Ngón tay Ninh Tây trắng nõn dài nhỏ, chiếc nhẫn kim cương đeo ngón tay cô, vô cùng rực rỡ.
Trương Thanh Vân vụng trộm liếc mắt chiếc nhẫn khiến người ta lóa mắt kia, nghĩ, gom tất cả tài sản của hắn cũng không mua nổi. á.
Triệu Mạnh và Đào Thận Ngôn chỉ đạo mấy nhân viên củac ửa hàng hoa đem toàn bộ hoa hồng vào trong nhà, sau đó cười hì hì đi phòng khách. Đào Thận Ngôn chạy trước mặt Ninh Tây:
“Đa tạ Ninh tỷ đã đồng ý tiếp nhận một người không hiểu phong tình như Thường ca.”
“Đúng vậy, đúng vậy, “ Triệu Mạnh gật đầu nói, “Ủy khuất chị rồi.”
Bị hai người chọc cho bật cười, Ninh Tây đứng dậy đem một bố hoa hồng màu lam cắm vào bình hoa:
“Nếu hai người đã có lời, tôi sẽ nể mặt, không chê anh ấy.”
“Vậy chúng em yên tâm, “
Đào Thận Ngôn vẻ mặt cười xấu xa lấy điện thoại di động ra,
“Hiện tại toàn bộ thế giới đều biết chị và Thường ca sẽ kết hôn, hai người định bao giờ thì tổ chức, bọn em còn chuẩn bị hít không khí vui vẻ nữa.”
Ninh Tây không nghĩ tới Đào Thận Ngôn lại đem chuyện này đăng lên blog, nhìn Thường Thời Quy ý cười đầy mặt, liền đoán được bọn họ đã thương lượng trước,, vì vậy giơ lên tay, lộ ra chiếc nhẫn xinh đẹp,
“Nhẫn cũng đã đeo rồi, hôn lễ...”
Ninh Tây hé miệng cười cười, nhìn qua Thường Thời Quy không nói lời nào.
Đối với rất nhiều người mà nói, hôn lễ là buổi lễ long trọng chỉ có một lần trong đời, cho nên luôn coi trọng, thậm chí vay nợ cũng phải chuẩn bị một hôn lễ thật đẹp, thật long trọng, thật rực rỡ.
Đối với Thường Thời Quy mà nói, hôm nay sẽ trở thành cái ngày mà cả đời hắn cũng sẽ không quên, người con gái hắn yêu cuối cùng cũng đã đồng ý kết hôn, cùng chung sống cả đời, là quà tặng quý giá nhất mà ông trời ban tặng. Vậy nên vào thời khắc này, cả người hắn vẫn đang lâng lâng như trên mây, mấy người kia đem hắn ra nói giỡn cũng chỉ cười cười không nói gì.
Đào Thận Ngôn sau khi giễu cợt một lúc, cũng không thể mặt dày làm bóng đèn mãi được, hết sức thức thời rời đi, đem không gian để lại cho đôi uyên ương.
Trương Thanh Vân cũng đi theo Đào Thận Ngôn, Triệu Mạnh cùng rời đi. Đi ra cửa chính, bên ngoài hoa hồng vẫn chưa dọn xong, có nhân viên làm việc còn quét cánh hoa trên mặt đất. Đào Thận Ngôn đang đi phía trước đột nhiên quay đầu lại, giống như cười mà không cười nói:
“Chuyện trên mạng sáng nay, chúng tôi cũng biết hết rồi.”
Trương Thanh Vân thở phào nhẹ nhõm, xem ra Thường Thời Quy thục sự không để ý mấy thứ ngổn ngang trên mạng sáng nay.
“Nghe nói công ty giải trí Cửu Cát cũng không phải nhỏ, còn có cổ phần đầu tư của Thường ca, nhưng phòng quan hệ xã hội làm việc hơi chậm chạp quá, “
Đào Thận Ngôn nói cực kỳ tùy ý,
“Lần sau nếu còn có chuyện như vây, phản ứng phải nhanh nhanh chóng một chút.”
Nghe nói như thế, Trương Thanh Vân tự hiểu đây là một lời cảnh cáo, cười khổ một tiếng, gật đầu nói:
“ Công ty về sau sẽ lập một tổ quan hệ xã hội riêng cho Ninh Tây, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện này một lần nữ.”
