Bên trong Sở vương phủ.
“Mạch tượng của Vương phi mấy ngày gần đây đã vững vàng, thân thể khôi phục cực kỳ tốt, tinh thần so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều.”
“Quả nhiên, chỉ cần người vui vẻ thì ngay cả thân thể cũng tốt hơn không ít.”
“Vương gia...” Y quan phó sứ lui lại cuối đầu, lui ra vài bước, ngẩng đầu do dự nhìn Sở vương.
Sở vương hiểu ý liền phất tay với Tiểu Lục Tử, Tiểu Lục liền gật đầu mang theo những người còn lại lui ra, lại điều người trong viện đi.
Sở vương liền đi tới phía sau Sở vương phi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng: “Đều là người nhà, sau này ngươi thấy Vương phi cứ như thấy bổn vương, phàm là có việc gì cũng không được giấu diếm. “
Y quan phó sứ liền liếc mắt nhìn Sở vương phi một cái, khẽ gật đầu nói: “Vâng, Dương y sứ sai hạ quan chuyển lời cho Vương gia, Đông cung cùng Triệu vương phủ hết thảy đều như bình thường, chỗ bệ hạ cũng vậy. Về phần mạch án, Dương y sứ nói hắn không dám, Dương y sứ nói nếu Vương gia có thể để cho hạ quan chuyển giao thì chính là tin được hạ quan, cho nên mượn miệng hạ quan chuyển lời cũng không sao. “
Sở vương gật đầu, chợt lại hòa giọng hỏi: “Biệt viện của Tôn thúc thúc ở còn thoải mái không? “
Tôn phó sửng sốt ngẩng đầu, chợt quỳ xuống: “Vương gia chiết sát hạ quan, hạ quan không dám làm. “
“Nếu không phải Tôn thúc thúc, bản vương chỉ sợ đã sớm chết vào mười hai năm trước, làm sao có thể có bây giờ. Ân của Tôn thúc thúc, bổn vương vẫn nhớ không quên, thế cục hiện giờ Tôn thúc thúc là ngự y cũng nên hiểu rõ, để thúc thúc bị cuốn vào nguy hiểm như bây giờ cũng không phải là ý muốn của Vệ Hoàn.”
“Hạ quan được Quý phi ban ơn, nay lại được Vương gia ban cho ân huệ, không dám lấy khổ lao cầu trước nay mà tự bảo vệ mình, càng không dám để hai vị chủ tử bị đặt vào hiểm cảnh.”
Nghe Tôn phó sứ khẳng định, Sở vương liền nói: “Thúc thúc đi báo cáo với Dương y sứ, cách tường có tai, nhưng giấy viết thư truyền tới cũng không an toàn, mà ý định của ta không phải là muốn mạch án của Đông cung và Triệu vương phủ. Về phần ta muốn cái gì, ngươi cứ nói cho hắn biết, hắn tinh thông cái gì, hắn nghe xong sẽ tự nhiên mà biết. “
“Mặt khác còn nói cho hắn biết, ngoại trừ y giả như hắn ra, bổn vương phải nói trước, không có ý của bổn vương, hắn không thể cùng bất luận kẻ nào nói ra chuyện này. Đương nhiên, bổn vương cũng sẽ không để cho hắn làm chuyện thương thiên hại lý.”
Tôn phó sứ gật đầu: “Vâng. “
...
Sau khi Y quan phó sứ rời đi, Sở vương duỗi tay ra ngăn hông.
Tiêu Ấu Thanh ở bên cạnh vẫn nghiêng tai lắng nghe, suy nghĩ kỹ ý tứ trong lời nói của Sở vương: “Đối với Tôn thái y, mười bảy năm trôi qua, Vương gia còn không tín nhiệm hắn sao? “
“Cho dù Tôn thái y cùng nương quen biết từ nhỏ, nhưng chung quy lòng người không lường được, huệ nhân huệ mình. Hắn được ta ban cho ân huệ liền sẽ để nhược điểm rơi vào trong ta, bất kể là thật tâm hay là giả ý, dù sao cũng phải cố kỵ vài phần, ta đây cũng là vì sách lược vạn toàn.”
“Thuật nhìn người này của Vương gia... xem ra trước kia là thiếp đã xem thường?”
