Trans: Xiêu Xiêu
Hạ Lâm ấn số 1 trên bàn phím điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn không gọi đi mà nhẹ nhàng thoát ra mở danh bạ. Việc khiến cô ngoài ý muốn đó là bên trong danh bạ chỉ có duy nhất một số liên hệ tên rất lạ, “Nhất Dạ”!
Họ này hình như đâu có tồn tại?
Một cái họ từ thời cổ đại, đến nay đã sớm thất truyền, chắc không phải họ thật.
“Nhất Dạ, Nhất Dạ”
Cô thì thào mấy lần, đột nhiên nhớ đến giấc mộng xuân ấy... Một vài hình ảnh ngắt quãng bắt đầu xuất hiện trong đầu Hạ Lâm. Người “Nhất Dạ” này chẳng lẽ là người đàn ông đêm đó sao? Mà trong mộng, anh ta chỉ là một cái bóng.
Cố gắng hồi tưởng lại, một đêm dài như thế nhưng dường như bản thân cô chưa từng một lần nhìn rõ ngũ quan anh ta.
Thật lạ, tại sao không thể nhìn rõ được chứ?
Hạ Lâm vén váy lên, các dấu vết trên cơ thể như không ngừng chứng minh cho cô thấy, mọi chuyện đêm đó xảy ra không phải là mơ, tất cả đều là sự thật.
Lại quan sát xung quanh phòng ngủ, nhìn đến suất cơm trên trà kỷ, Hạ Lâm bỗng cảm thấy đói.
Cô ngồi lên chiếc sô pha nhung thiên nga đen tuyền, cầm lên đôi đũa ngọc, bắt đầu chậm rãi ăn bữa khuya tinh xảo. Sau khi ăn xong, cô uống thêm một chén canh dưỡng sinh, thầm khen ngợi, “Đầu bếp nhà này thật khéo”
Lời vừa dứt, cảm nhận giữa hai chân bỗng chảy ra một dòng dịch lỏng nóng bỏng, Hạ Lâm đứng dậy bước vào phòng tắm. Nhìn chiếc bỉm cỡ lớn trên hông, cô đang đến kỳ sao?
Hạ Lâm mở chiếc tủ âm tường trong phòng tắm, bên trong có treo một túi bỉm. Thuận tay lấy một gói ra, cô bất ngờ phát hiện bên dưới có dán một tờ giấy note, mặt giấy ghi chi chít đầy chữ. Nhìn nét chữ cũng có thể nhận ra là cô viết.
Ánh mắt dừng lại một lúc, Hạ Lâm cầm tờ giấy lên nhìn, trong lòng giật mình không thôi.
Có người đã bắt cóc và giam giữ cô ở đây sao? Hơn nữa, kẻ bắt cóc cô còn dùng thủ đoạn đặc biệt để làm cô mất đi ký ức!
Hạ Lâm nhìn mãi trong phòng nhưng không thấy có quyển lịch nào. Cô cầm remote lên mở tivi, ánh mắt tập trung vào ngày tháng trên đó, hôm nay đã là 26 tháng 4.
Mà bên trong ký ức của cô lại dừng lại ở ngày mùng 3 tháng 4. Từ ngày đó đến hôm nay, trong đầu là một khoảng không trắng xóa.
Vậy là, cô chỉ mất đi một phần ký ức?
Nhìn lại vào các dòng chữ trên tờ giấy, trong đó có một cái tên, Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn là ai?
Nhất Dạ? Người đã để lại trên người cô các vết hôn dày đặc kia?
Thông tin đến quá đột ngột khiến Hạ Lâm nhất thời không tiêu hóa được. Cô rùng mình một cái, lại mở túi bỉm ra, bên trong chẳng còn gì nữa.
Sau khi thay bỉm xong, Hạ Lâm cầm tờ giấy note ra khỏi phòng tắm. Cô cầm điện thoại lên nhấn phím 1. Điện thoại đã được kết nối, đầu bên kia lại vang lên giọng nói của cô hầu gái.
Hạ Lâm nhẹ giọng, “Tôi ăn xong rồi, cô có thể lên thu dọn”
“Vâng, cô Đẹp”
Cô Đẹp? Cô trở thành cô Đẹp từ bao giờ vậy?
Tuy rằng còn mơ hồ, nhưng Hạ Lâm cũng không hỏi nhiều, “Tôi hơi mệt, muốn nằm nghỉ một lát, cô có thể tự mở cửa vào dọn”
“Vâng thưa cô”
Hạ Lâm cúp máy nằm vật ra giường. Cô bỏ tờ giấy note xuống dưới gối, ánh mắt thất thần nhìn vào cái tên “Nhất Dạ” trong danh bạ.
Nhất Dạ chính là Dạ Tư Hàn sao? Anh ta là người đã bắt cóc cô sao? Trằn trọc một lúc, Hạ Lâm dứt khoát nhấn phím gọi đi.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number...” Mãi đến khi âm thanh tiếng anh trong điện thoại kết thúc, điện thoại mới tự động ngắt máy.
Vốn ban đầu Hạ Lâm còn hơi lo lắng, lúc này bất giác thở phào ném điện thoại sang một bên.
Có rất nhiều sự việc cô không tài nào hiểu được, trong đầu có chút hoang mang. Một lát sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cô mới hồi thần lại.
Thấy cô hầu gái bước vào, Hạ Lâm liền ngửa đầu nhìn chăm chú, miệng tùy ý hỏi một câu, “Anh ta bao giờ về?”