Có lẽ là trước đó đã ngủ quá nhiều, Ninh Tây nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, đến rạng sáng vẫn chưa ngủ. Ngoài cửa sổ ánh trăng xuyên qua màn cửa sổ chiếu vào phòng.
“Tút tút.”
Tiếng báo có tin nhắn từ Di động, cô cầm lấy Di động nhìn thoáng qua, người gửi là Thường Thời Quy.
Thời Quy: Ngủ ngon.
Ninh Tây nhẹ nhàng vuốt ve di động cho đến khi màn hình di động tối đi, cô vẫn chưa biết phải trả lời như thế nào.
Thường Thời Quy cầm điện thoại trong tay, chờ thật lâu cũng không thấy có tin nhắn trả lời. Từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy áo khoác đầu giường, mở cửa phòng ra, muốn trở về biệt thự.
“Thời Quy?”
Trên hành lang, đèn đột nhiên sáng lên, Thường Thời Quy híp híp mắt, phát hiện mẹ mình đang đứng ở trên hành lang. Hắn nhíu nhíu mày,
“Mẹ, sao giờ này mẹ còn chưa ngủ?”
“Không phải con cũng không ngủ sao?“.
Đào Tuệ Tuyết đi đến trước mặt con trai, thấy con trai còn mặc quần tây áo sơ mi, tay áo một bên xắn lên, một bên buông thõng nhiều nếp nhăn, liền hỏi,
“Con vừa trở về không lâu, lại muốn đi ra ngoài sao?”
“Mẹ...”
Thường Thời Quy không nói là vì lo lắng cho Ninh Tây, nên mới vội vã đi, chỉ sợ mẹ sẽ bất mãn với Ninh Tây. Thường Thời Quy đem áo khoác trong tay mặc lên người,
“Con có chút việc phải đi, mẹ đi nghỉ trước đi.”
Đào Tuệ Tuyết nghe vậy mỉm cười nói:
“Lái xe chú ý an toàn.”
Thường Thời Quy gật đầu, vừa đi được thêm mấy bậc thang, đi động rung lên trong túi quần, vội vàng lấy điện thoại ra, là có tin nhắn.
Tây Tây: Ngủ ngon.
Vẻn vẹn hai chữ thêm một cái dấu chấm tròn, Thường Thời Quy lại chăm chú nhìn thật lâu, cuối cùng bật cười.
Hoá ra không ngủ được không chỉ có hắn, cô cũng không ngủ được.
Đào Tuệ Tuyết thấy con trai bước được mấy bước lại đứng nhìn chằm chằm vào di động, còn cười ngây ngô, thấp giọng ho khan một tiếng:
“Thời Quy, con không phải là muốn ra ngoài sao?”
Thường Thời Quy lắc đầu, trả lời một tin nhắn cho Ninh Tây, sau đó bỏ điện thoại vào túi quần.
“Con không đi nữa, sáng mai con đi cũng được.”
Đào Tuệ Tuyết nhìn con trai, thầm nghĩ, đều lớn hết rồi, còn giận dỗi như đôi thiếu niên yêu nhau. Nhưng nhìn kiểu ngốc nghếch này của con trai, bà cũng thấy thú vị, còn trai bà coi như cũng được trải qua cảm giác tình thú.
Thời Quy: Không ngủ được, nhớ em.
Xem cái tin nhắn này, Ninh Tây nhịn không được cười cười, cầm điện thoại di động trong tay dần dần ngủ mất.
Sáng hôm sau, cô bị cuộc gọi liên tục của Trương Thanh Vân đánh thức. Nhận điện thoại đã nghe giọng nói lo lắng của Trương Thanh Vân truyền vào.
“Ninh Tây, có người ở trên web bôi đen em. Có chút phiền phức, Thường tiên sinh có ở bên cạnh em lúc này không?”
Ninh Tây xoay người xuống giường, mở máy vi tính xách tay ra:
“Không có, hiện tại anh ấy không ở đây, có chuyện gì, anh nói em nghe đi.”
Mở máy tính xong, cô nhìn thấy tin tức giải trí đứng đầu là hình chụp của cô và một người đàn ông hôn môi, là người cô rất quen, Chu Chính Xuyên.
Tiêu đề tin tức là ( Ninh Tây trước khi quen Thường tiên, đã qua lại với rất nhiều bạn trai), cô nhìn trong tin tức không ít ảnh chụp, không chỉ có hình cô và mấy nam nghệ sĩ trong nước có hành động ái muội, mà còn có hình cô và Hoult.
Xem bình luận, bao nhiêu từ ngữ không tốt đẹp đều có.
“Em và siêu sao quốc tế Hoult trong lúc đó...”
Đầu bên kia di động Trương Thanh Vân lắp bắp. Hắn có thể khẳng định, Ninh Tây và Nam nghệ sĩ trong nước tuyệt đối không hề có gì ái muội, càng không có khả năng có cử chỉ thân mật. Nhưng anh ta không xác định là Hoult và cô....
“Ánh ấy và em chỉ là bạn bè bình thường, “
Giọng nói Ninh Tây có chút lạnh xuống,
“Những hình này chỉ là do góc chụp thôi.”
Nhưng chỉ bằng những hình này, cũng thu gom hết các loại lời mắng khó nghe, lại có người trào phúng Thường Thời Quy, nói đàn ông có tiền thì có ích lợi gì, yêu một con ngựa hoang, không quản được nó chạy trên thảo nguyên.
Mở blog ra, cũng không thiếu lời mắng chửi, còn có người cố ý vào blog Thường Thời Quy, nói không thể cưới một con đàn bà như cô, không thể để cô bước vào cửa chính Thường gia, như vậy là ném hết mặt mũi của Thường gia.
Những người này sở với bản thân Thường Thời Quy lại quan tâm mặt mũi Thường gia hơn, đúng là quản nhiều việc..
Ninh Tây không xem nhiều, tắt máy tính.
“Ông chủ, đã xảy ra chuyện.”
Thường Thời Quy đang cùng ăn bữa sáng với Đào Tuệ Tuyết, nhận được điện thoại của trợ lý, sau đó lại gửi cho hắn một link tin tức, tin tức giải trí liên quan tới Ninh Tây.