Tác giả: Trần Hướng Nam
Beta: Không Bằng Cầm Thú
Đúng lúc này, phục vụ khách sạn bưng một ly nước trái cây tới, vì cửa phòng không khóa nên phục vụ đi thẳng vào trong.
“Quý khách có chuyện gì sao?”
“Anh mau chóng giúp em được không? Anh em ở trong nhà vệ sinh không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.” Dục Niệm Nô bất chấp lo lắng sợ người lạ, kéo ống tay áo của người phục vụ.
Phục vụ khách sạn là một thanh niên hai mươi bốn tuổi, vẻ ngoài ưu nhìn, thấy vị khách nữ hoảng sợ như vậy liền vội vã chạy tới cửa phòng vệ sinh, đưa tay vặn tay cầm thì phát hiện đã bị khóa bên trong. May mắn là phục vụ có mang theo chìa khóa đa chức năng, hắn ta lập tức lấy ra mở khóa.
'Cạnh.' Cửa vừa mở ra, không để phục vụ có cơ hội nhìn vào bên trong, một bóng dáng lao nhanh như chớp đổ ầm lên người hắn ta. Đầu liền va mạnh xuống sàn, cơn đau nhức choáng váng lập tức khiến phục vụ ngất xỉu.
Dục Niệm Nô nhìn tình trạng của mục tiêu, Chu Lâm dường như đã biến thành người khác, khí thế nguy hiểm liên tục tràn ra, Niệm Nô dựa theo tính cách của Chu Yến lùi lại một bước, sau đó lại lo tiến lên hỏi:
“Anh...anh không sao chứ?”
Chu Lâm nheo mắt nhìn phục vụ bị hắn va vào rồi lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt, giống như con sói đói xem xét con mồi nào ăn ngon hơn. Mùi hương thanh xuân trên người cô gái rất mê hoặc, nhưng ở một góc nhỏ trong cơ thể vẫn luôn không ngừng ngăn cản, cô gái này không thể chạm vào.
Tại sao không thể chạm vào?
Không thể sao?
Cuối cùng dục vọng cũng đè ép lên tầng ngăn cản cuối cùng, Chu Lâm đưa tay kéo Dục Niệm Nô ngã xuống sàn nhà, tuy ánh mắt đã đỏ ngầu nhưng từng hành động của hắn vẫn rất từ tốn, như vương giả nhấm nháp thức ăn ngon. Mặc kệ bên tai liên tục truyền tới từng lời nói của cô gái, giờ phút này hắn không phải là anh trai gì của cô.
Bàn tay đẩy áo ngực của cô lên cổ, hắn vùi đầu hít sâu một hơi, làn da trắng nõn mịn màng, nụ hoa hồng nhạt bởi vì lạnh mà nổi lên một tầng da gà, há miệng ngậm lấy một bên liếm liếm, bàn tay thon dài chuyên gõ bàn phím máy tính còn lại xoa bóp núi ngọc còn lại, người dưới thân không ngừng quẩy đạp khiến hắn rất phiền lòng, dứt khoát nắm chặt hai cổ tay cô đưa lên đầu, đôi chân hữu lực đè nặng lên đôi chân trắng gầy.
Cảm thấy con mồi không thể nhúc nhích được nữa, Chu Lâm hài lòng cắn mút nhũ hồng, vật cứng rắn cách một lớp quần liên tục thúc mạnh vào giữa hai chân cô.
“Khó chịu quá... thật vướng víu.”
Hầm hừ một câu, Chu Lâm kéo mạnh chiếc váy dài xuống, quần lót màu xanh dương ôm gọn nơi bí ẩn lập tức lộ ra trước mắt hắn, bản năng cho hắn biết nơi này rất ngon, rất thoải mái, một tay vẫn giữ chặt hai tay cô, tay kia từ từ lần vô quần lót, ngón tay có chút chai sạn xoa nắn hai múp thịt, người dưới thân run rẩy càng thêm mãnh liệt. Đôi mày tuấn nhã hơi nhăn, Chu Lâm cúi đầu hôn lên bờ môi cô gái, miệng nỉ non:
“Đừng sợ... rất thoải mái mà.”
Nói xong, hắn liền cho ngón tay vào u cốc, cảm nhận sự khít khao hút chặt không ngừng truyền tới. Hô hấp nóng bỏng càng thêm dồn dập.
Dục Niệm Nô thấy Chu Lâm cởi khoá quần liền tranh thủ thời cơ đẩy mạnh một cái, bởi vì cái váy dài chỉ bị tuột xuống giữa hai đầu gối nên Niệm Nô chỉ lùi người lại được thôi, bàn tay run rẩy chưa kịp kéo váy lên đã bị mục tiêu nặng nề đè lên một lần nữa.
Giờ phút này Niệm Nô có thể thấy rõ nơi đó hung tợn cỡ nào, không ngờ kiểu người nhã nhặn lý trí như Chu Lâm lại có thể thô to đến vậy, hắn mạnh mẽ kéo rách váy dài của cô, kéo rách luôn chiếc quần mỏng che chắn cuối cùng, dường như kiên nhẫn đã đến giới hạn cuối, hắn dùng hai đầu gối đẩy chân cô dạng ra, nơi cứng rắn nóng hổi để sát nơi ướt át.