Nữ Tiến Sĩ Điên Cuồng: Chế Tạo Người Máy Dục Niệm Nô

Chương 8: Chương 8: Chương 8: Kế hoạch quyến rũ mục tiêu thứ hai




Chầm chậm đi vào hẻm nhỏ, Dục Niệm Nô mở ra đa quan sát một vòng, xác định xung quanh không có ai liền tan thành chất lỏng len lỏi vào một căn nhà, phát hiện một căn phòng ngủ trang trí theo kiểu nữ sinh không có ai liền tràn vào. Lắng đọng rồi biến thành hình dạng búp bê mắt xám, mái tóc bạch kim, đây là con búp bê chủ nhân thích nhất. Là nô lệ hoàn mỹ của chủ nhân, Dục Niệm Nô âm thầm ghi nhớ điều này.

Khởi động máy tính lên, Niệm Nô lập tức lướt mười ngón tay thon dài trên những mặt phím, không quá ba phút, thông tin của chủ tịch tập đoàn Lạc Thương lập tức hiện ra rõ ràng. Lạc Thương năm nay bốn mươi sáu tuổi, là ông trùm thương nghiệp đã hơn hai mươi năm, tuy hiện giờ đang bồi dưỡng người nối nghiệp nhưng dư âm vẫn còn đó, ai cũng phải nể mặt ba phần. Thông qua các scandal và thông tin trên mạng, Dục Niệm Nô đã hình thành trong đầu từng bước, từng bước khiến ông ta sa vào lưới.

Hay không bằng vừa khéo. Theo lịch trình hôm nay của Lạc Thương, Dục Niệm Nô khoanh tròn vào lịch trình ra ngoài đi ăn của ông. Địa điểm là nhà hàng Giang Tây, thời gian 12 giờ 00 phút. Là thương nhân lâu năm, ông rất quan trọng về giờ giấc, sẽ không tới quá sớm hay quá muộn.

Bây giờ là 8 giờ 23 phút.

Đã có hướng đi cụ thể, Dục Niệm Nô lập tức tan chảy thành chất lỏng tràn ra ngoài hẻm nhỏ, sau khi xác định không có ai mới biến trở lại thành Chu Yến.

Tiếp tục chân trần đi trên đường phố, mặc cho vô số ánh mắt quay đầu lại nhìn, một lát sau có một thanh niên vẻ ngoài ăn chơi đi tới.

“Này cô em, sao lại đi một mình buồn chán thế này, có muốn đi với anh không?” Nhếch môi cười đánh giá gương mặt sưng đỏ, mái tóc rối bù, chân dài trắng nõn. Gã đột nhiên nghĩ cô gái này chắc vừa bị đánh ghen đây, nhưng dáng người rất tốt, chỉ cần mặc áo lót và quần lót sexy chắc chắn sẽ vô cùng mê hồn.

Dục Niệm Nô vẫn lũi thủi đi về phía trước, giống như không nghe thấy lời gã thanh niên nói.

“Này! Đi chơi với anh đi.” Gã đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay gầy yếu của Niệm Nô.

Cơ thể Dục Niệm Nô lập tức run bắn lên, ánh mắt đen láy tràn đầy sợ hãi lúc này mới nhìn thẳng vào gã, Niệm Nô run rẩy nói:

“Bỏ...ra...”

Gã thanh niên nghe không rõ, lập tức áp sát người lại hỏi:

“Em nói gì?”

Hành động này của gã càng khiến cơ thể Niệm Nô run rẩy mạnh mẽ hơn, Niệm Nô thở dốc nói:

“Anh...bỏ bỏ ra...”

Nhìn biểu hiện như con mèo con của cô gái trước mắt, gã thanh niên cười bỉ ổi nói:

“Không bỏ!” Nói xong, gã ôm chặt lấy Niệm Nô về xe của mình, người đi đường thấy vậy cũng chỉ nghĩ hai người là người yêu giận dỗi với nhau nên cô gái mới dãy dụa, đánh khẽ vậy thôi. Đôi mắt Niệm Nô đỏ ửng, cố gắng hé miệng kêu cứu lại bị gã cúi đầu hôn chặn lại, nhớ lại cơn ác mộng tối qua, nước mắt Niệm Nô từ từ lăn dài, gã thanh niên dường như bị ánh mắt trong suốt kinh hoàng của cô làm khựng lại, trái tim đột nhiên sinh ra một tia thương tiếc. Gã tách môi ra, đưa tay vuốt nhẹ gò má sưng đỏ, có lẽ cô gái này không phải loại hư hỏng như gã đã nghĩ.

