Thấy bộ dáng ngu ngơ của hắn, Ninh Tây bật cười:
“Ngốc đầu tử.”
Thường Thời Quy không nói gì, hai người tiến vào thang máy, hắn đột nhiên mở miệng nói:
“Anh chỉ vì em mới làm ngốc đầu tử.”
Ninh Tây nghiêng đầu cười.
“Anh là ngốc đầu tử chỉ được nói ngọt ngoài miệng.”
Nói ngọt?
Thường Thời Quy rất nghiêm túc giải thích:
“Anh nói đều là thật.”
Ninh Tây thấy hắn nghiêm túc, nhịn không được che miệng bật cười.
Miêu Tiểu Mễ là sinh viên rất bình thường, cô như thế nào cũng không nghĩ tới, chẳng qua là về nhà ở một đêm, thế nhưng thấy được cảnh anh chàng đẹp trai nhà giàu lãng mạn tỏ tình với một cô gái.
Nhà cô ở lầu hai, cho nên nhìn khá rõ ràng, tỏ tình là người đàn ông chững chạc, anh tuấn, thành thục.
Không nghĩ tới người đàn ông như vậy cũng sẽ dùng cách tỏ tình như vậy... Phương thức tỏ tình như phim thần tượng, sẽ khiến người ta cảm thấy có chút tương phản.
Nhưng mà khi thấy mặt của hai nhân vật chính, cô thiếu chút nữa kinh động đến mức ném di động trong tay, đây không phải là Ninh Tây sao?!
Ninh Tây không phải cùng Chu Chính Xuyên là một đôi sao?
Không đúng, Ninh Tây đã từng công khai nói qua, cô ấy cùng Chu Chính Xuyên chỉ là bạn tốt, vậy người này là...
Còn có tin đồn nói tổng tài Thường thị thầm mến Ninh Tây, nhưng là tương vương có mộng, nữ thần lại không có lòng, cho nên hai người vẫn không ở cùng một chỗ, người này nhìn không giống như là người bình thường, không phải là tổng tài Thường thị chứ?
Cô kích động ở trên mạng tìm ảnh của Thường Thời Quy, ảnh chụp trên mạng cùng người đàn ông đó giống nhau như đúc!
Trời ạ!
Cô thế mà toàn bộ quá trình người đàn ông kim cương Ninh nữ thần tỏ tình?!
Miêu Tiểu Mễ càng thêm kích động, pằng pằng đánh ra một đoạn văn dài, chuẩn bị đăng lên blog. Nhưng đánh xong, cô đột nhiên do dự.
Nữ nghệ sĩ vốn không dễ dàng, nếu như cô đem điều này thông báo trên blog, có thể đem đến cho Ninh nữ thần phiền toái hay không?
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại hồi lâu, cuối cùng hủy bỏ blog, ném điện thoại lên ghế sofa.
Ninh Tây mở cửa phòng, chuẩn bị đổi dép, phát hiện mình vừa rồi lúc ra cửa, căn bản không đổi dép.
Nói cách khác... Cô đầu tóc rối bù, mặc áo ngủ, mang dép trong nhà chạy xuống lầu?
Cô nhịn không được muốn chôn mình luôn xuống đất, quay đầu nhìn Thường Thời Quy, tay kéo kéo áo quần ngủ trên người.
“Anh tại sao không nhắc nhở em, thật là mất mặt.”
Nghĩ vừa rồi còn có nhiều người vây xem như vậy, làm sao dám gặp người chứ.
“Thật đáng yêu, “
Thường Thời Quy nhìn trên đồ ngủ Ninh Tây in hình con mèo nhỏ.
“Coi như em mặc áo quần ngủ, cũng so với người khác đẹp mắt hơn.”
Hắn đứng ở cửa, cẩn thận ngắm nhìn trong phòng, tay chân cũng không biết làm như thế nào.
“Trong nhà không có dép nam, bình thường những người khác đến, em đều cho bọn họ mang cái này, “
Ninh Tây ở trong tủ giày tìm tìm, đưa ra một đôi dép gấu mèo lông xù.
