽ ghi hận Tấn phu nhân ở trong lòng, tích tiểu thành đại, một ngày nào đó lượng thay đổi thì sẽ làm cho chất thay đổi.
Chỉ là ngàn lần không ngờ, con trai của Tấn phu nhân và Tấn phu nhân đều không đáng yêu chút nào!
Tấn An Nhiên sẽ giống Nhuế Tuyết Tình, một là bởi vì hơi thở người ngoài hành tinh mạnh mẽ, thứ hai là cậu vì mình trước đó từng không kính trọng mẹ mà xấu hổ chột dạ, thứ ba là đến từ chính áp lực của ba cậu, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu Tấn An Nhiên ở trước mặt Hứa Tình cũng sẽ biến thành con cừu nhỏ, trên thực tế được nhà họ Tấn tỉ mỉ bồi dưỡng người thừa kế đời sau, Tấn An Nhiên ở trước mặt người ngoài kiêu ngạo không phải ít, cậu không trả lời Hứa Tình, chỉ dùng ánh mắt "bổn thiếu gia ưu tú còn cần cô ta đến nói ra sao" nhìn Hứa Tình, cái mũi nhỏ hừ hừ, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn cơm. Trong đó ghét bỏ Hứa Tình quấy rầy cậu dùng bữa ăn quả thật không thể rõ ràng hơn.
Bị người bạn nhỏ đối xử như thế, Hứa Tình càng lúng túng không cách nào nói nổi, ánh mắt của cô ta nhìn về phía Tấn Duệ Dương luôn mỉm cười với cô ta, còn chưa lên tiếng, cũng bị Tấn Duệ Dương không nhẹ không nặng đẩy trở về: "Hứa tiểu thư xin cứ tự nhiên."
Tự tiện cọng lông á, nơi này chỗ ngồi còn lại duy nhất là ở ngay bên cạnh vợ anh, vợ anh không hoạt động mông cô ta đi vào ngồi thế nào được, khốn kiếp! Ánh mắt Hứa Tình lóe lên một cái, chợt ánh mắt càng thêm dịu dàng, dịu dàng đến mức dường như cũng muốn chảy ra nước, mà trên thực tế trong mắt cô ta cũng có nước mắt, khó nén đau buồn thấp giọng nói: "Xin lỗi, là tôi không nên quấy rầy các người. . . . . . Tôi sẽ rời đi. . . . . ." Nói xong, Hứa Tình xoay người đi, tuy rằng vẫn dáng vẻ động lòng người, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra chút hoảng hốt, bóng lưng mảnh khảnh của người đẹp như vậy, tuyệt đối chính là lợi khí tốt nhất để làm đàn ông không đành lòng.
Rốt cuộc nhìn thấy tiểu ảnh hậu Hứa Tình trong truyền thuyết, vị này ở bên ngoài xem ra là một nhân vật chính trong vở kịch ân oán tình thù giới nhà giàu, thật ra thì Nhuế Tuyết Tình cũng không giống như cô biểu hiện thờ ơ vừa nãy, cô hiểu được, quả nhiên là ảnh hậu, danh bất hư truyền, hơn nữa ghép cô ta và Tấn Duệ Dương vào một chỗ cũng không phải không có căn cứ, ảnh đế và ảnh hậu gì đó, nhất định là tuyệt phối!
Tấn Duệ Dương còn không biết vợ mình kéo anh ra ngoài ghép thành một đôi, vẻ mặt tươi cười hỏi Nhuế Tuyết Tình: "Tuyết Tình nhìn anh làm gì vậy?"
Nhuế Tuyết Tình thu hồi tầm mắt, cúi đầu ăn cơm. Ngược lại Tấn Duệ Dương muốn nói gì đó, chẳng qua sau đó anh nhìn Tấn An Nhiên, lại không nói gì nữa, lúc này một nhà ba người mới yên tĩnh lại hưởng thụ bữa cơm trưa này.
Bữa trưa đi qua, Tấn Duệ Dương lại bùng nổ muốn đưa con trai đi học cùng với Nhuế Tuyết Tình, hoàn toàn xem tài xế chở Tấn An Nhiên thành không khí rồi, tài xế bày tỏ không có ý kiến, nhưng Nhuế Tuyết Tình rất có ý kiến, hôm nay cô bởi vì chờ Tấn Duệ Dương đã lãng phí rất nhiều thời gian, tại đây còn ép buộc vớ vẫn, cô còn muốn đi xem cửa hàng nữa mà?! Chẳng qua là khi Tấn An Nhiên rụt rè cầm tay Nhuế Tuyết Tình thì người ngoài hành tinh cứng đầu cứng cổ lại không thể nói lời nào.
