Sau khi điện thoại được kết nối, Ninh Tây đem chuyện trình bày đại khái một lần, nhưng không nói tỉ mỉ, chỉ nói có người đồng nghiệp gọi điện thoại nói cho cô biết có người muốn giết cô ta, sau đó ngắt điện thoại.
Cảnh sát viên nhận điện thoại mặc dù cảm thấy người báo án giống như trò đùa, nhưng cũng phải cẩn thận hỏi địa chỉ nạn nhân.
Khi người báo án tự xưng là Ninh Tây, mà người bị hại có thể là Chu Mạt Lỵ, cảnh sát viên lặp lại một lần:
“Cô nói cô là ai?”
Sau khi nghe đối phương khẳng định lại danh tính, cảnh sát rất nhanh kiểm tra số điện thoại của Chu Mạt Lỵ mà Ninh Tây cung cấp, chủ nhân số điện thoại theo đăng ký là Chu Hà, cảnh sát nhớ tới tên thật của nghệ sĩ và nghệ danh hoạt động nghệ thuật có thể sẽ khác nhau, nên không hề kéo dài, lập tức muốn cúp máy để báo cáo chuyện này cho cấp trên.
“Cảm ơn vì đã kịp thời báo án, xin cô hãy dữ cho điện thoại được duy trì liên lạc, nếu chúng tôi cần, xin phiền đến cô một chút.”
Cúp điện thoại, cảnh sát nhận điện thoại nhịn không được che che mặt, nói ra chắc người khác không tin, cô thế mà nhận được điện thoại báo án của Ninh Tây.
Sau khi Ninh Tây cúp điện thoại cũng không để ý việc nữa, nếu như Chu Mạt Lỵ gặp phải nguy hiểm thật, cô coi như giúp đỡ báo cảnh sát. Nếu như cô ta tính kính mình, chờ cảnh sát đến thì người xấu mặt cũng là cô ta.
Cô lên blog, hệ thống nhắc nhở cô có mười vạn bình luận chưa xem, bình luận của bạn bè cũng vài chục cái.
Đọc hết các bình luận, nội dung đều là khích lệ và quan tâm cô.
Người hâm mộ để lại lời nhắn đều là quan tâm cô, còn có hỏi thăm tiến triển điều tra vụ án đến đâu. Cô cười cười, những người hâm mộ này thật đáng yêu.
Đang nghĩ ngợi, Trương Thanh Vân gọi điện thoại, hoá ra là công ty nhận được rất nhiều quà tặng của người hâm mộ gửi cho cô, hiện tại cả phòng Trương Thanh Vân đều là quà tặng cuacoo, hỏi xem cô có muốn để hắn đưa quà đến hay không.
“Vậy thì phiền anh, Trương ca.”
Gần đây cô nhận được không ít quà tặng của người hâm mộ, những thứ này đều là công ty nhận thay cô, một số thứ có giữ lại, phần lớn là làm quà tặng cho trẻ em hay các cơ sở tìn nguyện, chuyện này những người hâm mộ cũng biết, nhưng không hề bất mãn, còn khen ngợi cô có tình thương, chẳng qua cô cũng chỉ mượn hoa hiến phật mà thôi.
Nửa giờ sau, Trương Thanh Vân mang theo hai nhân viên của công ty, chuyển đến mấy hộp đồ, mỗi một hộp lớn đều được phân loại quà tặng kỉ niệm, đồ ăn, đồ chơi, đồ dùng thường ngày, mỗi loại một hộp lớn.
Nhưng đồ ăn thì Trương Thanh Vân không dám để Ninh Tây nhận, sợ có người lấy danh là người hâm mộ tặng đồ ăn nhưng thực ra bên trong đồ ăn động tay động chân. Vậy nên Trương Thanh Vân chỉ bảo Ninh Tây nhìn một chút, sau đó bê lại ra ngoài xử lý.
Ninh Tây lấy điện thoại di động chụp mấy bức hình quà tặng của người hâm mộ, sau đó gọi ra đối này vài rương lễ vật chụp được ảnh chụp, sau đó gọi Trương Thanh Vân và hai nhân viên ngồi xuống uống trà, nhưng hai nhân viên công ty ngồi một lát đã vội vã cáo từ. Chờ bọn họ sau khi rời đi, Ninh Tây đem chuyện Chu Mạt Lỵ liên lạc với cô cho cho Trương Thanh Vân nghe.
“May mắn là em không đi, “
Trương Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm,
“Chu Mạt Lỵ hiện tại đã bị công ty đại diện của cô ta cấm hoạt động sát, anh nghe nói cô ta gần đây còn tìm Tưởng Hồng Khải nhưng Tưởng Hồng Khải cũng không thèm để ý đến cô ta.”
“Chu Mạt Lỵ làm việc không có đầu óc, nhưng Tưởng Hồng Khải cũng chẳng phải người thông minh, “
Ninh Tây cười nhạo một tiếng,
“Chu Mạt Lỵ đi theo người vô dụng như vậy, coi như là cô ấy xúi quẩy.”
