Nữ Thượng Cấp Hung Tợn Của Tôi

Chương 2: Chương 2: Nữ thượng cấp ác ma 2




Tôi quấn vội chiếc khăn tắm đứng dậy, cô ta tiến lại từng bước, khi đeo kính vào cô ta như siêu nhân biến hình, dưới cặp kính kia là sát khí nồng nặc: “Anh thật to gan!”

“Đêm qua, đêm qua chúng ta chỉ đắp chăn, chỉ nói chuyện…” Tôi lắp bắp giải thích với Lâm ma nữ.

“Chỉ nói chuyện? Nhìn anh bình thường thật thà, không ngờ gan cũng to nhỉ? Dám động vào tôi?”

Nói gì thế hả? Không phải hôm qua cô ta động vào tôi trước sao? Nhưng cô ta say như thế có khi coi tôi là bạn trai cũng chưa biết chừng. Tôi không dám giải thích thêm, mọi sự giải thích chỉ là ngụy biện, sẽ chỉ khiến cô ta nổi điên hơn mà thôi.

Bị ép vào góc tường, hết đường lùi, tôi đợi những câu mắng té tát hoặc trận mưa quyền từ cô ta. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi rồi nói với ngữ điệu vô cùng khinh thường: “Loại người hạ đẳng như anh mà cũng dám động vào tôi? Anh có xứng không?”

Tôi nổi giận, trừng mắt nhìn, tôi muốn tát cô ta một phát nhưng lại hận mình bất tài, tôi cần công việc này. Cô ta ngừng một chút rồi nói: “Đi mua Lưu Đình rồi đưa đến văn phòng cho tôi!”

“Hả?”

“Hả cái gì mà hả? Thuốc tránh thai khẩn cấp!”

“Tôi, tôi hết tiền rồi”. Tôi đỏ mặt nói. Tôi không lừa cô ta, tôi thật sự hết tiền rồi, ngay hôm nay ăn gì tôi cũng không biết nữa, đến cuối tháng phát lương chắc tôi chết đói rồi.

Cô ta nhìn tôi với ánh mắt vô cùng coi thường, vô cùng khinh bỉ, lấy tiền trong ví ra: “Hai nghìn tệ bịt miệng anh, dám để lộ một chữ tôi dùng hai nghìn mua chân tay của anh”.

Rồi cô ta nhét tiền vào khăn tắm, quay người hiên ngang đi đến mức tôi chỉ muốn xông vào đánh cho một trận. Đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này thích hợp nhất với tình huống của tôi lúc này.

Tôi gõ cửa văn phòng cô ta, đi vào và trong đặt thuốc tránh thai vào tay cô ta, màu ửng hồng trên gương mặt cô ta vẫn chưa hết. Tôi quay người định đi ra.

“Đợi đã!”

Tôi đứng lại, “miệng chó chẳng thể mọc được ngà voi”, tôi sẵn sàng cho việc hứng chịu mọi lời lẽ hoặc cú đánh của cô ta, dù cô ta có dùng những ngôn từ độc địa thế nào tôi cũng sẽ nhẫn nhịn.

“Nếu không muốn bị đuổi việc thì tốt nhất anh hãy làm việc cho tốt. Sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi.”

Tôi đi ra, đấm mạnh tay vào tường. Hối hận rồi, đau...

Tác phong làm việc của công ty này vô cùng biến thái, khiến người ta chẳng cảm thấy một chút ấm áp nào. Chức danh to một tý là chèn ép người ta, ngày nào trong văn phòng cũng thấy cảnh cấp trên chửi cấp dưới như tát nước vào mặt. Rồi tác phong trong văn phòng cũng biến chất. Tuy thành tích đều rất tốt, nhưng cả ngày văn phòng mù mịt khói thuốc, ai cũng nhận được chân truyền của Lâm ma nữ: Trong mắt không có ai, tự cao tự đại, coi thường người khác, thích ngậm thuốc lá.

