Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 24: Chương 24




Nhuế Tuyết Tình đi với Tấn An Nhiên xuống tầng, một nhà ba người cứ như vậy mà ra cửa, Tấn An Nhiên dừng một chút, vươn tay nhỏ ra đụng Nhuế Tuyết Tình một cái, thấy cô không phản ứng, lại gan lớn nắm lấy tay cô, Nhuế Tuyết Tình cũng không hề làm gì, Tấn An Nhiên cố gắng để khóe môi đang nâng lên của mình xuống, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình hiện thị số tầng trong thang máy, trong lòng suy nghĩ chậm một chút chậm một chút nữa, chỉ là thời gian này một chút cũng không gặp trở ngại, rất nhanh xuống đến bãi đậu xe tầng một, xe của Tấn Duệ Dương cách thang máy không xa, vừa ra tới là lấy được, Nhuế Tuyết Tình đứng ở cửa thang máy, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tấn An Nhiên: "Con có thể làm quyết định lại một lần nữa."

Tấn An Nhiên sững sờ, bàn tay nhỏ bé đang siết chặt tay Nhuế Tuyết Tình không tự chủ được buông lỏng ra, chuyển tầm mắt sang Tấn Duệ Dương theo bản năng, Tấn Duệ Dương cười ôn hòa: "Em nhạy cảm rồi, đó là suy nghĩ chân thật của An Nhiên, hợp mấy lần quyết định thành một, An Nhiên, phải không?"

Nghe được lời của ba, hình như Tấn An Nhiên có chút khích lệ, lấy dũng khí nhìn Nhuế Tuyết Tình: "An Nhiên. . . . . . Nguyện ý ở cùng với mẹ."

Nhuế Tuyết Tình cau mày quan sát hai mắt cậu, rốt cuộc cũng không nói ra lời phản đối, hình như Tấn An Nhiên cũng hiểu ý của cô, thở phào nhẹ nhõm. Tấn Duệ Dương nhìn hình thức chung đụng của hai mẹ con, thì cười một tiếng, mới nhìn về phía chỗ mình đậu xe: "Thời gian không còn sớm, anh đi trước."

Nhuế Tuyết Tình nhàn nhạt ‘ừ’ một tiếng, vốn nghĩ muốn bước lên đi trở về thang máy, lại nghe được giọng nói trong trẻo của đứa bé "ba, hẹn gặp lại", Nhuế Tuyết Tình mới vừa bước chân ra lập tức dừng một chút, không lên tiếng, dứt khoát đứng ở bên cạnh nhìn Tấn An Nhiên đưa người lên xe, cho đến khi đưa mắt thấy xe đã chạy xa, mới quay người trở lại bên cạnh cô.

"Mẹ, chúng ta trở về thôi." Tấn An Nhiên cẩn thận nhìn Nhuế Tuyết Tình một cái.

"Ừ." Nhuế Tuyết Tình bước hai ba bước vào thang máy, Tấn An Nhiên bước nhanh từng bước ngắn mới có thể đuổi theo, vào thang máy, cũng không cần Nhuế Tuyết Tình nói chuyện, vừa lúc Tấn An Nhiên nhón chân lên bấm nút đóng thang máy, cửa thang máy chậm rãi bị đóng lại, trong thang máy một trận im lặng.

Ra khỏi thang máy, Tấn An Nhiên ở trước mặt Nhuế Tuyết Tình vẫn rất hiểu chuyện, nhấn mật mã kéo cửa ra, Nhuế Tuyết Tình đi vào từ sau lưng cậu, bàn bạc trong phòng khách đã kết thúc, khi mẹ con Nhuế Tuyết Tình vào nhà vừa đúng lúc hoàn toàn yên tĩnh, Nhuế Tuyết Tình cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói với Tấn An Nhiên: "Chính mình tự đi mở nước tắm rửa, có thể không?"

Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng Tấn An Nhiên đã biết câu nói được phát ra từ trong miệng mẹ cậu thật sự không phải câu hỏi, không thể không gật đầu, lại nói khi mẹ cậu áp bức chính sách, chút chuyện nhỏ này đối với cậu mà nói đã không có áp lực chút nào nữa rồi.

Nếu như Tấn An Nhiên lớn hơn chút nữa, hiện tại có thể là lệ rơi đầy mặt rồi, từ cậu chủ quần áo đưa tới tay, cơm đưa tới tận miệng thành mình phải tự làm mọi chuyện, cậu dễ dàng sao? Tại sao cậu lại vội vàng gấp gáp qua ngày như vậy!