“Đôi dép lê này em mang hơi lớn, anh mang thử xem.”
Sự thực chứng minh, Thường Thời Quy mang đôi dép còn lộ ra một đoạn gót chân.
Ninh Tây sờ tay lên cằm trong chốc lát, cười híp mắt nói:
“Trông cũng thích hợp, em lần sau mua cho anh đôi dép giống vậy lớn hơn một chút nhé.”
“Được.”
Thường Thời Quy cũng không chê con gấu mèo thơ ngây, đáng yêu không phù hợp với phong cách tổng tài bá đạo của mình, chỉ nghe nói Ninh Tây muốn mua cho mình đôi dép lê, liền không thể chờ đợi được gật đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn tới chỗ ở của Ninh Tây, mặc dù trong lòng hiếu kỳ phòng ngủ Ninh Tây là cái dạng gì, nhưng hắn không thất lễ đến mức vào ngó nghiêng bốn phía, chỉ ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Chỉ là hắn đứng ngồi không yên, làm Ninh Tây cảm thấy có chút buồn cười.
Thấy Ninh Tây nhìn mình cười cười, Thường Thời Quy cũng không thấy xấu hổ.
“Ninh Tây, lời em nói... Là thật sao?”
“Anh nói xem?”
Ninh Tây đi vào phòng bếp, rót cho Thường Thời Quy một ly nước.
Thường Thời Quy cầm ly nước chuẩn bị đưa lên miệng uống, Ninh Tây lập tức giữ lại:
“Nóng!”
Nóng?
Thường Thời Quy lúc này mới chú ý tới ly nước còn bốc hơi nóng, vì vậy ngoan ngoãn buông cái ly xuống.
“Nếu như em nói với anh lời nói vừa rồi chỉ là nói giỡn, anh có tức giận không?”
Ninh Tây ngồi xuống ở bên cạnh Thường Thời Quy, cầm một quả táo đưa cho hắn. Thường Thời Quy tiếp nhận trái táo, lại từ mâm đựng trái cây cầm lấy dao gọt trái cây, cúi đầu gọt táo:
“Sẽ không, cho dù em chỉ là nói đùa, nhưng...”
Hắn dừng động tác, quay đầu nhìn Ninh Tây:
“Dù chỉ là trong chốc lát, anh cũng rất vui vẻ.”
Thấy ánh mắt anh như thế, Ninh Tây đột nhiên nghĩ, đại khái đời này, cô sẽ không gặp lại một người đàn ông như vậy được nữa.
Thường Thời Quy đem trái táo bổ ra thành hai nửa, dùng dao lấy hạt bỏ đi, sau đó đưa một nửa quả thả vào lòng bàn tay Ninh Tây.
“Ít nhất là trước kia, anh không nghĩ đến việc có thể ngồi ở bên cạnh em, gọt trái cây cho em ăn.”
Ninh Tây cầm lấy trái táo cắn một miếng, cực kì ngọt.
Cô nhớ nửa giờ trước đã đánh răng.
“Thời Quy, em không thích nói giỡn, “...
Cô ngẩng đầu cười,
“Càng sẽ không đem tình cảm ra nói giỡn.”
Thường Thời Quy sửng sốt, sau đó liền cảm giác cổ mình bị hai tay mềm mại ôm lấy, hương thơm nhàn nhạt truyền vào chóp mũi, khiến hắn choáng váng đầu óc, lòng bang bang nhảy lên.
Hóa ra... Hưng phấn tới cực điểm là cảm giác như thế.
Đầu óc trống trơn, hận không thể khiến toàn bộ thế giới biết rõ, người hắn yêu, đã nguyện ý đứng ở bên người hắn.
Giải trí bát quái tiểu đệ: Vừa mới có người nhắn tin riêng cho tôi nói, đêm nay có anh nhà giàu ở dưới tiểu khu tỏ tình, người được tỏ tình là nghệ sĩ, các bạn cảm thấy sẽ là ai? ( hình ảnh)
Hình ảnh #giải trí bát quái tiểu đệ# đăng lên đúng là hình ảnh #sôi nổi tiểu hoán hùng# lúc trước xóa đi.
