Sau đại triều hội, Lễ bộ cùng Thái Thường tự cùng Thái sử cục bắt đầu chuẩn bị đại hôn của Triệu vương.
Đầu tiên là phong Lý Hiếu Nghĩa làm *nhạc phụ khai quốc công thần, lại ban thưởng rất nhiều trân bảo đến phủ Bá tước Sơn Âm, Thái Sử cục hợp hai người bát tự định ngày lành, Thái Thường tự tạo sắc ti phong, hôn thư đưa đến phủ Bá tước Sơn Âm, hôn sự cứ như vậy định ra.
(*)Nhạc phụ = Ba vợ của thân vương (nghĩa là xuôi gia với hoàng thất).
Ngày đã được định là ở giữa mùa xuân, Lý Hiếu Nghĩa vuốt quan bào đỏ thẫm cùng với túi bạc, hai tay không khỏi run rẩy, trước nay vào triều nhập sĩ thì dễ dàng nhưng được phong tước lại cực khó, mặc dù đây chỉ là hư vinh: “Đây vốn đều là của ta, nếu không có chuyện mười tám năm trước kia, bây giờ đâu chỉ là những thứ này! “ Lý Hiếu Nghĩa vẫn không cam lòng.
“Phụ thân, con không muốn gả cho Triệu vương!” Lý Lâm Tuyên ở một bên ủy khuất, từ lúc chiếu thư của Hoàng đế hạ xuống cho đến ngày lễ bộ đưa tới sính lễ cùng ý chỉ này, nàng một mực đại náo trong phủ, Lý Hiếu Nghĩa liền nhốt nàng lại cấm túc.
“Hồ nháo!” Lý Hiếu Nghĩa trách cứ: “Đây là ý chỉ của Hoàng đế, ngươi không gả chính là kháng chỉ, lại muốn Lý gia chúng ta cả nhà vào ngục sao?!”
“Ngươi câm miệng!” Sơn Âm Bá chống nạng tiến vào: “Nghịch tử! “
“Thừa dịp lão phu không có ở phủ, ngươi liền dám tính toán với Thái tử lại đáp ứng yêu cầu của Triệu vương, ngươi đây là muốn hại chết Lý gia chúng ta a!” Một nhà Sơn Âm Bá từ khi bị nhốt trong ngục đến khi được thả ra liền dựa vào gia sản còn lại lúc trước mà tập trung làm ăn buôn bán.
“Phụ thân, lúc trước người một lòng vì Thái tử mà lật án cho nên mới để cho cả nhà chúng ta mất sạch mặt mũi.”
“Ngươi!”
“Đại ca vốn lúc trước là người của Đông cung, Đông Cung cùng Tề vương phủ cạnh tranh như lửa với nước. Người lại vì đại ca, vì một người đã chết, không tiếc mạo phạm mà dẫn đến ngày hôm nay, hại một nhà chúng ta thiếu chút nữa chết trong ngục, hại Y nhi khó sinh vì vậy mà Lâm Tuyên mất đi mẫu thân, hại muội muội cùng Doãn Ngôn sống trong đại nội lại như đi trên băng mỏng, đều là vì người một mực cố chấp lại hoang tưởng!” Lý Hiếu Nghĩa nắm chặt tay, đem oán khí hai mươi năm qua không dám nói ra lại để hôm nay cùng nhau nói ra sạch sẽ.
“Ngươi câm miệng!” Sắc mặt Sơn Âm Bá trắng bệch, thở hổn hển, giơ nạng trong tay lên: “Ta, ta, ta đánh chết ngươi...”
Vì hôn sự mà phụ tử bất hòa, đánh nhau, đây cũng là điều mà Lý Lâm Tuyên không đành lòng muốn thấy: “Gia gia! “
“Ngươi đánh chết ta đi, ngươi đánh chết ta, Lý gia liền tuyệt hậu!”
“Ngươi!”
—— Bịch~
Sơn Âm Bá giơ nạng lên liền rơi xuống đất, ngã về phía sau.
“Gia gia.” Lý Lâm Tuyên sắc mặt kinh hãi: “Phụ thân, người đừng nói nữa. “
***
Phủ Sơn Âm bá không yên, mà Đông Cung mất lương quyến ngược lại một mãnh yên tĩnh.
“Đây là trà Tam Xuân năm nay từ đất Thục tiến cống vào, gia gia mau nếm thử.”
Tiếp nhận chén trà kỹ thuật tinh xảo: “Tay nghề pha trà của Đại Lang đương nhiên là rất cao tay.”
Nam tử tiếp trà đã qua sáu mươi, râu đã trắng hoàn toàn, đầu đội khăn tay mềm, mặc thường phục, trong mắt không hề có ý muốn uống trà: “Điện hạ, thần lần này mạo hiểm đến Đông cung là vì có việc, không phải tới xin trà uống. “
“Ý đồ của gia gia, tôn nhi biết, nhưng cũng không cần vội.”