Nghe Ninh Tây cũng không ưa Tưởng Hồng Khải, Trương Thanh Vân trầm mặc không nói gì.
Mà Ninh Tây hiển nhiên cũng không thích nói xấu người khác trước mặt người khác, cô liền chuyển đề tài,
“Trương ca, hôm nay anh đến chỉ để đưa quà tặng cho em thôi hả?“.
“À, cũng có mấy cái kịch bản.”
Trương Thanh Vân từ trong túi xách lấy ra một xấp giấy, đều là kịch bản phim điện ảnh.
“Kịch bản xuất sắc tạm thời không nên suy tính, hiện tại tình huống của em cũng không thích hợp lắm,“
Ninh Tây đem các kịch bản bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng để qua một bên, sau đó mới tìm được một kịch bản khá được.
Đây là một kịch bản không phải xuất sắc cho lắm, nhưng biên kịch lý tình tiết cực kỳ tốt, đem chuyện xảy ra diễn ra vừa có tính giáo dục đối nhân xử thế, vừa có tính hài hước. Nam chính là một ông già mất vợ hơn sáu mươi tuổi và một đôi nam nữ, bộ phim xoay quanh câu chuyện của ba người.
Trong bộ phim, lão đại gia là nhân vật chính thứ nhất, còn gái của ông ta là đ nhân vật chính thứ hai, còn trai ông ta với vài người hàng xóm là nhân vật phụ trọng yếu.
“Anh Trương, nam chính trong phim này là ai, đã chọn chưa“.
Ninh Tây thấy rõ kịch bản hoàn mỹ rất tốt, đạo diễn cũng là người có kinh nghiệm, như vậy chỉ cần diễn xuất tốt, bộ phim này chắc chắn thủ hút người xem.
“Nam chính là Trương Ích Dân.”
Trương Thanh Vân cũng hy vọng Ninh Tây nhận bộ phim này, Trương Ích Dân mặc dù kém tiểu thịt tươi mới nổi, nhưng diễn xuất cũng được xếp vào sao hạng A, Ninh Tây nếu có thể cùng hắn quay chung một bộ phim, nhất định có thể học được chút ít diễn xuất.
“ Trương Ích Dân?!”
Ninh Tây nghe vậy gật đầu nói,
“Anh liên lạc với bên đó giúp em, em muốn nhận bộ phim này.”
“Anh cũng nghĩ là em nhất định sẽ nhận bộ phim này,
Trương Thanh Vân cười cười, lấy điện thoại di động ra bắt đầu liên lạc với đoàn làm phim bên kia.
Ninh Tây bên này thoải mái lựa chọn kịch bản phim diễn, Chu Mạt Lỵ bên kia lại không hề dễ chịu.
Coi ta đầu tóc tán loạn, cả người run lẩy bẩy ngồi xổm trong một góc phòng, ôm đầu khóc ròng.
“Tút tút tút...”
Điện thoại cố định đột nhiên vang lên, cô hoảng sợ nhìn điện thoại cố định như nhìn một quái thú ăn thịt người. Nhưng nghĩ đến Tưởng Hồng Khải uy hiếp, cô ta chỉ có thể chậm chạp bò đến gần điện thoại cố định, run rẩy nhận điện thoại.
“Vâng...”
“Chu tiểu thư, “
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nam xa lạ.
“Bảo cô gọi điện thoại cho người đó, cô gọi chưa?”
Chu Mạt Lỵ sắc mặt trắng bệch, gật đầu, lại nhớ tới cô có gật đầu đối phương cũng không nhìn thấy, vội nói,
“Có, có gọi.”
“Đem ghi âm cuộc gọi phát ra cho tôi nghe.”
Chu Mạt Lỵ lúc này mới nhớ đi động của cô đã bị cô ném ở góc phòng, lập tức đứng dậy đi tìm, sau đó đem điện thoại sát với điện thoại cố định, phát đoạn ghi âm cho đối phương nghe.
Đoạn ghi âm kết thúc, người đàn ông kia lãnh đạm nói:
“ Chu tiểu thư là người thông minh, chắc là biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đúng không?“.
“Tôi biết, tôi biết.”
Chứ Mạt Lỵ không dám khóc thành tiếng, dùng sức gạt nước mắt trên mặt:
“Các người muốn thế nào mới tha cho tôi?“.
Người đàn ông kia cười lạnh một tiếng,
“Mới khen ngợi cô Chu là người thông minh, vậy mà giờ lại hỏi câu hỏi ngu xuẩn như thế?“.
Chu Mạt Lỵ nghe nói như thế, thân thể không tự giác run rẩy, lại không dám nói gì nữa, ôm điện thoại nhỏ giọng khóc sụt sùi.
“Được rồi, “
Người đàn ông đó cũng không kiên nhẫn ngồi nghe cô ta khóc lóc…
“Cô ra mở cửa đi, người của tôi đến, nếu Ninh Tây tới, cứ theo kế hoạch mà làm.”