Tôi không thích ở trong văn phòng, chỉ hận không thể ngày nào cũng ra ngoài lắp đặt điện thoại. Tôi không lắp loại điện thoại điện tín mà là loại tiết kiệm tiền. Loại đó chỉ cần nhập mật mã của thẻ điện thoại IP là lần nào gọi điện cũng tiết kiệm được tiền. Nói ra cũng rất phức tạp, dù sao thì là có thể tiết kiệm tiền, vì thế mà rất nhiều khách hàng mua loại này. Tôi trở thành công nhân lắp đặt điện thoại tại nhà, nhưng như thế cũng tốt, tôi không phải ở trong văn phòng nhìn thấy cấp trên Lâm ma nữ nữa. Quan trọng hơn là cũng không phải nhìn thấy trưởng ban của chúng tôi, Mạc Hoài Nhân.

Mấy người chúng tôi đều là nhân viên quèn nhất trong công ty, vì thế hầu như ai cũng có thể mắng chúng tôi. Chúng tôi chỉ là cọng cỏ nhỏ bé, không có khả năng sau này được nở mày nở mặt, cũng chẳng dám nghĩ đến nó. Bị Mạc Hoài Nhân chửi thì thường xuyên như cơm bữa. Hắn ta gần bốn mươi, gian xảo vô cùng, hơn nữa còn rất nóng tính, hơi một tý là mắng người, lại còn là loại háo sắc. Trong phòng chúng tôi, tất cả phụ nữ đều đã từng bị hắn ta giở trò. Đương nhiên tôi cũng đã từng bị chửi, nhưng tôi nhịn.

Ngồi trong văn phòng, chuyện xảy ra tối qua khiến tôi đột nhiên buồn cười. Nụ cười đó bị Bạch Khiết nhìn thấy, cô ấy hỏi: “Cậu cười gì thế?”

Bạch Khiết là một thiếu phụ xinh đẹp, chuyên quản lý tài vụ và xuất nhập hàng của văn phòng chúng tôi. Cô ấy hơn tôi vài tuổi, chồng không chung thủy nên đã ly hôn, nhưng người khác không hề cảm thấy cô là người phụ nữ buồn thương vì bị người ta đá N lần. Cô có ngũ quan xinh xắn, dáng người uyển chuyển, khí chất nho nhà, có sức hấp dẫn của sự chín chắn trưởng thành, là người phụ nữ văn hóa và chiều sâu. Tuy không phải là quốc sắc thiên hương nhưng rất có tài, dịu dàng, chân tình. Văn phòng nhiều người như thế nhưng tôi chỉ thừa nhận Bạch Khiết là con người. Dù vẫn còn rất nhiều trai xinh gái đẹp nhưng phần lớn đều là động vật máu lạnh.

“Không cười gì cả.”

“Có phải hôm qua Lâm tổng giám gọi cậu ra ngoài có chuyện không?” Cái “có chuyện" mà Bạch Khiết hỏi có phải là sắp bị Lâm ma nữ đá đi không?

“Không có.”

“Thành tích của cậu lại xếp cuối rồi, tháng này phải cố gắng, nếu không trưởng ban Mạc và Lâm tổng giám không để yên đâu.”

“Cảm ơn chị Bạch.”

Vì tôi là nhân viên mới, lại có cảm giác không hòa hợp được với những người này, vì thế ở giữa những đồng nghiệp biến thái này, im lặng là vàng. Về công việc, thật ra có rất nhiều người có thể giúp tôi, nhưng dù tôi có nhờ thì chưa chắc họ đã chịu dạy tôi. Tôi một mình làm khó tránh khỏi sai sót, trưởng ban Mạc nắm được điểm này. Hắn ta ghét nhất là những người trẻ hơn, khí chất hơn mình. Nói tóm lại là hắn ta rất muốn đá tôi ra khỏi đây, nhưng việc này vẫn phải có sự đồng ý của Lâm ma nữ.

Tôi vốn là người biết ăn nói, tính tình hài hước, nhưng bị kẹt trong cái chiến trường đầy khói lửa này, tôi mất đi bản tính thực của mình. Gánh nặng gia đình, mái tóc của cha ngày một bạc, bạn gái phản bội, cấp trên gây áp lực, bầu không khí đầy khói thuốc trong văn phòng, tất cả khiến tôi không thể tìm được sự vui vẻ...

Thiếu phụ xinh đẹp như Bạch Khiết rất dễ thành đối tượng sàm sỡ của Mạc Hoài Nhân. Hắn ta lúc nào cũng tìm cớ nói chuyện với Bạch Khiết, trong khi nói nhân lúc người khác không để ý là tay lại chạm vào ngực hoặc mông của cô ấy. Nhân viên trong văn phòng đều đã quen, làm như không nhìn thấy gì. Ai dám quản chuyện không phải của mình thì hậu quả chính là rời khỏi đây.

