Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 5: Chương 5




Nếu Nhuế Tuyết Dương đã giúp đỡ chính mình ly hôn như vậy, thì đương nhiên Nhuế Tuyết Tình cho rằng ba mẹ Nhuế cũng không có dị nghị gì, định thông báo một tiếng với hai người vừa mới đi tản bộ từ ngoài về, mới mở miệng lại bị Nhuế Tuyết Dương thần thần bí bí kéo về phòng nó mất.

Đến phòng Nhuế Tuyết Dương, Nhuế Tuyết Tình mới nhìn thấy một mặt khác ở địa cầu -- không đành lòng nhìn thẳng, trên giường với bàn ghế đều chất đầy quần áo, sách và đồ ăn vặt ăn được một nửa để bừa bãi trên bàn, trên giá giày có nhiều đôi đủ loại màu còn có rất nhiều đôi để ở cửa, làm Nhuế Tuyết Tình tỏ vẻ muốn nhìn không gian này một chút, kết luận cũng chỉ có hai chữ, "bãi rác".

Nếu như không phải tay bị người khác lôi kéo, mà người lôi kéo cô không phải là em gái của "cô", mà cô lại không thể dùng vũ lực để giải quyết mà nói, đến một giây Nhuế Tuyết Tình cũng không muốn chờ lâu.

"Chị, chị ngồi. . . . . ." Nhuế Tuyết Dương sợ Nhuế Tuyết Tình không nhịn được, trước đẩy cô đến trước chiếc ghế dựa cạnh bàn máy vi tính, chữ "xuống" còn chưa nói ra khỏi miệng, Nhuế Tuyết Tình đã dừng bước lại, Nhuế Tuyết Dương theo tầm mắt của Nhuế Tuyết Tình nhìn sang, trên ghế dựa, treo một bra màu hồng theo chiều gió bay phất phới.

". . . . . ." Nhuế Tuyết Dương hoàn toàn không nói gì được.

Thưởng thức vẻ mặt lúng túng của "em gái" cô xong, Nhuế Tuyết Tình đứng thẳng người ở trước mặt cô ấy: "Có chuyện gì nói thẳng ra."

Cũng may lúc bình thường Nhuế Tuyết Dương là một người nói ra rồi thôi, nếu Nhuế Tuyết Tình không để ý, cô ấy cũng không có gì canh cánh trong lòng, rất nhanh đã bỏ qua chuyện này, hai mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình: "Chị định nói trực tiếp chuyện muốn ly hôn với ba mẹ?"d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn

Nhuế Tuyết Tình nhíu mày: "Có thể không nói?"

Nhuế Tuyết Dương nghẹn họng: "Chuyện lớn như vậy, khẳng định không thể gạt bọn họ, hơn nữa lừa gạt cũng không gạt được. . . . . . Chỉ là chị trực tiếp mở miệng nói như vậy, không sợ ba mẹ giật mình sao?"

Người địa cầu quá phiền toái! Tuy Nhuế Tuyết Tình không nói câu này ra, nhưng Nhuế Tuyết Dương lại không chút nào giữ lại tin tức này mà nói ra. "Tuy phiền toái một chút, nhưng mà, khi chị kết hôn đã làm tổn thương ba mẹ một lần rồi, lần này chẳng lẽ phải trực tiếp nói ra như thế sao?"

Nhuế Tuyết Tình gật đầu, nói trúng tim đen, hỏi: "Muốn chị làm thế nào?"

Nhuế Tuyết Dương lại bắt đầu không phản bác được, đây không phải đang thương lượng ư, chị cứ trực tiếp như vậy, còn vui vẻ như nói chuyện phiếm vậy!

Nhìn vẻ mặt Nhuế Tuyết Dương, cũng biết cô ấy không có chủ ý gì, vì vậy Nhuế Tuyết Tình đề nghị: "Nếu không, chờ chuyện xử lý tốt rồi nói cho bọn họ biết?" Dù sao cũng thông báo, nói sớm nói sau cũng không khác biệt lắm.