“Bệ hạ đem cháu gái của Sơn Âm bá thăng làm Triệu vương phi, tuy rằng nói Sơn Âm bá rời khỏi triều đình đã được mười tám năm, nhưng hắn làm cựu Ngự Sử trung thừa a. Hiện nay trên triều đình cùng địa phương đều có không ít quan lớn đều từng là đồ nhi của hắn, Triệu vương làm như vậy, dụng ý còn không rõ ràng sao!”
“Tôn nhi biết, Triệu vương muốn lợi dụng Lý gia, Lý gia lại là mẫu tộc của Sở vương, hơn nữa lại có thêm một Tiêu gia, nhất cử tam đắc.” Vệ Diệu nghiêm chỉnh: “Nhưng những thứ này đều là lễ ta tặng cho Tam ca. Phía sau đó còn có một phần đại lễ khác!” Vệ Diệu nhếch miệng cười yếu ớt, đưa tay đến lại rót một chén trà ra, vẻ mặt cực kỳ tự tin.
Nghe được lời này, hắn mới bưng chén uống một ngụm, nhẹ nhàng buông xuống ngữ khí, lại nói: “Sơn Âm bá từ số tử lại được thoát ra như được sinh lại lần đầu, như vậy lại không đáng sợ, nhưng tỷ muội mẫu tộc bên Sở vương kia không thể không lo. “
“Gia gia là muốn nói đến Mã thị vệ của Khang Ninh công chúa, thân quân Mã quân đô chỉ huy sứ?”
“Tam nha đã có Điện Tiền Ti là thế lực của Triệu vương, vả lại khu mật viện sứ là sư phụ của Triệu vương, nếu Mã thị vệ này cũng thuộc về Triệu vương, Đông Cung sẽ tràn ngập nguy cơ a.”
“Gia gia xin bớt nghĩ, Mã thị vệ này tôn nhi hiểu rõ nhất, Tam ca dã tâm quá lớn, nếu lên ngôi vị ta nào sẽ có cuộc sống tốt đẹp như những võ tướng kia. Bọn họ cho dù là đi phụ tá Lục ca cũng sẽ tuyệt đối không có khả năng lựa chọn Tam ca.”
Gia cụ cúi đầu suy tư, lại ngẩng đầu nhắc nhở: “Điện hạ, chỉ sợ Sở vương cũng có tâm tranh đi. “
“Lục ca?” Vệ Diệu suy nghĩ đến ngày đó tại đại triều hội Sở vương tức giận như thế kia, liền nói: “Hắn là người biết thân phận, trước kia biết mình không có năng lực liền học theo Lý hậu chủ kia, chỉ say mê thi thư cùng chơi đùa mà thôi. “
“Nhưng bây giờ thì khác, sau lưng Sở vương đã có Tiêu gia rồi.”
“Chơi cờ chính là từng bước từng bước mà thành, nhưng tôn nhi nắm giữ ván cờ, cũng có thể khống chế quy tắc của nó.”
...
Một chiếc xe ngựa đi qua phủ đình của Sơn Âm Bá Tước, quan nhân trong xe thò ra nửa cái đầu, dưới tấm biển có mấy chữ lớn của phủ Khai Quốc Sơn Âm Bá Tước đã treo lụa đỏ mừng rỡ, ngay cả những chiếc đèn lồng kia cũng đã đổi mới, rèm xe chợt buông xuống, xe ngựa liền chậm rãi đi về phía trước.
“A Lang nếu đã đến, sao không đi vào bái kiến Sơn Âm bá?”
“Vào bái kiến thì có ích lợi gì, ta đi vào chỉ làm cho người ta thêm phiền phức.”
“Lý cô nương tuy rằng tính tình có kém một chút, nhưng cũng là một cô nương tốt, A Lang thật sự không có cách nào sao?”
“Ý chỉ của bệ hạ, ta còn có thể có biện pháp gì.”
“Nô tỳ nhìn ra Lý cô nương đối với A Lang là có để ý đến.”
Nàng khẽ dựa vào cửa sổ xe, nhìn rèm cửa theo gió mà động: “Nhân sinh có tám cái khổ, sinh khổ, lão khổ, bệnh khổ, tử khổ, yêu lại không được ở bên nhau sẽ khổ, oán hận sẽ khổ, cầu không được sẽ khổ, ngũ âm sí khổ. Sở vương phủ là một bãi nước chết lại khuấy vào Tiêu gia, làm sao có thể để phủ bá tước Sơn Âm cũng bị kéo vào đó.” Nàng tự biết hậu quả của việc che giấu thân phận nếu một khi bị vạch trần.