Lần này Mạc Hoài Nhân thò tay chạm vào bầu ngực đầy đặn của Bạch Khiết, không phải chạm mà là bóp mạnh ấy chứ. Bạch Khiết kêu lên đẩy hắn ta ra. Nhưng da mặt hắn dày, cười hi hi rồi tiếp tục sán lại: “Tiểu Bạch, hình như số liệu trong danh sách nhập hàng không đúng.” Hắn ta lại thò tay ra...

Bạch Khiết lại kêu ré lên, định chạy đi. Mạc Hoài Nhân hôm nay gan to tày trời, tiếp tục xán lại gần. Bạch Khiết nhìn mọi người với ánh mắt cầu cứu, nhưng chẳng ai dám lên tiếng. Sau khi bị Lâm ma nữ chế giễu, tôi vốn đã rất ức chế, vì thế khi ánh mắt Bạch Khiết nhìn đến tôi, một sự phẫn nộ bỗng xộc thẳng lên não tôi. Tôi đứng dậy sải hai bước tiến lại giơ chân đá bay gã họ Mạc đi.

Tất cả đồng nghiệp đều trố mắt nhìn sang, rồi lại cúi đầu, cứ như chuyện ở đây không liên quan gì đến họ vậy. Giả dụ một hôm muốn tự sát thì nhất định tôi sẽ mang lò than đến công ty, dẫn Bạch Khiết đi khỏi đây rồi sẽ đốt lò cho tất cả bọn họ cùng tôi xuống âm phủ mà đấu đá!

Mạc Hoài Nhân cuống cuồng bò dậy, chắc hẳn hắn không thể ngờ lại bị tôi - một người trước nay luôn ngoan ngoãn hiền lành - đá một cú như thế. Nhấc cái ghế bên cạnh lên rồi nhìn tôi, chắc tự thấy không đọ lại được tôi, hắn vội cúp đuôi chuồn mất.

Sau khi hắn đi, các nữ đồng nghiệp cùng vỗ tay, vỗ tay thì có tác dụng quái gì chứ? Vừa rồi chẳng có một ai nói giúp tôi lấy một tiếng. Sự việc không hay rồi, có lẽ lần này tôi bị Mạc Hoài Nhân vần cho đến chết.

Bạch Khiết sững sờ, cô ấy cũng không ngờ tôi lại bạo gan như vậy. Từ trước tới giờ tôi không bao giờ nhẹ tay với loại háo sắc, vừa hay tôi đang tức mà chưa có chỗ xả. Chắc chắn Mạc Hoài Nhân sẽ nghĩ cách đối phó tôi, một là tìm người đánh tôi báo thù, hai là hành hạ rồi đá tôi khỏi công ty.

“Ân Nhiên, tôi liên lụy đến cậu rồi.” Bạch Khiết nói với vẻ có lỗi.

“Chị đừng nghĩ nhiều, nếu là nữ đồng nghiệp khác bị hắn quấy rối như thế, tôi cũng làm vậy thôi.”

Bạch Khiết nắm tay tôi cảm kích: “Cảm ơn cậu!”

Từ sự phấn khích được làm anh hùng cứu mỹ nhân quay về hiện thực, cả ngày tôi nghĩ cách đối phó với tên họ Mạc. Tôi sớm đã ngứa mắt với cái bộ dạng chua ngoa, chèn ép người quá đáng của hắn rồi. Tôi còn nghĩ xem hắn sẽ đối phó với tôi thế nào thì hắn bước vào, ném cho tôi một đống tài liệu: “Tìm hết tài liệu tháng một ra cho tôi!”, rồi quay người đi luôn.

Tôi cười khẩy, vì tôi biết ý đồ của hắn. Sắp hết giờ làm còn bảo tôi tìm tài liệu, hắn muốn giữ tôi lại đến khi mọi người về hết rồi sẽ đối phó với tôi. Tôi không sợ quang minh chính đại, tôi chỉ sợ hắn giở trò đen tối. Đá hắn một cú trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp, không báo thù thì hắn không phải Mạc Hoài Nhân nữa.