"Chị lại muốn tiền trảm hậu tấu?!"

Nhuế Tuyết Tình cau mày: "Vậy em nói nên làm thế nào?"

"Em còn chưa nghĩ ra.... ..... Nếu không tìm anh em thương lượng, anh em thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp tốt!"

"Anh em?" Nhuế Tuyết Tình có chút không kịp phản ứng.

"Đúng vậy, ngày mai là thứ sáu, để anh ấy trở về một chuyến cũng không sao!"

Lúc này Nhuế Tuyết Tình mới phản ứng được, "anh" trong miệng Nhuế Tuyết Dương, chính là vị "em trai" mà cô chưa từng gặp mặt, nghe nói là tiểu thiên tài được bà con lối xóm khen đến lớn, người ta gọi là "con nhà người ta", lại nhìn nụ cười tự tin trên mặt Nhuế Tuyết Dương, Nhuế Tuyết Tình gật đầu một cái, dù sao ngày mai "em trai" của cô sẽ trở lại, chờ lâu một ngày cũng không có gì, đến lúc đó ý kiến của nó cũng không thể khiến mình hài lòng, thì sẽ lấy biện pháp của mình.

Người địa cầu quả thật là phiền phức, hành tinh mẹ sẽ không có loại băn khoăn nhàm chán này! Thói quen giải quyết dứt khoát, khi người ngoài hành tinh đi ra khỏi chỗ "bãi rác", vẫn còn ở trong lòng châm chọc một chút, bên tai lại truyền đến giọng nói của Nhuế Tuyết Dương: "Chị, chị đi làm gì? Không ngủ sao?"

Nhuế Tuyết Tình dừng bước lại, quét mắt chung quanh: "Ngủ nơi này?"

Mẹ nó, ánh mắt này là có ý gì! Rốt cuộc là ý gì! Nhuế Tuyết Dương đều muốn lật bàn rồi, nhưng vẫn dằn lại giải thích: "Trong nhà có ba gian phòng, chị không ngủ với em chẳng lẽ muốn ngủ phòng của anh sao?"

Đây có lẽ là chủ ý hay, Nhuế Tuyết Tình không chút do dự bước ra khỏi phòng Nhuế Tuyết Dương, cô suy nghĩ, nếu như phòng của "em trai" cô cũng giống bãi rác, cô tình nguyện đi xe gần một tiếng đồng hồ đến khách sạn ngủ còn hơn ngủ chỗ này, tuyệt đối là vậy! Người ngoài hành tinh cao lớn không cách nào dễ dàng tha thứ cho mình ngủ ở bãi rác.

= = Nhuế Tuyết Dương nhìn bóng lưng chị cô không chút do dự quay người đi, cảm nhận được ác ý đến từ sâu trong vũ trụ, mẹ nó bà đây lại bị chính người mình khinh bỉ nhất khinh thường, đây là một vị thần mà!

Thân là anh trai sinh đôi với Nhuế Tuyết Dương, trong nhà họ Nhuế chỉ có hai người đàn ông, cảm giác Nhuế Thành và em gái của nó nên thay đổi giới tính cho nhau, căn phòng của Nhuế Thành sạch sẽ, các loại vật phẩm để ngăn nắp, đâu ra đấy giống như căn phòng nhỏ để triển lãm vậy, còn chăn là mẹ Nhuế mới vừa giặt phơi xong, nằm trên đó ngửi được mùi thơm của ánh mặt trời, mặc dù không hưởng thụ sang trọng bằng nhà họ Tấn, Nhuế Tuyết Tình lại nằm mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng cô nằm ở trên cỏ phơi nắng, từng cọng cây ngọn cỏ của hành tinh mẹ, màu sắc rực rỡ chiếu lên người, địa cầu hoàn toàn không thể so sánh.