Đào Thận Ngôn gật đầu cười, không nói gì thêm.
Trương Thanh Vân ngồi lên xe của mình, mở máy di động, tiếng chuông thông báo có tin nhắn kêu réo rắt không ngừng.
Gọi một cuộc điện thoại cho giám đốc, nói cho hắn biết Thường Thời Quy đã cầu hôn Ninh Tây, scandal trên mạng sáng nay Thường Thời Quy hoàn toàn không tin, sau đó không thèm đọc mấy tin nhắn gửi đến mà đem xoá sạch.
“Bọn họ đi hết rồi.”
Ninh Tây đứng trước cửa sổ, nhìn nhân viên cửa hàng hoa cũng đều đi hết, xoay người đến ngồi bên cạnh Thường Thời Quy, cầm lấy ly cà phê trên bàn uống một ngụm,
“Sau khi về nước, gặp được anh là nằm ngoài kế hoạch của em.”
Có một số việc, có mấy lời, đến bây giờ nhất định phải nói, cô không muốn có chuyện giống như tối qua lặp lại một lần nữa.
“Kí hợp đồng với công ty giải trí Cửu Cát, về nước làm nghệ sĩ, nổi tiếng ở trong nước đều là kế hoạch mà em tỉ mỉ lên kế hoạch.”
Ninh Tây nói đến đây, bật cười,
“Mấy người bạn học thời cao trung đều cho em về nước là để báo thù cho bọn họ, nhưng thực ra đó không phải là toàn bộ nguyên nhân. Nếu như chỉ để đối phó với họ, em căn bản không cần phải phí nhiều sức như thế.”
“Thật sự người hại chết ba em là Tưởng Hồng Khải, ông ta uống rượu say, lại chạy quá tốc độ, năm đó mẹ em đã nghi ngờ như thế, nhưng cuối cùng mẹ em lại chết đi không minh bạch, còn bị chẩn đoán là vì bệnh trầm cảm. Ai làm hồ sơ xét nghiệm chẩn đoán bệnh của mẹ em?! Buồn cười nhất là người đó lại chính là chú hai của em.
Ninh Tây hung hăng siết chặt ly cà phê trên tay.
“Vì không để người thân họ hàng nghi ngờ, em làm như không biết gì cả. Hai năm sau, em tìm được cơ hội về nước báo án, nhưng mà không có chứng cứ, cảnh sát không thể lập án.”
“Đoạn thời gian đó, em cả đêm ngủ không yên, chỉ cần nhắm mắt lại, có thể mơ tới hình ảnh ba mẹ chết thảm. Về sau anh quan tâm em nhiều, em kỳ thật đã động tâm. Nhưng mà Thường gia và Tưởng gia là quan hệ thân thích, em không muốn làm cho anh khó xử, càng không muốn sau khi mọi chuyện lộ ra, khiến anh nghĩ rằng em vì muốn báo thù mới tiếp cận anh.”
“Tình yêu tốt đẹp, nhưng lại quá yếu ớt.”
Ninh Tây khẽ cười một tiếng,
“Em không muốn tồn tại trong trí nhớ của anh trở thành một người tâm cơ thâm trầm, vì báo thù mà không từ thủ đoạn nào.
Ninh Tây nói một câu, lòng Thường Thời Quy lại đau nhói một lần, nghe Ninh Tây nói đến câu đó, không cách nào bình tĩnh nghe tiếp:
“Không, Tây Tây, em rất tốt.”
Ánh mắt Thường Thời Quy hết sức chân thành, tha thiết, Ninh Tây biết rõ hắn không hề nói dối.
“Anh biết vì sao em lại đồng ý lời cầu hôn của anh không?”
Ninh Tây cười, duỗi tay nhéo vành tai Thường Thời Quy..
“Bởi vì em biết, trong mắt anh em vĩnh viễn là rất tốt.”
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, câu này hoàn toàn không sai. Một người cảm thấy bạn tốt đẹp, không nhất định là người đó yêu bạn, nhưng nếu người đó thấy bạn có điểm không tốt, vậy khẳng định người đó không hề yêu bạn.