Tôi giấu một cái búa sắt dưới gầm bàn làm việc rồi tiếp tục tìm tài liệu. Con người Mạc Hoài Nhân không có năng lực, cũng chẳng có văn hóa, nhưng hắn làm thế nào lại ngồi vững được ở vị trí đó? Tôi nghĩ mãi mà không thể hiểu nổi.

Tuy hắn là đồ rác rưởi, nhưng thủ đoạn thì không thua kém ai, vì hắn cũng biết trình độ của mình thấp kém, vì thế âm mưu luôn hơn người khác một bậc. Tôi sợ hắn giở trò ngầm, lần này cũng không ngoại lệ, hắn mua chuộc mấy bảo vệ, cắt hết camera an ninh rồi dẫn bốn tên bảo vệ vào phòng làm việc, chỉ vào tôi: “Đánh nó cho tao!”

Bốn tên bảo vệ chạy lại, tôi lấy cái búa trong gầm bàn ra đập về phía tên chạy tới đầu tiên. Hắn ta vội tránh, búa chỉ sượt qua vai nhưng cũng đủ làm hắn loạng choạng, hắn ta kêu lên rồi ngã ra đất. Mấy tên bảo vệ không ngờ tôi lại có búa, thấy tên thứ hai lại bị tôi đập đúng ngực, hai tên còn lại không dám xông lên. Tôi đá tên bị đập vào ngực ngã ra sàn rồi giơ búa lên nhằm vào đầu hắn.

Hắn ta hét lên: “Xin tha cho tôi! Bọn tôi nhận tiền của anh ta!” Tôi nhận ra tiền đúng là tuyệt vời, nó có thể biến thứ không thể thành có thể. Bạn gái tôi biết rõ hơn tôi tiền là chỗ dựa tốt nhất, đáng tin hơn nhiều những lời thề non hẹn biển thiên trường địa cửu.

Tôi dừng tay, dù không dừng thì tôi cũng không dám đập vào đầu hắn ta thật. Đang định đứng dậy thì hai tên bảo vệ vô sỉ kia đá văng búa và đánh tôi ngã lăn ra. Hai tên đang nằm dưới đất cũng bò dậy hùa vào đánh tôi.

Tôi co quắp lại, ôm chặt lấy đầu.

Bốn tên thi nhau đá lên người tôi, tôi bị đập xuống đất sứt một cái răng. Bọn chúng cũng sợ gây ra án mạng nên thấy tôi không động cựa gì nữa thì bỏ đi.

Tôi buông tay ôm đầu ra thở dốc. Sau khi bốn tên bảo vệ nhận tiền rồi bỏ đi, Mạc Hoài Nhân tiến lại chỗ tôi: “Gan cũng không nhỏ nhỉ? Dám đánh tao? Nhưng mày chọn nhầm đối tượng rồi. Mày chỉ như con kiến, tao có thể giẫm nát mày bất cứ lúc nào! Mày có muốn kiện cũng không được, không có nhân chứng, camera cũng tắt rồi, mày làm gì được tao? Làm gì hả?”

Thật ra khi bị đá văng búa, tôi đã biết tay không thì không thể đánh lại bốn tên bảo vệ, chi bằng giả chết, nhưng Mạc Hoài Nhân không nhận ra được, vừa nói vừa giẫm lên người tôi: “Không phải mày giỏi lắm sao? Đứng dậy! Đứng dậy mà đánh tao!”

Tôi bật dậy, nhấc cái ghế đẩu lên: “Là mày yêu cầu nhé!” Tôi vặn vặn cổ, chỗ nào cùng đau rần, nhưng tôi khá khỏe, giả chết vậy thôi. Hắn quay người định bỏ chạy thì tôi phang chiếc ghế lên đầu hắn. Hắn ngã quy, bị tôi dần cho một trận, còn thảm hơn cả tôi...

Mạc Hoài Nhân trong lòng lo lắng, lúc nào cũng nghĩ cách đuổi tôi, nhưng khi thấy tôi lại không dám nhìn thẳng. Hai chúng tôi nhìn rất buồn cười, trên mặt dán đầy băng urgo. Đồng nghiệp chào hắn ta: “Trưởng ban Mạc bị sao vậy?”

“Tối qua không cẩn thận ngã cầu thang.”

Đồng nghiệp ấy hỏi tôi: “Ân Nhiên, cậu sao thế?”