Tấn An Nhiên lễ phép chào hỏi mọi người trong nhà họ Nhuế, ngoan ngoãn bước từng bước ngắn lên lầu, thấy thế, trong mắt mẹ Nhuế lại thoáng qua một chút lo lắng, vừa mới thương lượng quyết định xong, lại có chút không hạ được quyết tâm, Nhuế Thành biết bà đang lo lắng cái gì, bước đầu tiên cười nói: "Hiện tại An Nhiên hiểu chuyện hơn lần đầu tiên gặp mặt nhiều, cũng có thể tự mình tắm rồi, thật giỏi!"

Nhuế Tuyết Tình giật giật môi, ngồi xuống trên ghế sofa: "Mọi người mới vừa nói gì vậy?"

Mẹ Nhuế ngẩn người, có chút khó tin hỏi: "Con nghe được?"

Nhuế Tuyết Dương cười: "Sao chị có thể nghe được chúng ta nói gì, hiệu quả cách âm của chung cư này còn chưa kém đến tình trạng kia."

Mẹ Nhuế suy nghĩ một chút cũng cảm thấy rất đúng, gật đầu một cái, Nhuế Tuyết Tình mím môi, vẫn không mở miệng nhắc nhở bọn họ, người ngoài hành tinh đều có kỹ xảo nghe lén đặc biệt, chỉ cần cô nguyện ý, chung cư này cũng không có chuyện cô không nghe được, nói ví dụ như ngày hôm qua, cặp vợ chồng son ở tầng trên gây gổ, thật ra thì ngay từ lúc mới vừa dọn tới cô cũng biết gây gổ là bởi vì chồng ở bên ngoài...., ngày hôm qua ầm ĩ như vậy là bởi vì người vợ đã tìm được chứng cứ, còn ví dụ như, nghe nói Tiểu Trương bị nhà họ Tấn sa thải, lúc trước cung kính với cô, sau đó thì chỉ trách cô. . . . ..

Chỉ vì không muốn để người nhà họ Nhuế kinh ngạc đến ngây người, Nhuế Tuyết Tình vẫn quyết định giấu kỹ xảo đặc biệt này của cô, người địa cầu có đôi lời nói thật hay, khiêm tốn làm người lên giọng làm việc -- thật ra thì chủ yếu nhất là kỹ xảo này quá mức nghịch thiên, cô không có biện pháp giải thích nguyên do, thế giới địa cầu lạc hậu này, một khi chính bọn họ không có biện pháp hiểu chuyện sẽ dùng "cái này không khoa học" để phán đoán, nghe nói còn có thể bị giam trong phòng đen như con chuột bạch bị nghiên cứu, Nhuế Tuyết Tình cảm thấy cẩn thận sẽ không có sai sót.

Đề tài quay trở lại kỹ xảo nghe lén đặc biệt của người ngoài hành tinh, do mẹ Nhuế làm đại biểu nói chuyện mà bọn họ vừa mới bàn bạc với Nhuế Tuyết Tình: "Mẹ với ba con còn có em trai và em gái con nữa đã bàn bạc một chuyện, đều sống ở đây cũng không tốt lắm, xa như vậy ba con và Tiểu Dương cũng không tiện, mẹ lại không bỏ được trong nhà, hơn nữa con rể nói sẽ mời người tới đây chăm sóc cuộc sống thường ngày của hai con, bên này cũng không cần mẹ lại làm cái gì, cho nên chúng ta tính toán ngày mai sẽ đi về nhà."

Đã sớm biết nên Nhuế Tuyết Tình cũng chẳng quan tâm, chỉ cau mày hỏi: "Ở chỗ này có cái gì không tốt sao?"

"Chớ suy nghĩ quá nhiều, chỗ này không có gì không tốt." Mẹ Nhuế nhỏ giọng nói: "Trước đó mẹ khuyên An Nhiên ở lại, đã nói khi chúng ta đều chuyển đi, một mình con ở chỗ này sẽ rất cô đơn, An Nhiên mới đồng ý ở lại, chúng ta cũng không thể nói không giữ lời, An Nhiên còn nhỏ tuổi chính là thời điểm cần được giáo dục cẩn thận, nên cho nó tấm gương tốt.".

"Tìm nó hỏi rõ ràng, nếu nó không muốn, để cho nó trở về nhà họ Tấn cũng được. . . . . ." Nhuế Tuyết Tình còn chưa nói hết lời, trên mu bàn tay đã bị vỗ một cái, mẹ Nhuế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô: "Còn nói bậy, cái gì gọi là trở về nhà họ Tấn, thì ra đó không phải là nhà con?!"

