Nữ Tiến Sĩ Điên Cuồng: Chế Tạo Người Máy Dục Niệm Nô

Chương 29: Chương 29: Gặp Đồng Bác




“Thưa chủ tịch, có ba người bên cô nhi viện Ánh Sáng tới xin phép gặp ngài.” Thư ký hạ mi mắt, nghiêm túc nói.

“Cho họ vào đi.” Đồng Bác hơi dừng động tác lau chùi cây cổ cầm, chớp mắt như muốn nhớ ra cái tên này đã từng nghe qua chưa.

“Vâng. Xin phép chủ tịch.” Cúi đầu chào, thư ký cầm tay vịn cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, sau đó đích thân xuống dưới sảnh tiếp tân đón tiếp. Tập đoàn Tri Âm rất chú trọng đến danh tiếng, cho nên nhân viên ở đây ai cũng tỏ vẻ thân thiện, không vì thân phận của ba người mà tỏ thái độ không tốt.

Thư ký nhìn lướt qua Niệm Nô và Tạ Hữu, sau đó mới gật đầu nói với bà viện trưởng:

“Chủ tịch mời mọi người lên phòng nói chuyện.”

Bà viện trưởng thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn nở nụ cười:

“Cám ơn cô.”

Thư ký cũng nở nụ cười khách sáo:

“Không có gì. Mời mọi người đi theo tôi.”

Nói xong, thư ký thong thả bước đi về phía thang máy, bởi vì Tạ Hữu và Niệm Nô không nhìn thấy, bà viện trưởng liền nắm tay hai người dẫn dắt đi theo. Lúc đứng chờ thang máy mở cửa, thư ký mới hơi chớp mắt quan sát kỹ Niệm Nô và Tạ Hữu.

'Thật đáng tiếc, nếu không bị mù, với ngoại hình như hai người này chắc chắn sẽ có một tương lai tươi sáng hơn.' Thư ký nghĩ thầm một câu, bấy giờ cửa thang máy cũng vừa lúc mở ra.

Biết hai người không nhìn thấy, thư ký cũng kiên nhẫn chờ bà viện trưởng dẫn họ vào rồi mới bấm nút.

Mà đứng bên cạnh, bà viện trưởng có chút lo sợ vì lần đầu tiên đi thang máy, bình thường, bà cũng chỉ thấy người ta đi thang máy trên ti vi mà thôi, bất giác, bàn tay gầy guộc siết chặt cổ tay của Niệm Nô và Tạ Hữu. Cả hai cảm nhận sự bất an của bà viện trưởng, đồng thời đưa tay bóp bóp bả vai bà trấn an.

Bà viện trưởng được hai người an ủi, tâm trạng liền vững vàng hơn nhiều, bà thả lỏng một tay vuốt vuốt lên mu bàn tay của hai đứa trẻ.

Thư ký nhìn ba người hỗ động nhau như vậy, trái tim cũng mềm xuống, thật ra cô ta là người miền quê lên thành phố Hồ Nam học tập và làm việc, bởi vì ma sát với con người thành phố quá nhiều, cảm nhận được tình cảm chân thành rất khó có được, thấu hiểu nhiều, tự nhiên cô rất trân trọng tình cảm của người nhà dành cho mình, nhớ tới bà ngoại dưới quê mỗi khi mình trở về, bà đều vui vẻ xách giỏ đi chợ mua một đống rau thịt rồi đích thân xuống bếp nấu một bàn đồ ăn bản thân yêu thích, lúc biết ngày mình trở về thành phố thì liền thức dậy sớm nấu một đống đồ ăn múc vào hộp cho cô mang về bỏ vào tủ lạnh ăn từ từ.

“Ting!” Cửa thang máy mở ra, thư ký cũng gác lại hồi ức, vẻ mặt nghiêm túc đưa tay ra hiệu cho bà viện trưởng đi theo cô.

“Cốc cốc!”

Gõ cửa hai tiếng, thư ký đợi 30 giây rồi tự động mở cửa phòng ra.

“Chủ tịch đang chờ trong đó, mời.”

Bà viện trưởng nghe nói ông chủ tịch đang chờ, trong lòng lập tức lại hồi hộp, dắt tay hai đứa trẻ đi vào. Đập vào tầm mắt bà là một căn phòng tràn ngập hơi thở sang trọng quý phái, trên giá gỗ bóng loáng đặt cây sáo ngọc và một cây cổ cầm, nhìn dáng vẻ chắc hẳn rất mắc tiền. Tiếp theo bà viện trưởng mới nhìn thấy Đông Bác, nhìn thấy vị chủ tịch hay thấy trên ti vi, bà luống cuống gật đầu:

“Chào chủ tịch. Tôi là Giai Quyền, viện trưởng cô nhi viện Ánh Sáng.”

Niệm Nô và Tạ Hữu nghe viện trưởng lên tiếng liền phối hợp gật đầu.

Đông Bác đeo mắt kính lão, cả người toát ra vẻ văn nhã, có thể thấy lúc trẻ ông là người rất ôn hòa điềm đạm. Cười nhẹ, ông đứng dậy vươn tay mời ba người ngồi xuống, ánh mắt lướt qua Niệm Nô và Tạ Hữu rồi mới nhìn bà viện trưởng:

“Mọi người đi đường xa chắc đã khát nước rồi. Tôi chỉ uống trà xanh, mọi người thông cảm.”

“Không sao, không sao.” Bà viện trưởng vội vàng xua tay. Ba người ngồi xuống, bà viện trưởng cầm tách trà xanh ngọc lên, cẩn thận nhấp một ngụm.

“Trà rất ngọt, uống vào rất nhuận họng.”

Đồng Bác cười nhẹ, cầm hai tách trà đặt vào tay Niệm Nô và Tạ Hữu:

“Hai đứa cũng uống thử xem.”

Ánh mắt xám của Niệm Nô khẽ chuyển theo hướng âm giọng của ông, bàn tay thon dài nắm tách trà nâng lên, dừng ở bờ môi gợi cảm, uống một ngụm, hệ thống sóng não bắt đầu phân tích thành phần và công dụng của nước trà.

“Đây là trà xanh được xao chế từ lá cây Trúc Diệp.”

Nghe tiếng nói của Niệm Nô, ánh mắt của Đồng Bác khẽ rung động, dáng vẻ thoải mái cũng cứng lại trong thoáng chốc, lúc này, ông mới nhìn kỹ Niệm Nô.

“Giọng nói của cháu rất hay, có thích hát không?”

Bà viện trưởng giật mình, quay đầu nhìn Niệm Nô rồi nhìn ông chủ tịch, bờ môi giật giật không biết nói sao.

Tình trạng của cô nhi viện Ánh Sáng không tốt, đến bữa ăn hằng ngày còn phải tính toán rất kỹ, nếu không phải nhận được trợ cấp khuyên góp từ tập đoàn Tri Âm, không biết bà còn phải lo lắng đến mức nào, vậy nên nếu Niệm Niệm có thể được ông chủ tịch giúp đỡ, tương lai của con bé cũng có thể an ổn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.