“Lúc trưởng ban Mạc bị ngã tôi lại đỡ anh ấy nhưng không được, thế là cả hai đều lăn xuống. Anh nói xem có đúng không, trưởng ban Mạc?”

“Đúng, đúng, đúng.”

Khi tôi ở văn phòng thì Mạc Hoài Nhân không dám giở trò háo sắc như trước nữa. Nếu hắn còn dám động tay động chân với các nữ đồng nghiệp là tôi sẽ lại đá hắn ngay. Cục diện giờ đã rất khó cứu vãn, chi bằng nhân cơ hội chưa đi khỏi đây mà đả kích hắn nhiều một chút. Nếu bị đuổi đi thật thì sau này tôi thật sự không biết sẽ đi đâu đây...

Bạch Khiết tiến lại nhìn mặt tôi:

“Có đau không?”

“Không có cảm giác gì cả.”

“Tan làm đi ăn với tôi nhé?”

“Chị không sợ người khác đâm dao sau lưng à?”

“Đâm thì cứ đâm, dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên”. Bạch Khiết thành thật nói.

Tôi đã làm việc ở đây hai tháng rồi nhưng chưa đi ăn với bất cứ đồng nghiệp nào. Đám súc sinh đó chỉ coi tôi là hạng người hạ đẳng, giống như người hạ đẳng trong mắt Lâm ma đầu vậy, ngay nói chuyện với tôi một câu cũng thấy lãng phí. Chỉ có Bạch Khiết là thân thiện với tôi. Vẫn là câu nói cũ, nếu một hôm nào đó muốn tự sát, tôi nhất định sẽ mang lò than đến văn phòng, trói cả Mạc Hoài Nhân và các đồng nghiệp khác lại, đuổi Bạch Khiết đi rồi đốt lò...

Nghĩ nhiều quá rồi, dạy người khác làm việc xấu rồi... Bạch Khiết mời tôi đến một quán ăn khá đẹp. Thật ra ngoài những người hạ đẳng đi lắp điện thoại như chúng tôi, những nhân viên có hợp đồng chính thức đều có đãi ngộ rất tốt, còn chúng tôi mọi khoản cộng lại cũng chỉ hơn một nghìn tệ một tháng. Nhưng dù vậy, tháng trước tôi gửi một nửa lương về, bố mẹ cứ khen tôi mãi. Trong điện thoại tôi cố nén khóc, chỉ mấy trăm tệ cũng quan trọng với họ như vậy.

Đúng là sinh viên thì chẳng có gì giỏi giang cả, giống như một giáo sư dạy chúng tôi đã nói: “Đứng ở trung tâm thành phố, ném một viên gạch, mười người ngã thì bảy người là sinh viên, hai người có trình độ từ thạc sĩ trở lên”. Mấy người bạn của tôi vào đường dây buôn bán trái phép còn lừa tôi vào theo. Có những bạn lương tháng chỉ mấy trăm đến một nghìn tệ, những người vừa ra trường mà có lương trên hai nghìn thì rất ít, một số người còn không có cả việc làm...

“Tiểu Ân Nhiên, cậu đang nghĩ gì thế?” Tiếng Bạch Khiết kéo tôi quay về hiện tại.

“Không có gì ạ! Chị Bạch, chị làm ở đây bao lâu rồi?”

“Khoảng hơn hai năm.”

“Mạc Hoài Nhân vào công ty từ bao giờ?”

“Sớm hơn tôi. Có phải tối qua cậu đánh nhau với hắn?” Bạch Khiết hỏi, giọng quan tâm ân cần khiến tôi thấy ấm lòng.

“Vâng, hắn gọi mấy người đánh tôi, nhưng xem ra hắn còn thảm hơn tôi.”

“Cảm ơn cậu.”

Bạch Khiết bỗng nghiêm túc nhìn tôi, tuy không phải ánh mắt dụ dỗ nhưng cứ nhìn như thế thực sự khiến tôi mất tự nhiên. Tôi cúi đầu ăn, cả hai không nói gì.

Ăn xong, tôi bảo tôi phải đi rồi, chị ấy bỗng đề nghị về cùng tôi. Dù sao về căn phòng dưới hầm đó cũng chẳng có việc gì, thế là tôi đi dạo quảng trường cùng chị.