“Nếu để Lý cô nương gả cho Triệu vương, thật sự so với việc vào Sở vương phủ sẽ tốt hơn sao?”
Vệ Hoàn cau mày: “Con cháu thế gia, lựa chọn đều không ở nằm chính mình, tốt hay không cũng không phải tự mình có thể lựa chọn. “
“Nếu Vương phi chịu ra mặt, có lẽ sẽ...” Tiểu Lục Tử nghĩ nghĩ nói, nghĩ đến Vương phi là thê tử của chủ tử, trên đời này có thê tử nào sẽ thật lòng nguyện ý nạp thiếp cho trượng phu của mình đây.
“Nàng...” Suy nghĩ nửa ngày, nàng lại không nhớ tới tên của Sở vương phi: “Nàng có tính toán gì ta đương nhiên biết, gia gia hai mươi tuổi đã là trạng nguyên, ở trong triều mấy chục năm, cũng có không ít đồ đệ. “
“Tính toán... A Lang nói vương phi sao? Nhưng nô tỳ cảm thấy, Vương phi đối đãi với A Lang không giống như là hư tình giả ý a. “
“...”
“Bẩm A Lang, đã tới Lãm Nguyệt lâu rồi.”
“Đi, vào uống rượu đi!”
Tiểu Lục Tử đỡ nàng xuống xe ngựa, có chút khó xử nói: “A Lang hiện giờ đã thành hôn, lại vào Lãm Nguyệt lâu này, chỉ sợ không tốt lắm? “
Vệ Hoàn ngưng mắt nhìn Tiểu Lục Tử một cái, hắn liền cúi đầu tránh ra.
————
Thiếu niên không an phận đi dạo ở các ngóc ngách trong lầu, đột nhiên nhìn thấy trên móc áo bên trong có một chiếc áo choàng dễ thấy.
“Cái áo choàng kia Tứ Nương còn giữ lại sao?”
Tay nữ đàn cầm cứng đờ, ngẩng đầu ngẩn người nói: “Đột nhiên đổi xưng hô như vậy làm cho nô gia có chút không thích ứng được, chỉ là không biết vị tỷ tỷ mà vương gia vừa nói hiện tại là người nào? “
Vệ Hoàn khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm chiếc áo choàng đã không mặc vừa người nữa kia, thoáng cười một tiếng.
“Ân cứu mạng, không dám quên.” Một khúc cầm, nữ tử đứng dậy tiến đến gần, lại đột nhiên trêu ghẹo cười nói: “Sở vương sau khi thành thân, ngay cả uống rượu cũng phải e dè?”
Khuôn mặt trắng nõn của nàng trong nháy mắt ngây ngô, đi đến trước giường nằm xuống, nhướng mày nói: “Tứ Nương cũng không cần chê cười ta. “
“Có nương tử quản phủ, Vương gia sao còn lại chạy ra ngoài đây?”
“Ta vẫn thích nghe Tứ Nương gọi ta là Lục Lang.” Nàng nằm xuống, nhắm mắt lại, sau đó nói: “Ta và nàng ấy hiện tại đã là mối quan hệ hợp tác.”
“Nhưng dù sao nàng cũng là Sở vương phi của Sở vương ngài.”
“Phải, cho nên bổn vương bảo vệ cũng chỉ là vì vị trí Sở vương phi kia, không có gì hơn.”
“Phải không? Nhưng vì sao nô gia lại nghe ra nghĩa khác là ngài đang 'khẩu thị tâm phi' đây?”
Vệ Hoàn mở mắt ra, chống người lên: “Trong lòng Vệ Hoàn không thoải mái, ngay cả Tứ Nương cũng muốn mỉa mai ta sao? “
“Được rồi được rồi, không đùa giỡn ngươi.”
Nàng không tiếp tục nằm, mà đỏ mặt uống hết nửa chén rượu còn lại.
“Loại rượu này rất nặng, uống ít một chút.”
“Hôm nay ta tới đây chính là muốn tìm rượu uống cho say, như thế mới có thể hảo hảo ngủ một giấc.” Nói xong, nàng liền mở một bình khác, rót đầy chén rượu uống một hơi cạn sạch: “Ngày đại triều hội ta gặp được Lương Văn Bác, hắn lại ở trong thành an phận làm giải nguyên?”
“Lương lang...” Liễu thị cúi đầu suy nghĩ sâu xa: “Trước đó hắn nói với ta danh sách trạng nguyên của Giao Hòa Lễ bộ có sai sót, muốn nhờ ta tìm ngươi. “
“Vậy sao không thấy Tứ Nương đến tìm ta? Bất quá hắn có thể đến tham gia đại triều hội, có lẽ đã giải quyết xong rồi đi. “
“Ngươi và hắn vốn không có nói chuyện qua, ta há có lý do gì đến làm phiền ngươi đây.”