Khi Nhuế Tuyết Tình tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình như trong mơ, quả thực đắm chìm trong ánh mặt trời -- ánh mặt trời vừa đúng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên giường. Nhuế Tuyết Tình từ từ ngồi dậy, đúng lúc cửa phòng bị đẩy ra, là gương mặt tươi cười dịu dàng của mẹ Nhuế: "Tiểu Tình, dậy ăn bữa sáng, không ăn nhanh thì ngụi mất."

Tuy mẹ Nhuế là bà chủ nhà, nhưng ở nhà cũng không nhàn rỗi nhàm chán, buổi sáng sau khi tiễn chồng con đi làm, phải quét dọn vệ sinh, mua xong thức ăn buổi trưa và buổi tối, cũng còn chừng một - hai tiếng thời gian đi nhà xưởng gần đó lấy đồ về làm, tuy không kiếm nhiều tiền nhưng có thể bù vào chi phí trong nhà. Cho nên mẹ Nhuế chỉ gọi Nhuế Tuyết Tình một tiếng, lập tức đi phòng bếp làm chuyện của mình.

Cửa phòng bị đóng lại lần nữa, Nhuế Tuyết Tình không tự chủ được đặt tay lên vị trí ngực trái, nhịp đập của trái tim trên ngực xuyên qua vải vóc truyền tới tay, trên mặt cô còn mang theo mê mang mới vừa tỉnh ngủ.

Sau khi hoàn toàn tỉnh táo Nhuế Tuyết Tình mang dép đi đến phòng bếp, quay một vòng cũng chỉ thấy một mình mẹ Nhuế, buổi sáng vắng lạnh ở nhà họ Nhuế với ở nhà họ Tấn tạo nên sự chênh lệch rõ rệt, Nhuế Tuyết Tình còn chưa thích ứng được phương thức sống của người địa cầu, khó được tò mò hỏi: "Ba và Tiểu Dương đâu?"

"Đều đi làm rồi, con cho rằng bọn họ đều lười giống con sao."

"Sớm như vậy mà phải đi làm rồi?"

"Không còn sớm, cũng hơn chín giờ rồi." Mẹ Nhuế ngẩng mắt nhìn Nhuế Tuyết Tình, "Nhanh đi rửa mặt ăn sáng, để mấy giờ ngụi hết rồi."

Bữa ăn sáng cũng làm mấy giờ rồi. . . . . . Người địa cầu đều không ngủ buổi sáng? Nhuế Tuyết Tình đè xuống kinh ngạc trong lòng, gật đầu một cái với mẹ Nhuế, dựa theo chỉ thị của bà đi rửa mặt.

Ngày hôm qua Nhuế Tuyết Tình ăn rất no, hôm nay khống chế chút sức ăn, dĩ nhiên chuyện này liên quan nhất định đến bữa sáng quá mức đơn giản của nhà họ Nhuế, Nhuế Tuyết Tình rất xoi mói, không phải thức ăn ngon không động vào, thấy cô khôi phục lại sức ăn của người bình thường, trong lòng mẹ Nhuế thở phào nhẹ nhõm, nghĩ đến ngày hôm qua có lẽ bởi vì con gái bà quá đói còn lâu mới không bình thường, không có di chứng là tốt rồi. Cũng coi như đánh bậy đánh bạ rồi.

Ăn sáng xong, thay quần áo thoải mái Nhuế Tuyết Tình thấy mẹ Nhuế cũng đổi bộ quần áo còn ôm cái túi bảo vệ môi trường, trong lòng biết bà phải ra khỏi cửa, lập tức nói: "Mẹ, mẹ đi làm gì? Con đưa mẹ đi một đoạn đường."

"Trong nhà không có thức ăn mới, đi chợ một chuyến mua thức ăn, sau đó làm món bào ngư nấu nấm quả hạnh và gà quay hạt dẻ mà con thích ăn, buổi tối chắc em trai con sẽ trở lại.... ...... ....."

Vừa nghe cũng là món ăn ngon, trong mắt Nhuế Tuyết Tình thoáng qua một chút ánh sáng, lập tức lấy chìa khóa xe ra: "Con đi cùng với mẹ."