“Giờ cậu đang sống ở đâu?” Bạch Khiết hỏi.

“Khu Đại Phố”.

“Xa thế sao? Nhà mua à?”

“Nói ra thật xấu hổ, đó là căn phòng tôi thuê, tám chục tệ một tháng”.

“Hả?” Bạch Khiết rất kinh ngạc, “Có nhà thuê tám chục tệ sao?”

“Là phòng dưới hầm chị ạ.” Tôi càng bối rối hơn, chỉ mong chị ấy không nghe thấy. Nếu đang tìm hiểu đối tượng thì khi người ta nghe thế chắc chạy một mạch không ngoảnh đầu lại rồi.

“Phòng dưới hầm?” Bạch Khiết càng ngạc nhiên hơn. “Tôi có nghe nhầm không? Nhìn Ân Nhiên cậu bình thường cũng phóng khoáng lắm, còn giống một thiếu gia có gia cảnh tốt ấy chứ!”

Cái vẻ phóng khoáng ấy đúng là từng có, nhưng đấy là khi bố tôi còn làm lãnh đạo huyện. Giờ thì khác rồi: “Tôi không có tiền, nhà cũng rất nghèo, một mình tôi lăn lộn ở thành phố này.”

Bạch Khiết không nói gì, đi mấy bước lại nói: “Ân Nhiên, đã đắc tội với trưởng ban Mạc, cậu và tôi đều biết sẽ không thể ở lại lâu được đâu. Cậu vẫn nên nhanh chóng tìm việc khác, nếu không có chỗ ở thì có thể đến chỗ tôi, không có tiền thì tôi cho mượn.”

Tôi cảm kích, thật sự là muốn hôn chị ấy một cái: “Cảm ơn chị, nhưng chỗ của tôi vẫn chưa hết hạn…” Chỗ ổ chuột như thế còn hết hạn cái quái gì chứ? Tôi không muốn ở đó lâu rồi, nhưng vấn đề là chị Bạch là phụ nữ đã ly hôn. Ai biết được tình hình gia đình cô ấy ra sao. Với cả da mặt tôi đâu có dày như vậy. Tôi một mình đi đâu cùng vậy, nhưng hủy hoại sự thanh bạch của người ta thì có lẽ cả đời người ta sẽ không yên ổn.

“Răng của cậu bị sứt một miếng nhìn đáng yêu thật!” - Bạch Khiết nhìn răng tôi rồi cười.

“Tối qua đánh nhau không cẩn thận nên mới bị…”

Bạch Khiết nhìn xung quanh không có ai, hỏi tôi: “Cậu đã đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Chưa.”

“Cởi quần áo ra.”

Tôi biết chị ấy muốn xem vết thương, tôi cởi áo, cô ấy chạm vào mấy chỗ bị thương: “Có đau không?”

“Một chút.”

“Sao không bôi thuốc?”

“Sao phải bôi thuốc chứ? Mùi thuốc khó ngửi chết được! Bôi thuốc vào tôi không ăn nổi cơm mất!”

Bạch Khiết cằn nhằn: “Cậu có biết nếu bị nội thương thì coi như xong đời không hả? Đừng có cậy mình còn trẻ!”

Bạch Khiết dẫn tôi về nhà trong khu chung cư, hai phòng ngủ, một phòng khách, diện tích cũng không lớn lắm nhưng bài trí rất đẹp, tạo cho người ta có cảm giác một ngôi nhà đúng nghĩa. Nghĩ đến cái ổ chuột của mình, tôi lại thấy xót xa: “Chị Bạch, chị ở một mình sao?”

“Ừ, sau khi ly hôn căn nhà này thuộc về tôi. Cha mẹ tôi đều ở quê, tôi đã đón họ lên đây ở một thời gian nhưng họ không quen, thế là lại về rồi. Ở quê còn có hai anh trai, một đứa em trai, rất nhiều cháu nữa. Các cụ sống ở quê vẫn vui hơn là ở đây.”

Nhà chị có bình rượu thuốc xoa bóp, chị bảo trước đây mua nó từ một ông thầy lang Trung Y hồi chồng chị bị gãy xương, tác dụng rất tốt. Tôi ngửi ngửi, mùi rượu rất nồng.