Cho tới bây giờ, Tần Tuyết Tình chưa từng bị đối xử như vậy nhất thời sắc mặt trầm xuống, vừa muốn nói gì, lại bị mẹ Nhuế giành trước: "Con đừng không để trong lòng, dạy đứa bé là chuyện lớn, những chi tiết này cũng nên chú ý, hơn nữa, cả nhà đều ở chỗ này, vừa ảnh hưởng con và An Nhiên bồi dưỡng tình cảm, lại ảnh hưởng đến con rể, con phải để tâm vào, nên đặt tinh thần lên trên người con rể, người mỗi lần tới đây liên tục ngủ lại con đều không nói một tiếng, có loại vợ chồng này sao?" Mẹ Nhuế càng nói càng tức giận, có một chút cảm giác cũng chưa hết lo lắng cho con gái!

Nhuế Tuyết Tình đã học được chuyện tự động bỏ qua những lời không thích nghe, bây giờ nghe mẹ Nhuế quở trách ngược lại lông mày cũng không nhăn lấy một cái, cô đang suy nghĩ chuyện người nhà họ Nhuế, thật ra thì cảm giác người một nhà sống chung một chỗ cô không nói ra được, nhưng có chút chuyện không hài lòng, nói ví dụ như ồn ào, nói ví dụ như bọn họ đều thích cô làm những chuyện mà cô không muốn làm, mặc dù không ai thật sự có thể miễn cưỡng được cô, nhưng nghe nhiều cũng sẽ phiền sẽ ngán, vậy nếu nói là gánh nặng ngọt ngào, chính là bởi vì tốt xấu nửa nọ nửa kia, Nhuế Tuyết Tình cũng không đặc biệt ghét quyết định của mẹ Nhuế, hiện tại thậm chí còn có tâm trạng cân nhắc được mất.

Nếu như bọn họ đều đi hết, thật sự mình sẽ thanh tịnh tự tại rất nhiều, Nhuế Tuyết Tình suy nghĩ một lát, trong lòng đã có mấy phần đồng ý, chỉ là nhìn ba Nhuế mẹ Nhuế: "Nhất định phải chuyển về sao?"

"Nhiều ngày không về nhà như vậy, mẹ cũng có chút không bỏ được."

Nhuế Tuyết Tình nghe được có chút buồn cười, căn nhà vừa cũ vừa chật chội kia, có cái gì tốt mà không yên tâm? "Con cảm thấy bên kia càng ngày càng xuống cấp, đã không thích hợp để ở, nếu mọi người không để ý, có thể ở chung cư này tìm một căn phong nhỏ, tuy trước mắt con không đủ tiền mua thêm một căn nữa, nhưng thuê thì không thành vấn đề."

Mẹ Nhuế còn chưa lên tiếng, ba Nhuế đã bác bỏ trước: "Chúng ta có tay có chân, sao có thể lấy tiền của con, trong nhà cũng không phải không thể ở, cứ quyết định như vậy!"

"Đúng vậy, dù sao bên kia cũng đã sinh sống mấy chục năm, chúng ta ở thoải mái tự tại." Mẹ Nhuế dịu dàng nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Chúng ta còn chưa già đến trình độ đó, con có điều kiện thì lo cho mình nhiều một chút, để dành tiền lại là không sai đâu."

Nếu hai người đã kiên định như vậy, Nhuế Tuyết Tình cũng không phải là một người sẽ làm người khác khó chịu, dĩ nhiên là quyết định như vậy, Nhuế Tuyết Dương ngồi trên sofa đối diện Nhuế Tuyết Tình, giờ phút này đá dép vùi mình lên sofa, thoải mái nheo mắt lại: "Một đêm hưởng thụ cuối cùng!"

"Cũng không phải sau này không cho em đến nữa."

Nhuế Tuyết Dương cười với anh trai sinh đôi: "Ít nhất cũng phải cách mười ngày nửa tháng mới tới một lần, lỡ chị chê em phiền không mở cửa cho em thì sao."

"Em thích thì trực tiếp ở chỗ này cũng được, việc làm của em. . . . . ." Nhuế Tuyết Tình nói đến một nửa, nhớ tới chuyện này còn chưa có cơ hội thích hợp nhắc tới, hiện tại tiết lộ cho bọn họ biết thì không tốt lắm, vì vậy đổi sang đề tài khác, "Em muốn đến lúc nào cũng được."

"Em rất muốn mỗi ngày đều đến đây, nơi này, tốc độ lên mạng internet nhanh hơn ở nhà, em chơi trò chơi cũng không bị gián đoạn." Nhuế Tuyết Dương có chút lưu luyến: "Chỉ là quá xa, không thuận tiện, chờ khi em nghỉ em sẽ tới lại."