“Người trên thế gian vì tiến thì sẽ có lui, nhưng lại không thoát khỏi một chữ dục, dục cầu lòng tham, dục cầu vật chất, đều là lòng người không đáy.” Sau đó nàng lại cười nhạt một tiếng: “Nếu tỷ tỷ cho ta thêm chút bạc, ta có thể đem phân nửa triều đình mua về! “
“Ngươi lại không đứng đắn, mua được lòng người cũng chỉ đáng giá mấy lượng bạc kia, đến thời khắc mấu chốt lại tìm không được người nào thì có tác dụng gì đây?”
“Đúng là như vậy, nhưng loại người này tham tài háo sắc cực kỳ sợ chết, sợ chết sẽ nghĩ ra biện pháp sinh tồn, muốn sinh tồn thì phải tìm chỗ dựa vào, ta không cần bọn họ bán mạng, chỉ cần bọn họ chịu ra sức là đủ rồi.”
Đến lúc này, Tiêu Ấu Thanh cũng không phản bác nàng, lại hỏi ra nghi hoặc trong lòng: “Vừa rồi ngươi cùng Tôn thái y nói lời kia, là có ý gì? “
“Tỷ tỷ thông minh như vậy, đoán xem?”
“Tinh thông về cái gì?... Dương thái y là y thánh đương đại, nhưng sở trường nhất còn phải kể đến đỡ đẻ, vả lại Dương thái y được đề bạt từ viện sinh sản. Ngươi cũng biết Đông Cung và Triệu vương phủ trước tiên, trừ hắn ra... “ Tiêu Ấu Thanh theo đó kinh hãi: “Ngươi đây là muốn làm cái gì? Chẳng lẽ Sở vương phủ sau này không có khả năng có con nối dõi ngươi cũng liền muốn Đông cung và Triệu vương phủ cũng...hay ngươi? “
“Bà cô Ấu tử, ta cũng không phải bệ hạ, cũng không tàn nhẫn như vậy. Nhưng dù sao cũng phải tính toán cho tương lai, ta lúc trước chưa từng nghĩ tới chuyện này, nhưng từ sau khi tỷ tỷ đến ta liền biết, ta nhất định phải thắng!”
“Viết ra bức thư hòa ly kia, là bởi vì đã hạ quyết tâm, trước tiên muốn tìm Đông cung tính sổ...” Nói đến đây, nàng liền nhìn nữ tử ngồi đối diện trước người cùng mình, âm thầm đè nén lửa giận: “Hôm nay nghĩ lại, bệ hạ nếu nắm giữ ván cờ để cho chúng ta ba bên kiềm chế hành động, như vậy ta cũng có thể lợi dụng ngược lại, để bệ hạ trở thành một trong ba chân, mà ta đổi thành người nắm giữ! “
“Huynh đệ cùng nhau tranh đoạt, ngoại thất công thần đi theo quyền lực, đây là điều mà hắn hy vọng. Đưa huynh đệ chúng ta ra để cân nhắc các thế lực lớn trong triều, bệ hạ muốn độc chiếm quyền lực cho riêng mình, cũng không dễ dàng như vậy!”
“Huynh đệ các ngươi, Lục lang lại còn là người nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng là người nhìn thấu nhất.”
Sở vương cười nhạt: “Bất quá hiện tại Lục lang còn muốn làm phiền tỷ tỷ tự mình đi tìm nhị thúc ở Hoàng Thành ti, Lục lang muốn ủy thác với nhị thúc một chuyện. “
“Chuyện gì?”
“Mấy năm nay Thẩm Dịch An bồi dưỡng thế lực đã vượt xa Trung Thư. Nếu mặc kệ, Đông Cung sớm muộn gì cũng phải hoành hành, không thể để cho hắn tiếp tục bành trướng. Bệ hạ không muốn để ta ở lại kinh thành, cho nên ta trước khi đi phải giải quyết một chuyện.”