Tôi cởi áo ra, chị khẽ bôi cho tôi. Xoa bóp một hồi, con thỏ trong lòng tôi lại bắt đầu không biết điều, nhớ đến đêm cùng Lâm ma đầu, tai tôi đỏ bừng.

Ngoảnh lại thì thấy bầu ngực tròn trịa của Bạch Khiết, tôi đỏ mặt, Bạch Khiết xoa xong nói với tôi: “Chắc không bị nội thương chứ?”

“Không có gì đáng ngại đâu.”

Tôi quay người lại, vừa hay Bạch Khiết cúi người đóng nắp bình rượu, nhìn thấy đôi gò bồng đảo lấp ló qua cổ áo, tôi bỗng cảm thấy rất khó chịu, mặt mày đỏ ửng. Bạch Khiết ngẩng lên: “Sao vậy? Đau lắm à? Mặt đỏ hết lên rồi.”

Tôi vội vàng đứng dậy: “Chị... chị Bạch, tôi phải về, muộn lắm rồi.”

Rồi tôi cuống cuồng đi ra cửa.

“Cậu mang bình rượu thuốc về đi, hàng ngày bôi trước khi đi ngủ.”

Tôi gật đầu, cầm lấy bình rượu, cúi người: “Cảm ơn chị Bạch!”.

“Cậu đừng nói vậy, cậu bị thế này là vì tôi mà.”

“Vậy tôi về đây.” Ở cái thành phố khiến tôi đau lòng đến chết này, tôi đã gặp được người đầu tiên khiến tôi cảm thấy ấm áp. Bạch Khiết ấm áp bảo vệ tôi giống như người thân trong gia đình, tôi thật lòng cảm ơn chị ấy.

Tôi đi một lúc thì bỗng phía sau có tiếng người chạy tới, ngoảnh lại thì thấy Bạch Khiết đang cầm áo sơ mi của tôi: “Áo của cậu này.”

“Hì hì, tôi quên mất.”

Vừa rồi đúng là tôi có chút tà ý nên mới hốt hoảng chạy đi. Bỗng nhớ ra một chuyện, tôi nói: “Chị Bạch, có thể cho tôi vay chút tiền không? Bao giờ nhận lương tôi trả chị.”

"Bao nhiêu?”

“Hai nghìn.”

Bạch Khiết đưa tôi rồi nói: “Không đủ thì cứ hỏi tôi. Đừng sĩ diện quá, ở bên ngoài phải dựa vào bạn bè mà.”

Tôi gõ cửa văn phòng Lâm ma nữ, cô ta ngẩng lên nhìn tôi: “Tôi đã nói đừng có xuất hiện trước mặt tôi!” Cô ta gần như gầm lên.

Tôi đi vào, để hai nghìn tệ vào tay cô ta: “Tôi không phải ăn mày.”

Quay người đi được hai bước, cảm thấy chưa nói hết, tôi quay lại: “Cô yên tâm, dù cô không cho tôi tiền thì tôi cũng không để lộ chuyện đó đâu.”

“Cút! Đừng có để tôi nhìn thấy anh một lần nữa!”

Tôi về văn phòng. Mạc Hoài Nhân vừa vào đã chửi té tát: “Công ty thuê để cậu ngồi sô pha đợi phát lương sao? Cậu nhìn đi, mấy người thừa như cậu đều đã đi rồi, chỉ còn mình cậu là ngồi đây. Hay chức trưởng ban của tôi cũng nhường luôn cho cậu nhé?!” Nói rồi hắn ta đập cái danh sách khách hàng cần lắp điện thoại xuống trước mặt tôi.

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn, rất muốn đập hắn một trận nhưng nếu tôi đánh thì trúng kế của hắn rồi. Hắn cố tình làm thế trước mặt nhiều người để nếu tôi đánh là hắn gọi cảnh sát bắt tôi đi.

Tôi nhịn, cầm danh sách khách hàng lên rồi hầm hầm đi ra. Tên này thật sự có ý muốn dằn mặt tôi, địa chỉ khách hàng toàn ở ngoại ô. Bảo tôi đạp xe ra ngoại ô, từ phía đông đến phía nam, từ nam sang đến phía tây, rồi lại đến phía bắc, vòng quanh cả thành phố. Thời tiết thì nóng, nắng chói chang, áo sơ mi của tôi ướt đẫm mồ hôi, chỉ lắp sáu cái máy mà mất cả một ngày trời.

