Nữ Thiếu Tướng Thiên Tài

Chương 38: Q.1 - Chương 38: NỤ HÔN CỦA DIÊM VƯƠNG




Tần Vi Nhiên lập tức giãy giụa, nhưng tay hắn thủ sẵn phía sau, sao cô có thể tránh thoát. Nụ hôn của hắn rất mạnh. Cô gắt gao cắn chặt hàm răng. Hắn sửng sốt một giây, hôn càng mạnh. Thậm chí cô có thể cảm giác được môi của cô đang bị hắn cắn phá, mị vị rỉ máu lan tràn giữ môi, khiến cô run rẩy một trận.

Mặt nạ lạnh lẽo kề sát mặt cô, làm cho cô khôi phục thần trí. Tần Vi Nhiên biết giờ phút ày cô không thể loạn, cho nên nhắm mắt, tập trung tinh thần. Đột nhiên, phút chốc cô mở mắt ra, ánh mắt lạnh bang như lợi kiếm đâm vào hắn. Hắn dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức đẩy cô ra, quay đầu đi, tựa hồ đang trách né thứ gì đó.

Tần Vi Nhiên ngạc nhiên. Hắn có thể tránh thoát trói buộc của dị năng? Xem ra chiêu này vô dụng với hắn rồi. Tần Vi Nhiên cẩn thận nhìn hắn chằm chằm, bàn tay đặt phía sau, bất cứ lúc nào cũng có thể phát động tấn công.

Thật ra hắn chỉ biết là có nguy hiểm, cho nên mới nhanh chóng tránh đi, ma xui quỷ khiến, tránh thoát công kích của cô. Chỉ có điều trong nháy mắt kí, quả thực là có dấu hiệu nguy hiểm. Hắn cũng cẩn thận nhìn cô, nhất thời không tiến lên.

Hai người cứ đứng đối diện với nhau, ai cũng không động thủ, cũng không có ý mở miệng đàm phán. Một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Người đẹp, hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ qua, em hình như không còn đường lựa chọn.”

“Hừ, tôi không để ý.”

“À? Thật là hào phóng. Vậy không nãy vì sao lại chống cự? Nếu tôi đoán không lầm thì… đó là nụ hôn đầu của em.”

“Vừa rồi tôi chỉ cảm thấy như bị cầm thú cắn một cái, như vậy cũng gọi là hôn sao?”

“Thì ra khẩu vị của em lại nặng như vậy, cư nhiên thích cầm thú. Cô gái, xoa khóe môi em một chút đi. Xem ra vừa rồi tôi khá thô lỗ, làm em bị thương. Nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi. Nếu bảo bối em hé miệng thì đã không bị thương rồi.”

Tần Vi Nhiên không nhúc nhích, cô lại tìm cơ hội, tìm cơ hội cho hắn một đòn trí mạng.

“Vi Nhiên, cô ở đâu rồi?”

Cả hai đều sửng sờ. Tần Vi Nhiên biết, đó là âm thanh của Minh Thủy. Người đàn ông nhìn Tần Vi Nhiên mím môi, nở nụ cười: “Vi Nhiên? Tôi sẽ nhớ kỹ cái tên này.”

Tần Vi Nhiên ngờ vực nhìn hắn. Lúc này, hắn nhân cơ hội lên xe, khởi động lái đi.

Tần Vi Nhiên có năng lực khiến xe ngừng lại, nhưng cô không có làm vậy, mà là cau mày nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng không biết đang nghĩ gì.

Minh Thủy nghe được âm thanh, lập tức chạy tới, nhìn thấy khẩu súng của Tần Vi Nhiên bị chia làm đôi, lại nhìn thấy vết máu trên khóe miệng cô, lập tức tiến tới đỡ: “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Vi Nhiên nhẹ nhàng tránh thoát tay hắn, thản nhiên nói: “Không có gì, đụng phải lão địa của Diêm Hỏa.”

Minh Thủy cau mày: “Vậy vết thương này là sao? Tại sao lại như vậy?”

“Hắn rất mạnh, đây là dùng đao mà tạo thành.” Tần Vi Nhiên không nói thật với Minh Thủy, không phải cô có ý định gạt hắn, mà là loại năng lực này không thể nói rõ ở hiện đại. Coi như là cô nói ra, Minh Thủy cũng nhất định không tin. Cô cũng không muốn tốn nhiều miệng lưỡi để giải thích với hắn.

“Tôi đưa cô đi bệnh viện.” Minh Thủy cũng không tiếp tục hỏi thăm mà quan tâm Tần Vi Nhiên.

“Vết thương nhỏ thôi, không cần phiền phúc như vậy, tôi về nhà nghỉ là được rồi.”

“Vậy tôi đưa cô về.”

“Không cần, cậu dọn dẹp ở đây một chút, sau đó thì đi chơi với bọn họ đi. Còn nữa, tạm thời đừng nói cho họ biết chuyện này, nói là tôi có việc phải về trước, để bọn họ chơi cho vui, có gì ngày mai nói tiếp.”

Minh Thủy nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu một cái: “Được, vậy cô cẩn thận một chút.”

“Ừ.” Tần Vi Nhiên gật đầu, lập tức đi tới chỗ xe đậu.

Minh Thủy nhìn khẩu súng chia làm đôi, lại nhìn vất máu trên đất. Sau khi Tần Vi Nhiên rời đi, hắn khẽ nhíu mày.