“Ta cùng hắn không có, Tứ Nương nên biết, nếu ngươi mở miệng, ta quả quyết sẽ không cự tuyệt.”
“Ơn tình của Lục Lang, nô gia không trả được.”
Trong lòng Vệ Hoàn chỉ còn lại hai chữ chưa kịp nói, lại nhìn ra ngoài, thở dài: “Quên đi, không đề cập đến chuyện vặt nữa, chuyến này là ta mang hứng mà đến, nếu để mất hứng mà trở về, thật không đáng giá. “
“Được, Lục Lang còn muốn nghe khúc gì nữa?”
Nàng chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần, suy nghĩ một lát rồi nhẹ giọng nói: “Ngọc thụ thiều hoa. “
Mãi cho đến đêm khuya, Sở vương phủ vẫn vắng vẻ như trước.
“Lý tổng quản nói Vương gia hôm nay vẫn chưa trở về, giờ phút này cửa thành cũ và mới đều đã đóng, Vương gia không phải là đi phủ bá tước chứ?”
“Với tính tình của nàng, cho dù đi qua phủ bá tước cũng sẽ không đi vào.” Tiêu Ấu Thanh đứng dậy, nhìn sắc trời ngoài cửa, trăng tròn chiếu sáng.
“Tối nay ánh trăng thật đẹp.” Hỉ Xuân cầm một cái áo choàng lớn, đi theo Tiêu Ấu Thanh ra khỏi phòng.
“Ta biết nàng ở đâu.” Tiêu Ấu Thanh quay đầu lại nói: “Chuẩn bị xe. “
“Nhưng cửa thành đã đóng rồi.”
“Hôm nay là giữa tháng, ta muốn đi Tân Thành cũng không quá khó.”
“Vâng.”
...
Mấy đám mây đen chậm rãi lướt qua, bóng đêm tối xuống, di động mà chậm rãi sáng lên.
Thẳng đến khi mây đen đem mặt trăng toàn bộ lột ra, cửa Lãm Nguyệt lâu nghênh đón một chiếc xe ngựa chưa từng thấy qua.
Mấy cô nương đứng trước cửa cũng không dám đến nghênh đón: “Đêm nay khuya như vậy, sao còn có nữ tử đến chỗ chúng ta? “
“Nhìn cách ăn mặc, giống như một nương tử của phủ đệ quyển quý nào đó, chẳng lẽ là có hứng với chỗ này sao?”
“Ta thấy tám phần là tới bắt gian.”
“Ồn ào cái gì? Còn không đi đón khách lại chặn ở trước viện làm cái gì?”
“A mẫu, có một cô nương tới.”
A mẫu của Lãm Nguyệt lâu chợt nhìn về phía cửa, thấy người kia tựa hồ có chút quen mắt, lại nhìn màu sắc quần áo cùng vật liệu dùng trên y phục đều là loại thượng đẳng: “Vị nương tử này, ngài là? “
“Liễu Tứ Nương ở đâu?”
“Ôi chao, ngài tới tìm Tứ Nương a, nàng đang tiếp khách, thân phận của vị khách này không tầm thường, ta cũng không dám quấy rầy, nếu không, ngài ngày khác...”
“Thân phận vị khách nào lại tôn quý như vậy?” Tiêu Ấu Thanh lạnh lùng.
A mẫu kia đành phải đến gần một bước, nhỏ giọng nói: “Là Lục vương của Quan gia, tiểu lâu này của ta cũng gánh tội không nổi, không uống rượu không có bạc trả nợ, chúng ta cũng không dám nói cái gì, ai biểu người ta là Hoàng tử chứ, nương tử nếu tìm Tứ Nương...”
Tiêu Ấu Thanh liếc mắt nhìn Hỉ Xuân một cái, Hỉ Xuân liền tiến lên cho A mẫu một thỏi vàng.
“Tiền rượu ta thay nàng trả, hiện tại dẫn ta đi qua.”
“Cái này...” A mẫu nhìn vàng trong tay lòng liền ngứa ngáy, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của quý nhân trên lầu liền do dự không dám nhận: “Ngài cho dù có cho, nô gia cũng không dám nha, vạn nhất quấy rầy hứng thú của quý nhân, Lãm Nguyệt Lâu này của ta...”
“A mẫu cứ thoải mái đi, chỉ cần dẫn cô nương nhà ta đi qua, không để xảy ra chuyện được.” Hỉ Xuân nhét thỏi vàng vào tay a mẫu.
Vàng nặng trịch khiến a mẫu không nỡ trả lại, vì thế cười nhẹ mà thu hồi vàng vào trong tay áo: “Vậy nói rồi, xảy ra chuyện gì, nô gia mặc kệ a.”
***
Thác Nhĩ: chàaa sắp đòi người rồi ~