Nữ Thần Thần Kinh Đến Từ Vì Sao

Chương 7: Chương 7




Thật ra thì rất đơn giản, người hành tinh Sedna cũng không chú ý đến người thân ruột thịt -- ngay cả ba mẹ cũng không có, từ nơi nào nói máu mủ nói tình thân? Nhuế Tuyết Tình không thể lý giải ràng buộc này của người địa cầu, tuy rằng người nhà họ Nhuế quan tâm đến cô, cô tiếp nhận cũng thật sự không có áp lực, nhưng chỉ giới hạn trong đối tượng trước mắt, trong ký ức cũng không tồn tại thằng quỷ nhỏ kia, đối với cô mà nói cũng không có gì khác với người xa lạ.i»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.i»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Đều không phải người một nhà, về sau lại có gì tốt mà gặp mặt? Phiền toái! Nhuế Tuyết Tình càng thích không chừa đường lui.

Rất dễ nhận thấy, Nhuế Thành cũng không có đề nghị tốt hơn ba mẹ Nhuế bên kia, anh tương đối có khuynh hướng tiền trảm hậu tấu, mấy ngày nay chị anh ở nhà cũng để cho ba mẹ nhìn thấy người nhà họ Tấn đối xử lạnh nhạt với chị ấy đến mức chẳng thèm ngó ngàng tới, chuyện cũng đã qua rồi, lấy tình để cảm động lấy lý lẽ nói rõ, tin tưởng ba mẹ bọn họ có thể hiểu.

Nhuế Thành đề nghị với Nhuế Tuyết Tình không mưu mà hợp, vì vậy Nhuế Tuyết Tình vẫn rất hài lòng vì tới đây một chuyến, lúc đứng dậy đi còn nói với em trai cô: "Sau khi tan lớp khoan hãy đi, chị đón em cùng nhau trở về."

Nhuế Thành có chút lo lắng: "Một mình chị đi tìm luật sư có thể chứ? Nếu không em xin nghỉ buổi chiều. . . . . ."

"Không cần em tới tham gia náo nhiệt."

Em thật sự không phải tham gia náo nhiệt. . . . . . Nhuế Thành nhìn dáng vẻ tự tin bình tĩnh của chị cả anh, nuốt lời nói xuống: "Được rồi, chị lái xe chú ý an toàn."

Nhuế Tuyết Tình chỉ thích tính cách khéo léo hiểu lòng người của anh, thân mật ngắt lỗ tai của anh mới rời khỏi -- ở hành tinh Sedna, xoa lỗ tai là một phương thức bày tỏ có ấn tượng tốt, chỉ là... Bình thường chỉ giới hạn ở giữa khác phái.

Mặc dù bọn họ cũng là khác phái, nhưng cứ có cảm giác có gì không đúng... Nhuế Tuyết Tình vừa đi còn vừa nghi ngờ, mà Nhuế Thành nhìn bóng dáng của chị cả anh biến mất ở trong tầm mắt, sờ lên lỗ tai đang đỏ bừng, chẳng qua là cảm thấy hành động này của chị cả anh làm cho anh có chút thẹn thùng, ngàn lần không ngờ... Anh bị chị cả của mình tỏ tình!

Quá độc miệng rồi!

Buổi trưa Nhuế Thành tan lớp vô cùng sớm, khoảng bốn giờ rưỡi ngay cả đồ đạc cũng sắp xếp xong, anh lập tức gọi điện thoại cho chị cả anh, bên đầu kia có chút ồn ào, dường như Nhuế Tuyết Tình nói với những người bên cạnh câu gì đó, mới rảnh tới nói chuyện với anh: "Em tan lớp rồi sao?"

"Ừm, nếu chị bận thì không cần tới chở em, tự em ngồi xe buýt về."

Nhuế Tuyết Tình suy nghĩ một chút, nói: "Như vậy đi, em đón xe tới đường XX tòa nhà XX, chính chị ở bên trong chờ em, nhanh lên một chút."

"Đường XX, chị đi chỗ đó làm gì, không phải tìm luật sư sao?"

"Bên kia đã nói xong rồi, em tới đây trước, nhanh lên." Nhuế Tuyết Tình lời ít mà ý nhiều biểu đạt ý của mình, lập tức cúp điện thoại, nam sinh trẻ tuổi mang giày da tây trang đứng đối diện bày ra vẻ mặt tươi cười nói với cô: "Nhuế tiểu thư, hiện tại căn hộ này của chúng tôi tuyệt đối có siêu giá trị..."