- - - o0o - - -

Tần Vi Nhiên trở về Tần gia, người nhà họ Tần đều đã đi ngủ. Khi cô lên lầu, đúng lúc thấy Tần Phi Nhiên bước ra khỏi phòng, nhíu mày. Tần Vi Nhiên mở cửa phòng muốn đi vào, lại bị Tần Phi Nhiên gọi lại.

“Chị, muộn như vậy mới trở về, miệng cô bị sao vậy?”

Tần Vi Nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Bị thương lúc làm nhiệm vụ.”

Tần Phi Nhiên cười nhạo: “Tần Vi Nhiên, cô tưởng tôi là con nít ba tuổi sao? Đây rõ ràng là bị đàn ông cắn. Hừ, tôi nghĩ là tối nay cô không có đi chúng với Vân thiếu phải không? Không biết là nếu Vân thiếu nhìn thấy cái miệng của cô chư vậy thì sẽ có cảm tưởng gì đây.”

“Cô cũng đừng có phí tâm.” Tần Vi Nhiên vào phòng, đóng cửa lại. Trước khi đóng hẳn, cô vẫn rõ ràng nghe được Tần Phi Nhiên cắn rang mắng một tiếng ‘tiện nhân’.

Tần Vi Nhiên tựa vào ván cửa, khóe miệng nhếch lên, cuời nhạo. Tiện nhân? Nếu cô là tiện nhân, vậy người nhà họ Tần là cái gì? Bọn họ sợ là người cũng không bằng.

Đi vào phòng tắm, Tần Vi Nhiên đứng trước gương, xoa xoa môi mình, lông mày nhăn lại. Vết thương nằm trên môi, vừa nhìn đã hiểu ngay, phỏng chừng ngày mai sẽ càng rõ ràng hơn. Tần Vi Nhiên đột nhiên nghĩ đến Phó Vân. Nếu như hắn nhìn thấy thì sẽ phản ứng ra sao? Vừa rồi, tuy Minh Thủy không nói gì nhưng hiển nhiên là vô cùng rõ ràng đã có chuyện gì xảy ra. Người thông minh như Phó Vân, cô sao có thể giấu được.

Tần Vi Nhiên đột nhiên cười cợt chính mình. Cô đang nghĩ gì vậy chứ? Cô và Phó Vân chỉ là đóng kịch, chuyện này cũng không có liên quan gì tới hắn, hắn cũng sẽ không chú ý.

Tắm xong, Tần Vi Nhiên nằm trên giường, không khỏi nhớ tới một màn của nhiều năm trước.

“Kiều Lâm? Tôi sẽ nhớ kỹ cái tên này.” Ngữ khí tượng tự. Giữa hai người này, rốt cuộc là có liên quan như thế nào?

Tần Vi Nhiên lắc đầu, tự nhủ: “Không thể. Hắn không thể có thân phận như vậy. Sao hắn có thể đi tới con đường hắc đạo này.” Lập tức, Tần Vi Nhiên nhíu chặt chân mày.

Còn có một khả năng, nếu như hắn nói, hắn vốn sinh ra trong gia đình hắc đạo, như vậy thì tất cả mọi chuyện cũng không quá khó để giải thích.

Nếu hắn đúng là một tiểu thiếu gia không buồn không lo, vậy thì sao lại mạo hiểm đi tới nói nguy hiểm như vậy? Nếu hắn đúng là một tiểu thiếu gia, vì sao lại lợi hại như vậy, còn nhỏ tuổi mà đã có sức lực cường đại cùng với đầu óc chiến lược như vậy? Hơn nữa, lúc đó làm sao hắn có thể giết chết hai con mãng xà?

Tần Vi Nhiên nhớ tới lưỡi đao mà đó chói mắt ngày đó. Không sai, trừ phi hắn co năng lực như vậy, nếu không hắn không thể nào giết chết hai con mãng xà dễ dàng như vậy.

Đêm nay, Tần Vi Nhiên suy nghĩ rất nhiều, mãi đến rạng sáng , cô mới chậm rãi ngủ say. Sáng sớm xuốn lầu, người Tần gia cũng có mặt trên bàn ăn chờ cô, cô cũng không nói gì, trực tiếp ngồi vào bàn.

Tần Ngạo Thiên phút chốc cả giận: “Mày còn mặt mũi ăn cơm? Ta vốn nghĩ mày cùng Vân thiếu đang rất tốt đẹp, nhưng mày nhìn lại mày xem, không biết quý trọng bản thân , quả thực là làm mất hết mặt mũi Tần gia.”

Tần Vi Nhiên cười cợt: “Ông nội, con đã lớn, có một số việc con tự có chừng mực.”

“Mày… Mày rốt cuộc là có biết hậu quả chọc giận Vân thiếu là gì hay không? Chỉ cần hắn nói một tiếng là có thể khiến Tần gia mãi mãi không ngóc đầu lên được.”

“Chuyện này sẽ không xảy ra.” Tần Vi Nhiên bổ sung trong lòng: ‘Ít ra thì không phải bây giờ.’

Tần Phi Nhiên cười gằn: “Hừ, chị hai, có phải chị cảm thấy hài lòng quá rồi không? Chị cho là Vân thiếu nhìn thấy bộ dạng này của chị thì vẫn còn yêu chiều chị như trước kia sao?”

Tần Vi Nhiên đứng dậy: “Ông nội, con đi làm đây, mọi người từ từ dùng .” Nói xong, Tần Vi Nhiên xoay người bước đi, cũng mặc kệ người nhà họ Tần nổi giận ra sao.

Tần Vi Nhiên cười gằn, nói là nổi giận, không bằng nói là cười trên sự đau khổ của người khác thì đúng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.