Trong hình, ánh sáng như mộng ảo chỉ là bối cảnh, đoạt mắt người xem là đôi nam nữ đang ôm nhau.
Trong tấm ảnh nam mặc áo sơ mi trắng, thân hình cao ngất, thập phần có khí chất, bất quá hắn đang cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, chỉ có thể nhìn được cái trán của hắn. Mà cô gái xõa tóc, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, toàn bộ mặt đều chôn trong ngực người đàn ông, ngay cả cái gò má cũng không để lộ.
Vốn tin tức người giàu cầu hôn, tỏ tình lãng mạn, nhiều nhất cũng chỉ khiến mấy người nhàm chán chú ý, nhưng đột nhiên có người nhảy ra nói, người được tỏ tình là nữ nghệ sĩ, quần chúng hiếu kỳ vây xem càng ngày càng đông.
Một số phóng viên công ty giải trí quan hệ tốt, gọi điện thoại tới một số người ở khu căn hộ thám thính tin tức, nhưng mà tất cả kết quả có được đều là...không rõ ràng lắm.
Trong tấm ảnh trừ hai thân hình, chính là sáng chói ngọn đèn, làm cho không người nào có thể từ kiến trúc phong cách đến phán định đây là đâu cái cư xá. Còn có tin tức trang web phái phóng viên đi mỗi cái đại hạng sang cư xá đi hỏi thăm tin tức, bất quá như cũ không thu hoạch được gì.
Ninh Tây buổi sáng rời giường thời điểm, nghe thấy đến trong nhà truyền đến trứng chiên mùi thơm, nàng vén chăn lên đi xuống giường, đến đến phòng bếp vừa nhìn, Thường Thời Quy kéo tay áo đưa lưng về phía nàng, thuần thục rán trứng gà.
Cô dựa khung cửa, nghe mùi thơm nhàn nhạt, đột nhiên cảm thấy giờ phút này Thường Thời Quy quá mê người.
Vai rộng, eo hẹp, chân dài, đẹp trai, chững chạc, lại nhiều tiền, quan trọng nguyện ý vì cô xuống bếp, thật sự là một người đàn ông cực phẩm.
May mắn... Cô đã không bỏ qua.
“Em tỉnh rồi?”
Thường Thời Quy đem trứng rán được chiên hoàn hảo bỏ lên đĩa, quay đầu thấy Ninh Tây đứng ở cửa, vì vậy cười nói.
“Anh đang chuẩn bị đi gõ cửa phòng em đấy.”
“Chào buổi sáng, không nghĩ tới anh còn biết làm cơm, “
Ninh Tây hít mũi một cái.
“Tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Đường đường đại tổng tài Thường thị, bị cô an bài ngủ trên ghế sofa, việc này nói ra, ai sẽ tin?
“Ngủ không tốt lắm, “
Thường Thời Quy đem đĩa trứng bỏ trên bàn ăn, bất đắc dĩ cười một tiếng.
“Có thể là do cao hứng.”
Ninh Tây từ trong tủ lạnh lấy ra sữa hoa quả bỏ lên trên bàn, Ninh Tây ở Thường Thời Quy bên cạnh ngồi xuống.
“Em nghĩ anh không quen ngủ ghế sô pha.”
Dáng người trên một mét tám, ngủ trên ghế sô pha hẹp như vậy, có thể thoải mái mới là lạ.
“Có thể cùng em ở cùng một phòng, cho dù em để anh ngủ trên sàn nhà cũng có thể, “
Thường Thời Quy mở hộp sữa bò ra, rót cho Ninh Tây một ly, sau đó đẩy tới trước mặt cô.
“Hơn nữa ghế sô pha nơi này hết sức mềm mại, ngủ cũng thoải mái.”
“Anh đây đang khen công ty đối tốt với em?”
Ninh Tây uống một ngụm sữa.