“Bệ hạ không muốn để cho ngươi ở lại trong kinh?” Tiêu Ấu Thanh nắm chặt tay nành, ngẩng đầu chăm chú nhìn: “Vì để cầu tình cho tiểu tử Lạc Xuyên kia? Ngươi rốt cuộc đã đáp ứng bệ hạ bao nhiêu chuyện? “
“Quả nhiên cái gì cũng không thể gạt được tỷ tỷ.” Sở vương phủ tay đặt lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, ôn nhu nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, ta muốn đi cũng phải chờ kỳ thi kết thúc. Nếu được thăng chức, ta liền tự xin đến địa phương làm quan Châu phủ, kỳ thật đây là điều mà ta đang cầu còn không được. Hiện giờ trong kinh đấu đến không thể khai giao, nếu ta ở lại, dù là trong sáng hay ngoài tối cũng sẽ bị ảnh hưởng, ở địa phương ngược lại sẽ trở thành nơi tránh nạn. “
Chợt lạnh mặt, hai mắt cũng trở nên u ám: “Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua mà buông tha cho Thái tử, cũng sẽ không dung túng trợ giúp Triệu vương, càng sẽ không tha thứ cho người kia! “
——————
Cửa lớn ở Đông cung đóng chặt, từ sáng đến tối cũng chưa từng mở ra, thẳng đến khi một nam nhân áo tím xuống ngựa tới trước cửa Đông Cung.
“Phụng mệnh bệ hạ đến đây truyền lời cho Thái tử điện hạ.”
Vì vậy cửa lớn Đông Cung chưa thông qua cửa quan sát, liền đã vội vàng chuyển giao mở ra.
Một gã nội thị vội vàng chạy vào trong: “Điện hạ, điện hạ, người trong đại nội tới. “
Trong điện, Thái tử đang nhàn nhã thưởng thức vải thiều của Trần phủ đưa tới, nữ tử nằm nghiêng trong ngực hắn, lấy một quả vải thiều bóc ra, đem thịt quả màu trắng đưa vào trong miệng hắn.
“Điện hạ, ngọt không?”
“Ái phi lột cho tất nhiên là ngọt.” Hắn cũng vươn tay nắm lấy một cái bỏ vải thiều bóc ra: “Nào, bổn cung...”
“Không ăn, điện hạ đã nói nó ngọt, thiếp gần đây cũng không thích ăn ngọt.”
“Ồ? Thật sao? “
“Điện hạ, người trong đại nội tới rồi!”
Vệ Diệu đang ăn mừng, liền ngẩng đầu cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Ai tới đây? “
“Là công sự bên Hoàng Thành ti, Tiêu Hiển Phù.”
Vải thiều trong tay Vệ Diệu lăn xuống, hắn liền vội vàng phun ra hạt vải thiều trong miệng, nâng nữ tử đứng dậy: “Mau mau mau, thu thập một chút...”
Ở hành lang dài của Đông Cung, Tiêu Hiển Phù cầm bội kiếm trong tay, bước đi trầm ổn đi về phía trước.
“Công sự hôm nay sao lại tự mình tới? Bệ hạ bên kia không cần người sao?”
Tiêu Hiển Phù vẫn chưa trở về, liền hướng nội thị Đông cung hỏi thẳng: “Thái tử điện hạ ở đâu? “
“Ngay ở phía trước, sắp tới rồi.”
Tiêu Hiển Phù vừa đến cửa điện, trong điện liền truyền ra từng đợt tiếng ho khan.
Chợt còn có tiếng ném bát.
“Không thể vì phụ thân phân ưu là nhi tử ta đây vô dụng, các ngươi còn cứu ta làm gì. Tất cả...cút khỏi đây ngay! “
“Công sự, đã nhiều ngày rồi, Thái tử điện hạ luôn đóng cửa không ra, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, Lương Nga lại có thai, tiểu nhân sợ...”
Tiêu Hiển Phù đẩy nội thị chắn trước người ra, nửa híp mắt, nắm chặt chuôi kiếm, nhấc chân bước vào trong điện.
Trong điện như thường, mặc dù thấy Thái tử nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô thần, giống như bệnh nặng. Trần Lương Nga ở trước giường phụng dưỡng, Tiêu Hiển Phù liền chậm rãi đi tới gần, đi được một nửa thì đột nhiên dừng lại.
Dừng lại một chút kia làm cho Thái tử cùng Lương Nga đều bị dọa, chỉ thấy Tiêu Hiển Phù lại đi về phía trước, cuối cùng đứng vững chắp tay nói: “Thần Tiêu Hiển Phù tham kiến Thái tử điện hạ.” Về phần Lương Nga ở một bên, hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa từng nhìn qua, mặc dù biết nàng có thai.
