Nữ Thần Trở Về

Chương 133: Chương 133




“Thời Quy, bình thường dì hay mặc đồ như thế nào?”

Ninh Tây tìm quần áo trong tủ, màu nhạt quá thì thiếu sức sống, sẫm màu nhìn sẽ u ám, màu sáng thì lại diễm lệ quá, Ninh Tây tìm tới tìm lui vẫn chưa tìm được bộ nào phù hợp.

“Anh chọn cho em một bộ xem. “

“Đừng lo lắng, mẹ anh rất thích em, em mặc trang phục như thế nào bà ấy cũng đã nhìn thấy trên tivi rồi.”

Thường Thời Quy đứng dằng sau ôm eo Ninh Tây, nhẹ giọng cười nói,

“Không cần khẩn trương, còn có ảnh giúp em.”

“Em không khẩn trương, “

Ninh Tây đánh nhẹ vào tay Thường Thời Quy,

“Chỉ là không quen thôi.”

“Ừ, anh biết, Tây Tây cái gì cũng không sợ.”

Bị đánh một cái nhưng Thường Thời Quy lại cười càng tươi, còn tiếp lời trêu đùa Ninh Tây, sau đó nhân cơ hội hôn trộm một cái trên mặt cô.

Ninh Tây không để ý đến Thường Thời Quy nữa, cuối cùng chọn một bộ sườn xám và khoác thêm áo choàng, vuốt vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cười khẽ.

Trước kia lúc xem phim truyền hình, nhìn hai người nằm nữ trẻ trung chuẩn bị đi gặp đối phương sẽ căng thẳng, Ninh Tây không thực sự không hiểu, tình cảm là chuyện của hai người, việc gì phải bận tâm cái nhìn của người khác. Đến bây giờ cô mới hiểu, bây giờ cô cũng đang căng thẳng đây.

Đến gặp mẹ của Thường Thời Quy không thể trang điểm quá đậm, nhưng không trang điểm thì có chút tùy ý, vậy nên cô chỉ trang điểm nhẹ, mang thêm vài đồ trang sức nhỏ nhắn trang nhã.

Chờ Ninh Tây trang điểm xong, Thường Thời Quy cảm thấy Ninh Tây hôm nay hơi khác mọi ngày, nhưng khác chỗ nào chứ... Ừm... Trông có vẻ xinh đẹp và dịu dàng hơn.

Đàn ông không hiểu trang điểm thần kỳ chỗ nào, nên họ càng không hiểu được thay đổi kiểu trang điểm sẽ thay đổi luôn cả khí chất.

Đem quà tặng để hết lên xe, Ninh Tây chỉnh lại áo choàng rồi ngồi vào xe. Xe chậm rãi chạy đi, tâm tình cô cũng bình tĩnh trở lại. Tình cảm đã đến được bước này, nếu còn lo nghĩ nữa thì tự rước phiền toái thôi.

Thường Thời Quy im lặng nắm lấy tay Ninh Tây suốt đường đi.

“ Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị cơm, đã làm xong chưa?”

Đào Tuệ Tuyết ngồi ở phòng khách xem tạp chí, nhưng ngồi hơn nửa ngày tạp chí trong tay cũng chưa lật qua trang, thỉnh thoảng lại hỏi quản gia nhà bếp chuẩn bị đồ ăn xong chưa.

“Bà yên tâm, đã làm xong hết rồi, chỉ chờ thiếu gia và cô Ninh tôi là có thể ăn cơm được rồi.”

Quản gia cười tủm tỉm trả lời, hỏi thêm:

“Bà có muốn ăn chút điểm tâm hay trái cây trước không?”

Đào Tuệ Tuyết lắc đầu, cúi đầu nhìn quần áo trên người, hôm nay gặp mặt Ninh Tây, để không khiến cô con dâu cảm thấy khó gần bà đã phải chọn lựa rất kỹ, không biết có hợp với thẩm mỹ của con dâu không.

Đợi nửa canh giờ sau Đào Tuệ Tuyết nghe bên ngoài truyền đến tiếng xe tới, cố gắng điều chỉnh nụ cười hoà ái một chút mới đi ra cửa chính đón người.

Xe hơi màu đen chậm rãi lái vào một cổng lớn chạm trổ rất đẹp, Ninh Tây phóng tầm mắt nhìn qua cửa xe thấy hai bên đường đều là cây xanh, chạy hơn hai phút sau xe mới từ từ dừng lại. Ninh Tây xuống xe mới phát hiện ngoài biệt thự phía trước thì phía sau còn có hai tòa nhà cao phía sau.

“Cẩn thận, phía trước là bậc thang.”

Thường Thời Quy dắt tay Ninh Tây, bước lên bậc thang hai bước.

Ninh Tây thu hồi ánh mắt đi theo Thường Thời Quy, mới vừa bước được ba bước thì thấy một người phụ nữ từ bên trong cửa đi ra. Trong lòng cô nhảy dựng lên, trong vô thức siết chặt tay Thường Thời Quy,

“Con chào dì.”

“Nào, màu vào nhà đi, “

Đào Tuệ Tuyết cười ôn nhu, nhìn phía sau thấy hai cận vệ xách theo túi lớn túi nhỏ, vừa cười vừa nói:

“Mua nhiều đồ như thế làm gì, về nhà mình không cần khách khí như thế.”

Ninh Tây đi theo Đào Tuệ Tuyết vào nhà, ngay lập tức có người giúp việc bê đồ uống và hoa quả tươi lên, Ninh Tây nói một tiếng cám ơn với cô giúp việc, nhìn Đào Tuệ Tuyết cười cười, cầm ly đồ uống uống một ngụm, là đồ uống mà cô thường ngày hay uống.

“Dì muốn gặp con từ lâu, nhưng lại sợ con bận rộn công việc, lại chiếm dụng thời gian hai đứa ở bên nhau, nên đành chờ Thường Thời Quy chủ động đem con tới đây. “

Đào Tuệ Tuyết thấy Ninh Tây còn chưa buông lỏng, nhân tiện nói,

“Sau này con cứ coi đây là nhà mình, đừng làm như người xa lạ. Trong nhà còn có mấy người chúng ta, không cần để ý đến quý củ, bình thường con sinh hoạt như thế nào thì đến đây cứ như vậy.”

“Con cảm ơn dì.”

Số với tưởng tượng của cô, Đào Tuệ Tuyết còn hiền hoà hơn nhiều, một chút lo lắng cuối cùng cũng tan ra, Ninh Tây nghiêng đầu nhìn Thường Thời Quy, có một người mẹ như vậy chắc hẳn sống cũng rất thoải mái.

Ánh mắt của Thường Thời Quy chạm phải ánh mắt của Ninh Tây, Thường Thời Quy trừng mắt nhìn có ý nói đã bảo mẹ anh là người dễ gần, em còn lo lắng nhiều?

Ninh Tây nhíu mày, vụng trộm nhéo đầu ngón tay Thường Thời Quy, lại bị Thường Thời Quy nắm chặt tay. Ninh Tây ngẩng đầu lén nhìn Đào Tuệ Tuyết, gò má bắt đầu ửng hồng.

Đào Tuệ Tuyết không phải là không thấy, chỉ là làm như “Cái gì mẹ cũng không nhìn thấy“. Cầm ly trà lên giả vờ đang uống trà, thực chất là để che dấu nụ cười tủm tỉm trên môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.