Dìu Lạc Ân ngồi xuống ghế ngoài hành lang bệnh viện, Chu Lâm nhàn nhạt nói:
“Em đứng bên ngoài nhìn tiểu Bảo cũng hơn hai tiếng rồi. Bác sĩ đã nói ngày mai tình trạng của con mình sẽ tốt hơn, lúc đó chúng ta có thể vào thăm con.”
Vẻ mặt xinh đẹp của Lạc Ân có chút tiều tụy, trên người có vài vết thương như bị ai đánh, cô ta hít mũi nghẹn ngào nói:
“Tiểu Bảo mà có mệnh hệ gì thì làm sao em sống nổi, Lâm, anh có biết sáng nay em sợ thế nào không? Hằng ngày tiểu Bảo đều quấn quýt bên Chu Yến, con chúng ta ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu như vậy, sao Chu Yến có thể đành lòng đẩy con mình cơ chứ?!”
Đưa mắt nhìn vẻ bình tĩnh của Chu Lâm, Lạc Ân cắn môi đứng bật dậy:
“Tuy lần này tiểu Bảo không sao, nhưng ai có thể đảm bảo sau này Chu Yến sẽ không đột ngột phát điên làm hại con chúng ta. Lâm, em và tiểu Bảo không thể sống chung với Chu Yến, với tư cách là một người làm mẹ, em không thể tha thứ cho Chu Yến.” Nói xong Lạc Ân như bị tổn thương rất nặng nề co người lại, một tay nắm lấy cánh tay buông thõng, không ngờ lại chạm phải vết thương trên tay, cô ta nhăn mày hít sâu một hơi.
Chu Lâm nhìn từng vết thương mà Lạc Ân bảo mình bị Chu Yến đánh, trong mắt xẹt qua tia thất vọng, mệt mỏi, không phải hắn vô tình, chỉ là bởi vì Lạc Ân không phải là người khiến hắn có thể tin tưởng tuyệt đối. Từ lúc đầu trước khi kết hôn hắn đã nói rõ hoàn cảnh của mình, lúc đó Lạc Ân là một cô gái dịu dàng, cô bảo mình có thể chấp nhận được, hắn cũng hứa hẹn sẽ là người chồng có trách nhiệm, một người cha yêu thương con cái. Chu Lâm đã làm tốt hơn năm năm, nhưng những gì Lạc Ân nói lại không thực hiện được.
“Chúng ta sống với nhau đã hơn năm năm, tuy anh không thể cho em tình yêu, nhưng anh thật sự muốn sống với em đến hết cuộc đời mình. Chu Yến là em gái anh, từ lúc nhỏ hai anh em anh đã dựa nhau trong lúc cha mẹ đi làm ăn xa, vì tình cảm gắn bó này anh thừa nhận bản thân quan tâm Yến Yến hơn em và tiểu Bảo một chút, nhưng sau này em ấy cũng sẽ lấy người mình yêu, em ấy có thể sống với chúng ta được bao lâu, năm năm hay mười năm? Em không thể bao dung cho em ấy được à!”
Nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt Lạc Ân đỏ lên, giọng nói lạnh lùng:
“Nếu như chỉ có thế thì cho dù Chu Yến có sống với chúng ta một đời em cũng không để ý. Em biết anh chưa từng yêu em, em chấp nhận, chỉ cần được bên anh là em đã thấy thỏa mãn. Nhưng em không thể chấp nhận trong tim anh có hình bóng của Chu Yến. Anh luôn miệng nói bản thân chỉ xem Chu Yến là em gái, nhưng trái tim anh...” Lạc Ân đưa tay đặt lên ngực Chu Lâm, khóe môi nở nụ cười tự giễu:
“Nó rung động vì Chu Yến.”
Chu Lâm nắm chặt cổ tay của Lạc Ân, nghiêm túc nhả từng chữ:
“Em ấy là em của anh. Trước kia cũng thế, sau này cũng thế. Trái tim anh đúng là có hình bóng của Yến Yến, như nó cũng có hình bóng của tiểu Bảo và cũng có hình bóng của em.”
Lạc Ân chớp chớp mi mắt, vẻ mặt kinh ngạc không thể nào giấu nổi, nước mắt lại rơi không biết là vì chuyện gì.
“Anh đã làm một chuyện có lỗi với Yến Yến, vì thế anh mới càng muốn bù đắp nhiều thêm. Lại không ngờ khiến em không có cảm giác an toàn với anh như vậy. Sống với nhau năm năm, anh tưởng em có thể hiểu anh là một người thế nào, có lẽ em chưa hề thật sự quan sát chồng mình, em chỉ nhìn chăm chăm những cô gái tiếp cận anh thôi. Chỉ có anh cố gắng đi về phía em, nhớ em thích gì, không thích những gì,... Anh thất vọng thật rồi.”
Bỏ tay Lạc Ân ra, Chu Lâm quay người bước đi.
Lạc Ân há miệng muốn nói gì nhưng chỉ có thể đưa tay ôm miệng ngồi xụp xuống, khóc không ra tiếng.
Một đường đi ra bãi đỗ xe, Chu Lâm mở cửa ngồi xuống, cúi đầu gục vào tay lái vô lăng.
Từ lúc trời sáng đến trời tối, đến khi chuông điện thoại reo lên Chu Lâm mới xoa mắt cầm điện thoại lên nghe.
“Ừ. Tiểu Bảo không sao.
Vẫn không có tin tức gì của Yến Yến sao?
Tăng thêm người tìm kiếm, nhất định phải tìm cho ra em ấy.
Chuyện công ty giao lại cho A Lập tạm thời xử lý đi. Tôi muốn đi kiếm em ấy. Không sao đâu.
Ừ.”
Cả một ngày chưa ăn gì nhưng Chu Lâm vẫn không thấy đói, hắn khởi động xe lái ra khỏi bệnh viện. Chạy khắp nơi Chu Yến hay đến tìm một lần, lại liên lạc với chủ nhiệm của Chu Yến xin nghỉ phép, nhân tiện xin luôn số điện thoại liên lạc của các học sinh học chung lớp với em ấy. Kiên nhẫn gọi từng dãy điện thoại, lặp đi lặp lại câu hỏi khách sáo rồi hỏi thăm tin tức về Chu Yến. Ai nấy đều trả lời không biết.
Cúp cuộc điện thoại cuối cùng, trên mặt Chu Lâm hiện lên vẻ lo lắng không cách nào hình dung được. Chu Yến chưa bao giờ qua đêm bên ngoài, em ấy yếu ớt như vậy, còn không mang theo thứ gì trên người, em ấy có thể đi đâu được.
“Yến Yến... Em ở đâu?” Chu Lâm sợ đến nỗi giọng nói lạnh nhạt cũng không khống chế nổi run run.
“Là anh không tốt. Anh không nên làm vậy với em. Yến Yến. Anh sai rồi.”