Bên ngoài đơn thuần chỉ là quân thần, nhưng bên trong lại âm thầm mang cừu hận, gặp nhau liền đỏ mắt, lại muốn làm ra bộ dáng quân thần hòa thuận.
“Công sự sao lại tự mình đến Đông cung? Thánh giá ở đại nội, công sự thân là tư quan Hoàng Thành...” Vệ Diệu chợt híp mắt, nhìn chằm chằm người mang kiếm vào điện.
“Điện hạ...” Tiêu Hiển Phù Vi cúi đầu: “Thần là phụng chỉ đến đây, mang khẩu dụ của bệ hạ tới. “
Thái tử nghe xong chợt sửng sốt, sau khi đối diện nhìn Trần Lương Nga, Lương Nga làm bộ muốn đỡ hắn đứng lên.
“Thân thể điện hạ ốm bệnh thì không cần đứng dậy.”
“Không...bổn cung thân là nhân thần, làm sao có thể bỏ qua lễ tiết.” Vì thế Thái tử cố hết sức bò dậy, Trần Lương Nga lại thay hắn mang giày, đỡ hắn chậm rãi quỳ xuống.
“Thần Vệ Diệu, thỉnh bệ hạ.”
“Trẫm bình thân.”
Tiêu Hiển Phù chợt thay đổi giọng điệu bình thường, nói: “Khẩu dụ của bệ hạ...”
...
Bên cạnh điện các nơi Thái tử nghỉ ngơi, Thái tử phi đang thêu một bộ xiêm y dành cho hài đồng.
“Thái tử điện hạ đã như vậy, Thái tử phi cũng không lo lắng sao? Trần Lương Nga kia...”
“Lừa gạt người ngoài thì thôi, sao ngay cả người trong cuộc như ngươi cũng tin là thật?”
“Điện hạ, tiểu nhân là bất công cho điện hạ, rõ ràng ngài mới là Thái tử phi của Đông cung này, nàng ta lại là một thiếp thất, dựa vào cái gì chứ?”
“Cái gì Thái tử phi? Cũng bất quá chỉ là một trong số những nữ tử đáng thương ngoài kia mà thôi.”
“Đó chính là do thế đạo bất công, điện hạ không biết quý trọng nương tử tốt như ngài, sau này sớm muộn gì cũng phải hối hận.”
Thái tử phi chỉ cười nhạt: “Nữ tử tốt cũng không thiếu, thứ hắn thiếu là một người có thể cười cho hắn xem. “
***
Trong điện, Tiêu Hiển Phù lạnh lùng ngưng tụ nhìn Vệ Diệu: “Khẩu dụ của bệ hạ, nếu Đại Tống có Hoàng trưởng tôn được sinh ra, vô luận là thứ hay trưởng, trẫm tự mình phong làm Hoàng thái tôn! “
Từ Hoàng thái tôn hắn nói cực kỳ nặng, khiến cho Thái tử kinh hoảng ngẩn đầu, thất sắc nói: “Cái gì? “
Lại vội hỏi: “Bổn cung không nghe lầm chứ? “
Tiêu Hiển Phù không trả lời, Vệ Diệu liền lẩm bẩm phỏng đoán câu nói kia: “Chỉ cần sinh hạ trưởng tôn vô luận là thứ hay trưởng, vậy chính là Triệu vương hoặc Sở vương cũng đều có thể? “
“Lời của thần đã truyền đạt xong, nếu không tin điện hạ có thể tự mình đi tìm bệ hạ hỏi rõ.”
Thái tử vô lực xụi lơ, vẻ mặt buồn bã run rẩy nói: “Phụ thân hắn...thật sự nhẫn tâm như vậy sao? “
“Bệ hạ nói Phủ Khai Phong là kinh phủ, làm sao có thể giao cho cấp dưới toàn quyền xử lý? Cho nên làm phiền Thái tử điện hạ sắp xếp trở về nhậm chức, bệ hạ còn nói quân phụ, quân ở trước, còn phụ là sau.”
Thái tử hai mắt vô thần ngã vào trong ngực nữ tử, chợt đứng lên, run rẩy sợ hãi nói: “Quân phụ...” Chợt cúi đầu: “Thần Vệ Diệu, tuân chỉ! “
“Thần trước tiên về Đại Nội phục mệnh, điện hạ bảo trọng thân thể nhiều hơn.”