“Vậy lần sau anh đến, em sắp xếp anh ngủ trên sàn nhà là được nhỉ.”
Thường Thời Quy cười, hai mắt tràn đầy sủng ái:
“Cũng tốt.”
Ninh Tây nhịn không được cười ra tiếng, sau đó lấy điện thoại di động ra chụp một tấm ảnh đĩa trứng chiên, đăng lên trên blog.
Ninh Tây v: Mọi người chào buổi sáng, hôm nay ăn bữa sáng hết sức khỏe mạnh. ( hình ảnh)
Blog mới vừa đăng lên, lập tức liền có người bình luận khen ngợi, không ít người hâm mộ khen Ninh Tây làm trứng chiên nhìn lên đẹp mắt, còn muốn xem ảnh chụp của cô.
Chứng kiến nhóm người hâm mộ bình luận khen cô có tài nấu nướng tốt, Ninh Tây khẽ cười một tiếng, để điện thoại di động xuống nói với Thường Thời Quy:
“Tất cả mọi người khen trứng chiên em làm rất đẹp.”
Thường Thời Quy bưng sữa lên hướng về cô giơ giơ:
“Anh sẽ đem lời nói của bọn họ thành ca ngợi anh. Chờ có một ngày bọn họ biết rõ đầu bếp chân chính là ai, bọn họ mới có thể đối với anh lại có cảm tình.”
“Anh đây là đang lôi kéo người hâm mộ của em?”
Ninh Tây cười cười, cô biết rõ lời này của Thường Thời Quy là vì không muốn tăng thêm áp lực cho cô, muốn cho cô biết cô khi nào muốn công khai tình yêu của bọn họ cũng có thể, nếu như không muốn công khai, hắn cũng nguyện ý phối hợp với cô.
Cô cắt trứng chiên ra, lòng đỏ trứng non nớt làm người nhìn thấy đã thèm ăn, cô ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy:
“Nếu như chúng ta công khai chuyện yêu yêu, liệu có mang đến phiền toái cho anh không?”
Năm đó Trần Trân Trân có được giải thưởng quốc tế điện ảnh là một ảnh hậu, một siêu sao lớn, gả vào nhà Tưởng Hồng Khải gia thế không bằng nhà Thường Thời Quy đã phải chống lại rất nhiều sự phản đối, cuối cùng còn mắc bệnh trầm cảm mà chết, cô địa vị bây giờ còn không bằng Trần Trân Trân năm đó.
“Đối với anh mà nói, chỉ lo lắng có chút phiền phức khi công khai chuyện tình cảm chính là những người khác đối với em bàn luận linh tinh.”
Thường Thời Quy thở dài một hơi.
“Anh sợ em vì lời nói của người khác mà rời xa anh.”
Ninh Tây giương cao khóe môi cười cười:
“Người khác là ai, em đâu quản bọn họ nghĩ cái gì.”
“Có câu nói: có yêu mà sinh sợ hãi, vì sợ hãi lại sinh ưu phiền, “
Thường Thời Quy để cái ly xuống, giọng nói vừa đùa lại vừa thật.
“Anh sợ hãi người khác đem nữ thần của anh cướp đi.”
Ninh Tây sững sờ chốc lát, lập tức cười nói:
“Em là nữ thần của anh?”
Thường Thời Quy cười càng tươi.
“Nói hay lắm “
Ninh Tây dùng dĩa xiên một miếng trứng đưa đến trước mặt Thường Thời Quy.
“Đây là ban thưởng cho anh.”
Thấy Ninh Tây kiểu như muốn giỡn trò cô gái phóng túng đùa giỡn đàn ông đàng hoàng, Thường Thời Quy vô cùng phối hợp há miệng, ngậm lấy miếng trứng chiên, lại ở trên mu bàn tay Ninh Tây hôn một cái.
Ninh Tây trừng mắt liếc hắn, kiểu chính trực như Thường Thời Quy, lúc chiếm tiện nghi cũng quá chuyên nghiệp rồi.