"Không phải con phải ra khỏi cửa sao?" Mẹ Nhuế cười nói: "Mẹ thuận đường, ngồi xe của con đi ra ngoài, chỉ đến ven đường xuống là được rồi, đừng chậm trễ chuyện của con, lại nói chợ bán thức ăn lộn xộn, con luôn không thích nó."

Nhuế Tuyết Tình suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn thôi: "Con đưa mẹ đến cổng chợ bán thức ăn thôi."

"Con không ngại phiền toái là được."

Nơi này là Lão Thành Khu, đều là hàng xóm cũ hai mươi mấy năm rồi, gặp mặt cũng sẽ lên tiếng chào hỏi hàn huyên mấy câu, bắt đầu từ dưới cầu thang, đến khi đi tới xe của mình, Nhuế Tuyết Tình đã bị nhiệt tình của các bác gái vây xem thật lâu, người nhà họ Nhuế vô cùng khiêm tốn, chuyện Nhuế Tuyết Tình gả vào nhà giàu ngay cả hàng xóm cũng không biết, dù sao cũng không bày tiệc rượu, sau đó Nhuế Tuyết Tình không xuất hiện mấy năm, khi bị hỏi đến, người nhà họ Nhuế đều thống nhất nói đã "xuất ngoại", hiện tại con gái lớn của nhà họ Nhuế "ra nước ngoài" đã trở lại, xe sang trọng, vẻ xinh đẹp và khí chất của cô bắn ra tứ phía, cùng với ấn tượng xinh đẹp như bình hoa di động hoàn toàn khác biệt, làm cho không người nào có thể không liên tưởng đến bốn chữ "áo gấm về nhà".

Rốt cuộc tạm biệt nhiệt tình như lửa của người láng giềng, sau khi lên xe Nhuế Tuyết Tình cũng không thể không khẽ thở phào nhẹ nhõm, trên địa cầu thậm chí có sinh vật có lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến làm cô thiếu chút nữa không có sức lực chống đỡ, trước hết mình nên vẽ riêng cho mình một tấm bản đồ để né tránh, Nhuế Tuyết Tình âm thầm báo cho mình, không thể để tiếp tục như vậy nữa.

"Bởi vì nhiều năm không thấy con, mọi người hơi nhiệt tình một chút, đợi qua một thời gian ngắn là tốt. . . . . ." Mẹ Nhuế mất tự nhiên giải thích: "Lời dì Trương nói, đừng coi là thật, bà chỉ theo thói quen thích dắt mối tơ hồng cho người ta."

Người địa cầu còn có sở thích này! Nhuế Tuyết Tình gật đầu tỏ vẻ hiểu, vừa cho xe chạy, vừa nói: "Tiểu Dương còn chưa nói yêu đương, có thể để cho dì Trương đặt nhiệt tình ở trên người nó." Để trên người mình quá lãng phí.

"Tiểu Dương nó. . . . . . Chính nó nói hiện tại không muốn tìm." Sắc mặt của mẹ Nhuế lúng túng, thiếu chút nữa bật lên hai chữ "không vội", khi con gái lớn ở tuổi con gái nhỏ, cũng đã mang thai, mình nói như vậy không phải đang châm chọc nó sao.

Nhuế Tuyết Tình làm bộ như không thấy mẹ Nhuế lúng túng, cười trừ, mẹ Nhuế chậm một lát, mới hỏi: "Sau đó phải đi nơi nào? Buổi trưa trở lại dùng cơm không?"

"Có chút việc phải làm, sợ rằng buổi trưa và buổi tối cũng sẽ không ăn ở nhà, buổi tối con sẽ cùng Nhuế Thành trở về."

"Con muốn đi trường học của Tiểu Thành?"

"Ừm, thuận đường."

Nhìn bộ dạng Nhuế Tuyết Tình không muốn nói chuyện, mẹ Nhuế gật đầu một cái, đè lòng hiếu kỳ xuống: "Về nhà sớm một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.