"Sinh vật" mềm nhũn như con chi chi trên đia cầu quả thật là phiền phức đứng đầu vũ trụ!
Một đường bị Tấn An Nhiên lôi kéo ngồi lên xe, bàn tay nhỏ vừa mịn vừa mềm còn nắm thật chặt tay Nhuế Tuyết Tình không thả, mồ hôi đều muốn chảy ra rồi, Nhuế Tuyết Tình lạnh lùng liếc nhìn Tấn An Nhiên, nhưng Tấn An Nhiên không nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn chuyên chú nhìn ngoài cửa sổ.
"Rốt cuộc con muốn cầm tới khi nào?"
Bị vạch trần rồi, không có biện pháp giả bộ ngu nữa, Tấn An Nhiên nhìn ba cậu theo bản năng, coi như Tấn Duệ Dương đang lái xe không có thời gian quay đầu lại, cũng có thể tưởng tượng ra tình hình ở chỗ ngồi phía sau xe bây giờ là gì, anh mỉm cười đến rất vui vẻ: "Ha ha, mẹ con xấu hổ."
Nhuế Tuyết Tình đen mặt, liếc nhìn về phía Tấn An Nhiên, cái này thành ba cậu nói trúng rồi, hiện tại mẹ cậu đang thẹn quá hóa giận.
# Nhất thời có con cọp mẹ trong nháy mắt biến thành cọp giấy dắt lừa thuê.
# Tấn An Nhiên bỗng nhiên không sợ Nhuế Tuyết Tình nữa, cũng không biết giờ phút này mẹ cậu "xấu hổ" đã kích thích đến cậu, vẫn là khi có ba lá gan của cậu mới lớn vô số lần, Tấn An Nhiên buông túi sách ra, lưu loát ôm lấy cổ Nhuế Tuyết Tình, ngồi vào trong lòng cô, sau đó hôn vào trên mặt cô một cái.
Nhuế Tuyết Tình vì hơi lạnh của máy điều hòa bao phủ cả trong xe, mà giọng nói cũng lạnh như băng: "Bước xuống!"
Tấn An Nhiên lấy ra chiêu "càn quấy" mà người bạn nhỏ đã dạy cho cậu hôm nay, ôm cổ Nhuế Tuyết Tình không thả, lại vẫn làm nũng dường như lung lay hai cái, lông măng toàn thân Nhuế Tuyết Tình muốn dựng lên, làm sao đây, lập tức muốn mở cửa xe ra ném tiểu tử này ra ngoài quá!
Trên thực tế, Nhuế Tuyết Tình có vô số lần thỏa hiệp với Tấn An Nhiên, nói ví dụ chuyện Tấn Duệ Dương bảo Tấn An Nhiên ở trong nhà cô, vẫn còn phải bất đắc dĩ đưa Tấn An Nhiên đi học vào buổi sáng, thay vì nói Nhuế Tuyết Tình không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của bọn họ, không bằng nói cô không biết phải ứng phó với tên tiểu quỷ Tấn An Nhiên kia thế nào.
Người ngoài hành tinh không có biện pháp nào với tất cả những sinh vật mềm như con chi chi trên địa cầu này! Tuy ở hành tinh Sedna cũng có người có cơ thể nhỏ bé, nhưng đó là chuyện từ mười đến trăm năm trước, dù sao kể từ sau khi cô lớn lên vô số trong năm tháng, tiếp xúc với người có cơ thể nhỏ bé gần như ít ỏi, cho dù có, thế nhưng người có cơ thể nhỏ bé có năng lượng đánh ngã bất kỳ một người trưởng thành nào ở địa cầu là không thể quên, nhưng người có cơ thể nhỏ bé trên địa cầu lại hoàn toàn khác nhau, giống như hành động tìm chết của Tấn An Nhiên, chỉ cần một tay cô cũng có thể nghiền nát cậu bé, chính là bởi vì Tấn An Nhiên quá yếu, ngược lại Nhuế Tuyết Tình càng có một loại cảm giác luống cuống, tay cũng không biết nên để chỗ nào cho tốt.