Trò chuyện với nhà họ Nhuế xong cũng mất một ngày, Nhuế Tuyết Tình bận bịu cả ngày cũng mệt mỏi, lên lầu tính toán trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ là khi đi qua hành lang hơi dừng bước một chút, đi lùi lại hai bước mở cửa phòng Tấn An Nhiên ra, mở đèn, đứa bé nằm yên tĩnh ở trên giường, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn là vẻ thoải mái, xem ra ngủ rất say, Nhuế Tuyết Tình khoanh tay lại nhìn cậu từ trên cao: "Hô hấp cũng rối loạn, mí mắt vẫn còn đang nhấp nháy."

Mí mắt Tấn An Nhiên giật giật, mở mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Mẹ. . . . . ."

Nhuế Tuyết Tình cúi đầu nhìn đôi giày vứt lung tung bên giường, nhắc nhở: "Lần sau khi nghe lén đừng mang giày, tiếng bước chân quá lớn." Coi như không mang giày đối với cô mà nói cũng không có tác dụng gì.

Sắc mặt Tấn An Nhiên cứng lại, mím môi, nhưng không biết nên nói cái gì, chỉ là trong nháy mắt cảm thấy có một cái bóng cách mình càng ngày càng gần, Tấn An Nhiên khẩn trương nắm chặt ga giường, nhịp tim càng ngày càng nhanh, cho đến khi cảm giác mình bị ôm sát vào trong ngực, mặc dù không được một giây đồng hồ, vẻ mặt của Tấn An Nhiên cũng không thể kiềm chế được vui vẻ.

Nhuế Tuyết Tình vẫn trước sau như một mang vẻ mặt không chút thay đổi, khi ôm cũng chưa chắc dịu dàng, lại bị Tấn An Nhiên mơ mộng làm nảy sinh tình mẹ con từ sâu trong lòng, Nhuế Tuyết Tình không tự nhiên biết suy nghĩ của con trai cô, những suy nghĩ trong lòng của sinh vật mềm nhũn như con chi chi quả nhiên càng ngày càng phiền toái, xoay người bước hai ba bước ra khỏi phòng ngủ Tấn An Nhiên.

Ngày bà Tấn trở về nước là một ngày nắng, ánh nắng mặt trời rực rỡ vạn dặm không có bóng mây, Tấn Duệ Dương một ngày kiếm được bạc tỷ phải ngừng làm việc, tự mình mang theo đám người lão quản gia và tài xế phụ tá trong nhà chính nhà họ Tấn chờ ở phi trường nghênh đón, từ xa đã thấy dáng vẻ bà Tấn thanh tao lịch sự thoải mái bình tĩnh đi ra, hai phụ tá đi theo ở đằng sau cầm đầy đồ, tuy ông Tấn cùng đi châu Âu với bà Tấn, trở về nước cũng không cùng một tuyến đường, mấy năm gần đây ông Tấn thích một thành phố non xanh nước biếc khác, rất có dáng vẻ chủ nhà, bà Tấn cũng không ngăn cản ông, thỉnh thoảng ở không còn có thể mang cháu nội cùng đi tới ở đó vài ngày, làm khi nghỉ phép.

Tấn Duệ Dương cũng nhìn thấy mẹ, bước nhanh nghênh đón: "Mẹ, mẹ đã trở lại."

Bà Tấn quan sát con trai mấy lần, vẻ mặt tươi cười: "Con tự mình đến nơi này làm gì, công việc bận rộn như vậy, đừng chậm trễ con làm chính sự."

"Chính sự có lớn hơn nữa cũng không quan trọng bằng mẹ trở về." Tấn Duệ Dương kéo tay bà Tấn, "Nhìn mẹ khí sắc rất tốt, xem ra ở bên ngoài thật đúng là giải sầu rồi."

"Đúng vậy, ở chỗ dì con cảnh sắc rất đẹp, rất thích hợp dưỡng lão."

"Nếu mẹ thích, có thể ở đó lâu một chút."

"Vậy sao được, sao mẹ có thể yên tâm các con được, yên tâm mọi người trong nhà được?" Bà Tấn nói, quét mắt nhìn người đang nghe điện thoại đi cùng với con trai tới đây, chợt xụ mặt xuống: "Chỉ một mình con?"

"An Nhiên đi học, không tiện xin nghỉ, đúng lúc Tuyết Tình có chút bận rộn, đợi buổi tối con bảo cô ấy mang An Nhiên về nhà thăm mẹ."

"Cô ta bận, cô ta bận cái gì? Chẳng lẽ còn có thể bận rộn hơn chủ một công ty?" Liên tiếp mấy vấn đề, tỏ rõ bà Tấn thật sự tức giận, thậm chí tức giận đến mức không chú ý đến câu nói phía sau của con trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.