Nhuế Thành chạy tới chỗ chị anh nói, lập tức thấy cô ngồi đối diện với một nam sinh đang thao thao bất tuyệt, mà chị anh đang bình chân như vại nghe, thỉnh thoảng uống một hớp cà phê, có bao nhiêu nhàn nhã, Nhuế Thành đi tới, thấy thẻ nhân viên trước ngực nam sinh kia một cái, trong lòng có chút hiểu, chào hỏi xong lập tức ngồi xuống ở bên cạnh Nhuế Tuyết Tình: "Chị, chị phải mua nhà?"

Nhuế Tuyết Tình gật đầu, lúc này nam sinh đối diện cô gọi là Tiểu Lý ngồi không yên, đứng lên cười nói: "Nếu Tiểu Nhuế tiên sinh cũng tới, chúng ta lập tức đi qua xem căn hộ chứ?"

"Không vội." Nhuế Tuyết Tình ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ tới, gọi ly thức uống, nói với Nhuế Thành, "Nghỉ một lát trước đã."

Tiểu Lý cũng thấy mồ hôi rịn trên trán Nhuế Thành, ngượng ngùng cười cười, ngồi xuống lần nữa, trong chốc lát anh ta đã khôi phục lại miệng lưỡi trơn tru, nói từ Nhuế Tuyết Tình có chút trẻ tuổi tới Nhuế Thành thông minh mạnh mẽ, không biết còn tưởng rằng anh ta biết đôi chị em trai này đã bao nhiêu năm!

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa*, tuy Nhuế Tuyết Tình là Tấn phu nhân không lên được mặt bàn, nhưng lấy tài sản cá nhân của cô, vị trí ở chỗ này không tính là hẻo lánh, mua toàn bộ những thứ trang hoàng cho căn nhà, còn một lần thanh toán hết, cũng không có bao nhiêu áp lực, Tiểu Lý từ phương diện khí chất nhìn ra con người Nhuế Tuyết Tình có chút giá trị, vì vậy mới ra sức nói, dù sao anh ta là nghề cố vấn cao cấp, chung cư của bọn họ cũng coi như là tiểu khu hạng sang, cũng không phải có thể nhiệt tình như vậy với bất kỳ ai -- dĩ nhiên, Nhuế Tuyết Tình lái chiếc xe sang trọng kia, đó mới là nguyên nhân chủ yếu Tiểu Lý đặt cược vào người cô, khí chất hư vô nhẹ nhàng như vậy, ai bắt được nổi?ien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

(*Lạc đà gầy so ra còn lớn hơn ngựa: dù lạc đà có gầy gò, nhưng khung xương của nó vẫn lớn hơn con ngựa. Ý nói: dù gia đạo có sa sút trở thành gia đình bình thường thì so ra vẫn hơn những gia đình vốn đã bình thường.)

Nhưng trình độ của Nhuế Tuyết Tình cũng không sai biệt lắm cứ như vậy, nguyên chủ không biết quản lý tài sản sẽ không đầu tư, mình lại xa xỉ thích hưởng thụ, có thể giữ lại một khoản tiền mua nhà đã rất giỏi rồi, sau khi Nhuế Tuyết Tình kiểm tra số dư còn lại trong tài khoản cũng cảm thấy rất vui mừng.

Căn nhà cứ như vậy mà mua lại, hoàn cảnh lân cận và lắp đặt thiết bị khắp mọi mặt cũng làm Nhuế Tuyết Tình rất hài lòng, trực tiếp xách va ly vào ở, càng thêm có ít phiền toái, Tiểu Lý nhiệt tình muốn mời chị em nhà họ Nhuế ăn cơm, chỉ là Nhuế Tuyết Tình nhớ kỹ thức ăn ngon của mẹ Nhuế, nên không chút do dự mà cự tuyệt, trên đường về nhà, Nhuế Thành không đưa ra ý kiến gì với chuyện Nhuế Tuyết Tình mua nhà, lại cau mày hỏi cô: "Chị, sau này chị định làm gì?"

Nhuế Tuyết Tình thoải mái dựa vào chỗ cạnh tài xế, nhàn nhạt ừm một tiếng, "Còn muốn làm cái gì?"