Đương nhiên cô cũng chỉ cần một bàn tay là có thể xách tên tiểu quỷ này xuống, nhưng Nhuế Tuyết Tình luôn nghĩ Tấn An Nhiên yếu ớt đến quá đáng, ngộ nhỡ dùng sức thật mạnh làm gãy cánh tay của cậu bé thì làm sao? Tuy tiểu quỷ này có chút phiền phức, rốt cuộc là do con ruột, từ trên lý thuyết mà nói đã biến thành con ruột của cô. . . . . . Nhưng dù có là con ruột cũng không chịu nổi chính cậu bé tìm đường chết!
Sinh vật mềm nhũn như con chi chi trên địa cầu không chỉ có thật phiền phức, còn kèm theo kỹ năng mê hoặc lòng người, Nhuế Tuyết Tình nhịn thật lâu vẫn không đưa tay ra ngoài, chỉ là ánh mắt càng ngày càng lạnh nhìn chằm chằm Tấn An Nhiên, mà giờ phút này có lẽ Tấn An Nhiên cũng không cách nào hiểu được mình dám hàng động như vậy, từ hồi đẻ ra đây là lần đầu tiên lần làm nũng, phát hiện mẹ cậu chẳng những không cưng chiều dịu dàng như người bạn nhỏ nói, ngược lại ánh mắt càng ngày càng hung dữ, điều này làm cho Tấn An Nhiên chịu rất nhiều đả kích, chỉ có thể lộ vẻ tức giận theo Nhuế Tuyết Tình ngồi xuống, ngồi đàng hoàng trở về vị trí của mình, ôm túi sách ngồi nghiêm chỉnh.
Nhuế Tuyết Tình không tự chủ nhìn gò má của đứa nhỏ, vốn muốn cảnh cáo cậu lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, chỉ là từ mặt bên thấy con ngươi trong suốt của đứa nhỏ, làm Nhuế Tuyết Tình không nói ra được.
Cảm giác áy náy không giải thích được này thật khốn kiếp!
Từ trong kính chiếu hậu nhìn rõ một màn này, Tấn Duệ Dương mỉm cười, phá vỡ không khí lúng túng trong xe: "Mới ở chung một chỗ ba ngày, tình cảm của An Nhiên và Tuyết Tình đã tốt như vậy rồi, thật làm người ta ghen tỵ."
Chỉ là hai mẹ con cũng không có ai để ý tới lời Tấn Duệ Dương nói, bây giờ Tấn An Nhiên thật sự thẹn quá hóa giận, cộng thêm biết vậy chẳng làm, cậu đã quyết định rồi, người bạn nhỏ đưa ra chủ ý cùi bắp kia, cậu nghĩ rồi bản sách số lượng có hạn kia sẽ không đưa cho cậu ta! Đây tuyệt đối là giận chó đánh mèo.
Rất nhanh xe đã lái đến cửa trường học của Tấn An Nhiên, Tấn An Nhiên tự đẩy cửa xe ra, ôm túi sách tay ngắn chân ngắn bò xuống xe, Tấn Duệ Dương cũng tháo dây an toàn ra xuống xe, đứng ở trước mặt Tấn An Nhiên: "Có muốn ba đưa con vào không?"
Tấn An Nhiên mím môi lắc đầu, nghiêm mặt, cũng không dám chuyển sang Nhuế Tuyết Tình bên kia, trong lòng Tấn Duệ Dương biết cảm nghĩ của cậu, nhưng vẫn nói: "Vậy cũng tốt, chính con đi vào, trước chào tạm biệt với mẹ đã."
Tấn An Nhiên không thể không nhìn Nhuế Tuyết Tình một cái, nhìn liếc qua một chút mà thôi, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Nhuế Tuyết Tình, chỉ sợ nhìn thấy vẻ ghét bỏ cậu trong mắt mẹ.
"Mẹ, chào tạm biệt!" Nói xong, cũng không đợi Nhuế Tuyết Tình trả lời, Tấn An Nhiên đã xoay người bước đi, mặc dù cơ thể thẳng tắp, giống như dáng vẻ kiêu ngạo mắt nhìn thẳng thường ngày, thế nhưng bước chân dồn dập, vẫn tiết lộ cậu thực sự chạy trối chết.