Nữ Thần Trở Về

Chương 142: Chương 142




Các phóng viên sững sờ, bọn họ thật không nghĩ tới Ninh Tây sẽ dám nói như vậy. Nên biết, đối với nghệ sĩ giới giải trí trong nước thì vấn đề nhân quyền không thể nào được nhắc tới, còn Ninh Tây thoải mái nói ra miệng, rất hiếm thấy..

“Vậy cô cảm thấy là một người phụ nữ nên như thế nào?” Một nam phóng viên không thể chờ đợi được hỏi.

Ninh Tây cười nhìn hắn một cái:

“Ta cảm thấy được mỗi người phụ nữ đều là nữ thần, cho nên họ nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt. Đương nhiên năm giới cũng phải như vậy.”

Các phóng viên đều cảm thấy Ninh Tây cứ như thế này thì rất dễ lấy được hảo cảm của nữ giới, mấy mắn đây cũng là phụ nữ, nếu không thì không biết có bao nhiêu người muốn làm vợ.,“

Video phỏng vấn sau khi được truyền ra Ninh Tây quả thực là tiếp tục thu hút được vô số fan nữ, vô số cô gái muốn sinh con cho Ninh Tây. Tự nguyện bẻ thẳng thành cong để làm vợ Ninh Tây.

Ninh Tây nhân khí càng ngày càng cao, cho nên khi cục công an Đông Nam cục công bố vụ tự sát của mẹ Ninh Tây tám năm trước thực ra là một vụ mưu sát thì cả nước đều quan tâm đến.

Mặc dù trong thông báo tên của tất cả nghi phạm đều được che dấu, nhưng người thường lên mạng có gì là không biết, những i quan tâm đến vụ án, quan tâm đến Ninh Tây từ trước đều rõ, thủ phạm hại chết mẹ của Ninh Tây thật ra là anh em của cha cô.

Khi mà trở cốt của con trai còn chưa nguội lạnh, bố mẹ chồng và mấy anh em của chồng mưu hại con dâu, chỉ vì ngôi nhà và số tiền bồi thườn vụ tai nạn của con trai.

Cái này khiến người ta không rét mà run, quá đáng sợ, quá ác độc.

Tin tức cảnh sát công bố chỉ là cái chết của Tần Di tám năm trước, cho nên những người để tâm đến vụ án hoàn toàn vẫn chưa biết, đằng sau cái chết này.còn liên quan đến rất nhiều vấn đề.

Điều này cũng khiến cho Tưởng Hồng Khải yên tâm, năm đó ông ta say rượu lái xe đâm chết người, sau đó mới kéo đến những chuyện này. Mày mắn là Trần Vũ Nam làm việc cẩn thận, không để cho Ninh gia biết đến thân phận của ông ta, nếu không ông ta bây giờ cũng gặp phiền toái rồi.

Ông ta mang một chút tâm tình tốt đẹp gọi mấy ông già cùng ông ta uống rượu chơi người đẹp, ở hộp đêm chơi tới hơn mười giờ, rồi đột nhiên nhớ tới gần đây không thấy bóng dáng của cô con gái duy nhất của mình ở đâu. Nghĩ tới đây, cái gọi là trách nhiệm của cha từ đâu chui ra, ông ta ném cô gái ở trong ngực, cả người toàn mùi rượu đi ra ngoài.

“Tưởng nhị gia, có muốn tôi gọi người đỡ ông ra ngoài.”

Một bồi theo ông ta ra cửa, thấy ông ta đi đường lơ mơ hắn đi đường lơ mơ, vì trách nhiệm nên chạy theo hỏi một câu, lại bị Tưởng Hồng Khải hung hăng trừng mắt.

Tưởng Hồng Khải mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, không thèm nịt giây nịt an toàn đã nổ máy. Nhưng xe còn chưa chuyển bánh đã có mấy chiếc xe cảnh sát bảo quanh.

“Các anh muốn làm gì?”

Tưởng Hồng Khải duỗi đầu ra cửa sổ xe, mắng:

“Cảnh sát cản đường của dân chúng như vậy mà được sao, còn có luật pháp không?”

Đội trưởng xuống xe, mặt không chút thay đổi nhìn Tưởng Hồng Khải đang say khướt ở trong xe:

“Tưởng Hồng Khải, ông bị nghi mang tội mưu sát, xin phối hợp với cảnh sát chúng tôi điều tra thêm vụ án.”

Sau khi nói xong, cũng không đợi Tưởng Hồng Khải phản ứng, trực tiếp đem hắn từ trong xe kéo ra, sau đó khóa còng tay ông ta.

“Mùi rượu nặng như thế, “

Cảnh sát Lưu bảo nhân viên cảnh sát đem Tưởng Hồng Khải mang lên xe, nghiêng mắt nhìn chiếc xe thể thao giá trị gần ngàn vạn trước mắt,

“Uống nhiều rượu, còn tự lái xe, bản thân không muốn sống coi như xong, còn muốn liên lụy tới những người khác.”

Đội trưởng Lý sắc mặt cũng khó coi, hắn gọi một cảnh sát trẻ gọi xe kéo xe của Tưởng Hồng Khải đi:

“Loại người chỉ biết hại người.”

Cảnh sát Lưu nghe vậy thở dài một tiếng, trên thế giới này, có người nhiệt tình làm việc công ích, vô tư trợ giúp người khác; cũng có người toàn tự tìm đường chết còn muốn hại người khác, bị người ta mắng một câu là bại hoại xã hội vẫn còn khách khí.

Nhưng bất kể thế nào, trong tay bọn họ đã nắm giữ không ít chứng cớ, Tưởng Hồng Khải lần này không thể thoát được tội.

“Ào ào.”

Ninh Tây vặn chặt vòi nước, một tay đánh răng, một tay cầm điện thoại di động xem tin nhắn.

Xem hết tin nhắn, nụ cười trên mặt Ninh Tây càng lúc càng lớn, càng lúc càng sáng lạn. Cô ngẩng đầu nhìn mình trong gương, bưng ly nước súc miệng sạch sẽ, sau đó dùng khăn lông chậm chạp lau sạch sẽ bọt dính ở khóe miệng.

“Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng.”

Ninh Tây duỗi tay gạt hơi nước trên gương,

“Thật tốt.”

Ninh Tây ở trong gương nét mặt tươi cười như hoa, tựa như thiếu nữ mười tám tuổi ngây thơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.