"..." Nhuế Thành vô lực nói, "Cuộc sống sau này của chị... Bây giờ trong tài khoản của chị còn bao nhiêu tiền?"

Nhuế Tuyết Tình lời ít mà ý nhiều: "Không còn."

Chân mày Nhuế Thành nhíu sâu hơn, nhưng cũng không kinh ngạc, chị cả anh tiêu tiền như nước, ở trong ký ức chị ấy cũng thích hưởng thụ, chị cả anh có thể mua căn nhà này đã nằm ngoài sự dự liệu của anh rồi, anh chỉ lo lắng cuộc sống sau này của chị ấy, chị anh vai không thể gánh tay không thể xách, từ nhỏ chưa từng ăn khổ gì, lại làm mấy năm "bà lớn", cuộc sống tương lai sẽ khổ cực rồi! Mặc dù nhà họ Tấn cũng sẽ không bạc đãi chị anh, nhưng dù sao miệng ăn núi lở, càng làm anh lo lắng hơn chính là, chị anh thật sự có thể chịu được thân phận thay đổi sao?

Nhuế Tuyết Tình suy nghĩ, cũng biết Nhuế Thành đang lo lắng cái gì, ở hành tinh mẹ của cô, bị người hoài nghi như vậy thật sự là một sự coi thường, nhưng dần dần thích ứng phương thức sống của người địa cầu, Nhuế Tuyết Tình nhìn ra, nghe được lời này cô cũng không cảm thấy không vui. Mặc dù Nhuế Tuyết Tình chưa suy nghĩ kế sách sinh tồn sau này, nhưng mà trên mặt lại rất bình tĩnh hơn nữa tự tin cười một tiếng, "Đến lúc đó sẽ biết."

Ngày thứ ba đi tới địa cầu, Nhuế Tuyết Tình tính toán giải quyết phiền toái lớn nhất trên người nguyên chủ này, như vậy, gặp Tấn tiên sinh trong truyền thuyết là nhất định, Nhuế Thành nhắc nhở cô: "Chị, chị biết Tấn tiên sinh ở chỗ nào sao?"

"Không phải ở công ty?"

"Hôm nay là chủ nhật."

Nhất thời Nhuế Tuyết Tình kịp phản ứng, gật đầu một cái: "Chị gọi điện thoại cho anh ta trước."

Ở bên trong kho ký ức của nguyên chủ, về những người khác đều sơ lược, quản gia Lâm sống chung với nguyên chủ hơn bảy năm, kho ký ức cũng không có tên đầy đủ của bà ấy, mà về những người không tiếp xúc quá nhiều như con trai của cô, ba mẹ em trai em gái thì tin tức của họ càng ít, có thể nghĩ người phụ nữ này máu lạnh đến mức nào, nhưng mà lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, có một người lại vô cùng đặc biệt, dĩ nhiên chính là vị Tấn tiên sinh trong truyền thuyết, ở bên trong kho ký ức của nguyên chủ, tràn đầy tất cả các chuyện của Tấn tiên sinh từ chuyện lớn đến nhỏ đến cả những chuyện vụn vặt, từ lần đầu bọn họ gặp mặt, mỗi một lần chung đụng, thậm chí ngay cả Tấn tiên sinh có bao nhiêu người tình, nguyên chủ cũng rõ như lòng bàn tay.

Có thể để cho nguyên chủ yêu thích Tấn tiên sinh mà làm được đến tình trạng này, nếu chuyện này cũng không tính là thấp mà nói. Chỉ là Nhuế Tuyết Tình không có chút cảm động nào, cô rất muốn đập vỡ đầu nguyên chủ này ra, xem một chút bên trong nhét chính là rơm rạ hay bùn.

Thật sự cũng không nhẫn tâm châm chọc nữa rồi!

Ở bên trong kho ký ức của nguyên chủ, mặc dù tất cả các chuyện của Tấn tiên sinh đều thu vào trong đó, lại không có gì miêu tả đến tính cách của Tấn tiên sinh kia, cũng không biết là xuất hiện BUG (lỗi), hay là cô ấy hoàn toàn cũng không hiểu rõ tính cách của Tấn tiên sinh, Nhuế Tuyết Tình chỉ có thể kết hợp phong cách giải quyết công việc của Tấn tiên sinh, suy đoán đây là một người đàn ông lạnh lùng, cho nên khi nghe được giọng nam gần như được gọi là dịu dàng ở đầu bên kia điện thoại thì phản ứng đầu tiên của Nhuế Tuyết Tình là: "Cảm phiền bảo tôi tìm Tấn Duệ Dương tiên sinh, cám ơn."