Tiêu Hiển Phù xoay người rời đi, đi được một nửa thì lại dừng lại, nghiêng đầu nói: “À đúng rồi, quên nhắc nhở điện hạ, vải thiều có tính nhiệt, ăn nhiều sẽ dễ nổi lửa.” Chợt cấc bước rời đi.
Còn lại Thái tử cùng Trần Lương Nga ngẩn người ở trước giường, cách cửa không xa, lẳng lặng có một quả vải thiều đã bị giẫm sập, thịt trắng đã rách, lộ ra hột màu đen.
***
Sau yến tiệc Quỳnh Lâm, trong triều chính thức phái tân khoa tiến sĩ đảm nhiệm chức quan, trước tiên đi khảo hạch thẩm vấn quan viện.
Trạng Nguyên lang Lương Văn Bác vì được Hoàng đế khâm điểm vào Hàn Lâm, cùng chế cáo Chu Thế Nam chỉnh sửa chiếu thư.
Mà bảng nhãn thì thay thế vị trí của người nhà, được thăng chức trở thành tân nhiệm Khởi Cư Lang.
Thám Hoa Lang thì bị cáo làm thông phán địa phương ở Dương Châu.
“Người tiền nhiệm của Chu Hàn cung phụng rời chức, nội hàn thì hướng bệ hạ thỉnh chỉ đưa Trạng Nguyên lang đến Hàn Lâm viện, đây chính là đặc biệt khai ân, tuy nói Trạng Nguyên lang kim bảng đề danh vào Hàn Lâm viện là chuyện sớm muộn gì cũng có thể. Nhưng Chu Hàn chính là tâm phúc của bệ hạ, cũng có thể là tham tri chính sự trong tương lai, phàm là chiếu thư trong cung đều xuất phát từ tay Chu Hàn. Trạng Nguyên lang là nằm dưới tay Chu Hàn làm việc, nhất định có tiền đồ một mảnh sáng lạng.” Hàn Lâm viện từ khi được thành lập tới nay, địa vị dần dần tăng lên, từ bản triều khi khai triều, hơn chín phần trở lên các Tể phụ đều xuất phát từ Hàn Lâm.
Lương Văn Bác dường như nghe được tin tức gì: “Như quan nhân nói, vậy tiền nhiệm cung phụng vì sao lại rời khỏi chức vụ? “
“Ai, người nọ là tiến sĩ vào ba năm trước, xuất thân từ Hàn môn, một khi người từ chỗ thấp leo lên chỗ cao liền dễ dàng quên đi xuất thân. Một thư sinh hảo hảo lại học thói ăn chơi trác táng, dính vào chuyện liên quan đến nữ tử ở liễu ngõ, kết quả là đã bị ngự sử trong tam viện là Ngự Sử đài liên danh buộc tội. Bệ hạ trong cơn giận dữ thưởng cho hắn năm mươi đại bản, đánh xong chỉ còn lại một hơi, liền đành phải nhận tội từ quan, đáng tiếc a!”
Lương Văn Bác nghe xong cả kinh: “Sao quan triều lập ra kế sách để quản lý quốc gia mà ngay cả chuyện tự do thành gia lập thất cũng không có? Triều ta vừa đồng ý việc các ngói xá câu lan tồn tại, lại vì sao không cho phép người ta vào? “
Quan viên kia thấy bốn phía không có người, liền nhỏ giọng nói: “Bất mãn của Trạng Nguyên lang, ta từng làm việc trong Tam ti, thuế ở các ngói xá câu lan là chiếm một nửa trong thu thuế của triều ta, cho phép tồn tại bất quá là vì để làm giàu cho quốc khố mà thôi. Sĩ đại phu quan trọng nhất chính là thanh danh, Tề gia trị quốc đặt thanh danh bên ngoài, nếu không tốt làm sao có thể làm quan tốt đây? Ngài nói đúng không?” Quan viên kia nhếch miệng cười: “Trạng Nguyên lang chớ học tiến sĩ kia, bị hủy tiền đồ còn không nói, còn rơi vào tình cảnh nửa người tàn tật, không bù được mất mát a. “
Lương Văn Bác chợt cười yếu ớt, lại cúi đầu thật sâu nói với quan viên: “Đa tạ quan nhân nhắc nhở, hạ quan nhất định phải nhớ kỹ. “