“Em rất buồn. Tôi sẽ dẫn em đi uống rượu.” Gã đẩy Niệm Nô ngồi xuống ghế bên cạnh rồi đóng cửa lại, bản thân vòng ra bên hông mở cửa bước vào.

Bánh xe lập tức lăn bánh. Đang trong xe hơi nên rất yên tĩnh, tiếng bụng kêu đói của Niệm Nô bởi vậy trở nên rất rõ ràng.

“Đói sao?” Gã thanh niên bật cười, đưa tay niết nhẹ gò má vì xấu hổ mà càng trở nên ửng hồng của Niệm Nô.

“Thích ăn gì, tôi bao.”

“Nhưng mà đừng mắc quá.” Gã đột nhiên nói một câu như vậy khiến ánh mắt Niệm Nô trợn lên, mím môi ri rí:

“Muốn... muốn...”

“Hả? Em muốn gì, sao nói nhỏ vậy.” Gã khoa trương nghé tai lại.

Niệm Nô vừa sợ vừa thẹn, ấp úng mãi mới nói rõ được:

“Muốn ăn cháo tôm ở Giang Tây.”

“Chà, người nhỏ nhưng khẩu vị không nhỏ nha, nơi đó mắc lắm, còn phải đặt bàn trước. Vậy đi, không có hàng hiệu thì ăn hàng chợ nhé. Tôi biết có chỗ nấu cháo tôm rất ngon.”

Gã nhướn mày xoa cằm nói, một tay vẫn lái vô lăng rất điêu luyện.

“Ừm.” Niệm Nô khẽ đáp.

Thấy vẻ yểu xìu của cô gái, không biết sao gã lại thấy đáng yêu, đảo mắt, gã cười cười:

“Anh có người bạn làm việc trong Giang Tây, để anh bảo hắn giúp xem có bàn trống nào không được không?”

Ánh mắt Niệm Nô hiện lên nghi hoặc, giống như đang nói: Rõ ràng lúc này mới nói không được mà.

“Lúc nãy không được, nhưng Nhị Bá này là ai chứ, anh chỉ cần nói một câu thì cho dù là nhà trắng của tổng thống Mỹ, anh đây cũng vào được.”

Niệm Nô cúi đầu chơi chơi ngón tay, không hề để ý ai đó đang bốc phét.

“Xì, biết ngay mà.” Nói giỡn một hồi gã cũng lái xe tới nhà hàng Giang Tây, ngồi trong xe, gã cầm điện thoại gọi điện cho người quen.

“Giờ không có bàn trống sao?

Thế mấy giờ?

11 giờ mới có à. Được. Tao đặt một bàn.

Ok. Cám ơn mày.”

Cúp điện thoại, gã quay sang nói với Niệm Nô:

“Giờ chưa có phòng, anh chở em đi mua đồ mới, ăn tạm gì lót dạ xong, đến 11 giờ chúng ta lại tới đây ăn cháo tôm.”

Niệm Nô hơi run rẩy bàn tay nắm chặt áo sơ mi mặc trên người, gã thanh niên đưa tay vỗ vỗ lên đầu cô nói:

“Chưa làm gì đã sợ. Nhát quá vậy. Anh đây chỉ thích ngươi tình ta nguyện thôi. Lúc đầu còn tưởng cô em ăn chơi dữ lắm, ai ngờ vớ phải kiểu em gái khó chơi rồi. Không phải anh đây nhìn em thấy thuận mắt thì đã trả em về chỗ cũ rồi. Biết chưa?! Vậy nên đừng có sợ hãi gì nữa. Ok baby.”

“Cám ơn anh.” Niệm Nô đột nhiên nhìn vào đôi mắt gã nói một câu, tuy sợ người lạ, nhưng theo tính cách của Chu Yến, nếu biết ơn một ai đấy, cô ấy sẽ cố gắng nhìn thẳng vào mắt người đó để cảm ơn. Bởi một người là chị dâu lại không thể dung nạp được mình, một người tuy chỉ là vươn tay khi thuận tiện nhưng vẫn có lòng tốt với cô. So ra, có đôi khi cảm thấy thật đáng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.