Cúp điện thoại sắc mặt Nhuế Tuyết Tình không tốt lắm, áp lực đập vào mặt, Nhuế Thành không khỏi nghiêm trang thêm hai phần, tiến lên cẩn thận hỏi: "Tấn tiên sinh không có thời gian gặp chị?"

"Hiện tại anh ta rảnh."

"Vậy sao chị mất hứng?"

Gương mặt của Nhuế Tuyết Tình không chút thay đổi, "Anh ta bảo chị đi nhà chính nhà họ Tấn."

"Cái này..." Nhuế Thành không biết cuộc sống gia đình của chị cả mình mấy năm nay thế nào, không biết rốt cuộc nhà chính nhà họ Tấn có tình hình gì, nhưng nhìn bộ dạng này của chị anh cứ có cảm giác như đầm rồng hang hổ vậy, anh suy nghĩ, hỏi: "Cần em đi cùng với chị không?"

"Không cần." Nhuế Tuyết Tình lắc đầu, lại hỏi, "Ba mẹ đều đi ra ngoài, nhưng Tiểu Dương đâu?"

"Nó đi làm, công ty bọn họ là làm theo chế độ luân phiên."

"Vừa đúng lúc, em cùng theo chị đi ra ngoài, sau đó có chuyện muốn em đi xử lý."

Nhà chính nhà họ Tấn, Tấn Duệ Dương đút cho con trai ăn xong sáng lại chơi thêm một lát, sau khi nhận được điện thoại ở thư phòng suy nghĩ thật lâu, sau đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đối diện: "Gần đây cô ấy làm cái gì?"

Thanh niên mang giày da tây trang cúi đầu bình tĩnh trả lời: "Kể từ sau bữa tiệc ngày đó, ngày hôm sau phu nhân trở về nhà mẹ đẻ."

"Ở nhà họ Nhuế hai ngày?"

"Đúng vậy."

Người đàn ông nhíu mày, tiếng cười khẽ êm tai vang lên ở trong nhà, sau đó anh lại nâng khóe miệng lên, gõ bàn một cái nhẹ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy lần này cô ấy tìm tôi... Sẽ có chuyện gì đây?"

"... Không biết." Người trẻ tuổi trốn tránh: "Ngày hôm qua phu nhân và em trai đi mua một căn nhà mới, là loại trực tiếp vào ở."

Trong đáy mắt người đàn ông thoáng qua một chút hứng thú, gật đầu một cái: "Tôi biết rồi, cậu đi làm việc đi."

"Vâng"

Sau khi người trẻ tuổi rời khỏi đây không bao lâu, cửa thư phòng bị đẩy ra lần nữa, chỉ là động tĩnh rất nhỏ, người đàn ông cúi đầu đọc sách làm bộ không thấy Tiểu Nhiên Nhiên đang len lén đi đến gần, cho đến khi đôi mắt bị đôi bàn tay nhỏ bé đó che kín: "Ba!"

"Tiểu Nhiên."

Tiểu Chính Thái** dễ thương lưu loát leo lên ngồi trên đầu gối Tấn Duệ Dương, ôm cổ của anh: "Ba nói muốn dẫn con đi chơi mà, mấy tháng rồi chúng ta không cùng đi ra ngoài!"

(**Tiểu chính thái: ý nói những cậu bé/ thiếu niên/ chàng trai trẻ tuổi, hiền lành, ngây thơ.)

"Hôm nay không được."

"Tại sao?" Lông mày của Tiểu Nhiên Nhiên dễ thương nhíu lại, Tấn Duệ Dương vỗ vỗ tay của cậu bé, cười đến dịu dàng, "Hôm nay mẹ con sẽ tới."

Biểu cảm trên mặt của Tiểu Nhiên Nhiên biến mất trong nháy mắt không còn một mống, không vui không che giấu chút nào: "Mẹ tới làm gì?"

Tấn Duệ Dương chỉ mỉm cười, không lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.