Bực bội trở về công ty thì trời cũng đã tối, nhưng cũng chẳng còn cách nào. Theo quy định, hôm nào cũng phải trả về cho công ty số điện thoại còn thừa của hôm đó, bất luận là muộn thế nào, bất luận công ty có người hay không, nói tóm lại là bắt buộc phải mang về công ty. Có lẽ cái quy định thối nát này chỉ có con người biến thái như Lâm ma nữ mới nghĩ ra được.

Nghĩ đến Lâm ma nữ là tôi lại nhớ đêm đó, chỉ nghe tiếng cô ta rên thôi cũng đủ hồn bay phách lạc rồi. Nếu được thêm lần nữa thì hay biết mấy...

Cất xong điện thoại, hình như tôi nghe thấy có tiếng động ở khu văn phòng Lâm ma nữ. Có phải Lâm ma nữ vẫn còn ở đây không nhỉ? Đi xem cô ta đang làm gì.

Không phải văn phòng Lâm ma nữ có người mà là văn phòng của Mạc Hoài Nhân. Tuy cửa đóng chặt nhưng tôi vẫn nghe được tiếng nói chuyện bên trong.

“Trưởng ban Mạc, đừng làm vậy.”

“Gì mà đừng, tôi thì sao nào?” Có lẽ Mạc Hoài Nhân lại giữ nữ đồng nghiệp nào đó ở lại an ủi mình rồi.

“Á, anh dám đụng chạm là tôi báo cảnh sát đấy!”

“Này, báo đi! Cô mà báo thì xem mặt mũi cô giấu vào đâu, hồi đó chồng cô phản bội, chúng ta đã cùng nhau báo thù anh ta.”

Tôi nghe thấy tiếng cô gái kia mở cửa rồi lại hét lên, chắc bị Mạc Hoài Nhân ôm chặt rồi.

Không phải Bạch Khiết đấy chứ? Chồng phản bội, rất có thể là Bạch Khiết?

“Bạch Khiết, ngực cô to thế này, mông cũng to thế này, cô đúng là loại lẳng lơ, lại còn giả vờ trong sáng!” Mạc Hoài Nhân hình như đã ấn cô ấy xuống đất. Bạch Khiết kinh hoàng hét lên.

Tôi không kiềm chế được nữa, lại dám động thủ với Bạch Khiết, tôi đá tung cửa, quả nhiên thấy Bạch Khiết bị Mạc Hoài Nhân đè dưới đất, khuy áo đã bung hết, vẻ mặt đầy kinh hãi. Mạc Hoài Nhân ngẩng lên thấy tôi thì cuống cuồng lùi vào góc, tay cầm lấy ghế.

Bạch Khiết hoảng loạn đứng dậy, tay trái ôm cổ áo bị bung khuy, tay phải ôm chặt lấy tôi khóc: “Ân Nhiên!”

Tôi từ tốn đẩy Bạch Khiết ra: “Chị cài lại áo đi!”

Bạch Khiết chạy ra ngoài, tôi nhìn Mạc Hoài Nhân, hắn ta ôm chặt lấy cái ghế: “Mày đừng có lại đây! Lần này tao sẽ phản kháng đấy!”

Tôi nhìn quanh tìm thứ gì đó có thể đánh được, nhưng chẳng có gì. Hắn ta nhìn tôi: “À... Ân Nhiên, Bạch Khiết ngực to, da trắng, mông bự, là đàn ông thì ai chả thích cô ta, sau này tôi không động vào cô ta nữa là được chứ gì?”

Tôi lao tới, hắn ta phản kháng thật, hắn đập cái ghế vào vai tôi. Tôi tóm cổ hắn quật xuống sàn. Hắn đập cái “bịch” xuống sàn. Tôi lao tới đấm đá túi bụi, mùi thuốc xoa bóp trên người hắn ta còn chưa tan mà đã dám tái phạm. Có lẽ không đánh chết hắn thì hắn vẫn chưa chừa.

Bạch Khiết chạy vào ngăn tôi: “Ân Nhiên, Ân Nhiên! Đá thế hắn chết mất!”

Tôi cho hắn một cú cuối cùng, rồi cùng Bạch Khiết ra khỏi văn phòng, hắn ta còn rống được to như thế chắc chưa chết được đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.