Bạch Thiệu Thàm từ trên ghế nhảy dựng lên, tin tức này làm hắn khiếp sợ.
" Chuyện xảy ra khi nào?"
"Tối hôm qua, hôm nay cấp trên mới vừa tuyên bố lệnh truy nã toàn quốc."
Bạch Thiệu Phàm tiếp nhận một phong công văn từ tay của cấp dưới, lộ ra vẻ mặt khó coi rất dọa người, Mục Phong Cuồng vượt ngục, tin tức này làm hắn khiếp sợ và vô cùng lo lắng.
" Tại sao hắn trốn thoát được?"
" Giả vờ bệnh, thừa dịp trên đường tới bệnh viện trị liệu thì tẩu thoát, cảnh sát bảo vệ thì bị chết, một vị bác sĩ thực tập chết lúc vào chẩn bệnh cho hắn, bộ quần áo trên người của bác sĩ thì không thấy , có thể thấy được là phạm nhân mặc quần áo của bác sĩ để dễ dàng lẩn trốn. Trước mắt cấp trên còn chưa tuyên bố tin tức với giới truyền thông."
"Hạ lệnh xuống dưới, tập trung toàn bộ cảnh viên đến phòng họp tập hợp."
" Dạ!"
Ngồi trở lại trên ghế, Bạch Thiệu Phàm sắc mặt nghiêm túc, hắn hiểu rất rõ Mục Phong Cuồng đối với Nhược Băng căm thù đến tận xương tuỷ, loại người điên cuồng như hắn không biết sẽ dùng những thủ đoạn nào để trả thù Nhược Băng? Mục Phong Cuồng vượt ngục đối với tình thế hiện nay của Nhược Băng càng thêm nguy hiểm, chuyện của Hắc Ưng còn chưa đối phó xong, hiện tại còn thêm con chó điên Mục Phong Cuồng này.
Hắn cầm lấy điện thoại quay số của Nhược Băng, phải cảnh cáo nàng cẩn thận Mục Phong Cuồng đến trả thù.
Rốt cục đã rời khỏi chốn địa ngục đó ! Mục Phong Cuồng cố nén vui sướng trong lòng. Mỗi ngày lòng nôn nóng báo thù như lửa thiêu đốt tâm can của hắn, rốt cuộc hắn đã đợi được đến ngày này.
Trầm Nhược Băng, ban đêm yên tĩnh, khi tất cả mọi người đều ngủ say, ba chữ này giống như những mũi dao khắc sâu vào đầu hắn rỉ máu. Bởi vì nàng, khiến Thanh Long bang tan rả, các huynh đệ chia năm xẻ bảy, thậm chí còn phá đổ xí nghiệp là nguồn cung cấp tài nguyên dồi dào cho Thanh Long bang, làm cho các huynh đệ lâm vào cảnh khốn khó, phải cậy nhờ Cửu bang hội của Nhật Bản giúp đỡ, bây giờ còn bị bọn họ truy sát.
Tất cả đều là do Trầm Nhược Băng hại hắn đến nông nổi này!
Hắn thề phải giết ả đàn bà này bằng bất cứ giá nào, nhưng mà trước tiên, hắn phải tra tấn, đùa bỡn nàng một chút, làm cho nàng sống không bằng chết!
Nôn! Hắn ói ra dịch vị lẫn máu tươi, liên tiếp mấy ngày trốn chui trốn nhủi, mỗi ngày đều lấy những thức ăn dư thừa hôi thối trong thùng rác ăn cho đỡ đói. Vừa trốn sự truy nã của cảnh sát, vừa trốn sự đuổi giết của sát thủ, mỗi ngày hắn sống khốn khổ, so với thú vật cũng không bằng.
"Ai da! Đây không phải là Mục Phong Cuồng uy danh lừng lẫy sao?" Có ba gã lưu manh dơ bẩn to lớn xuất hiện trước mặt hắn.
" Tại sao lại trở nên khốn khổ đến mức này? Còn thua cả một tên ăn mày vậy?"
Mục Phong Cuồng giương đôi mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn bọn họ, đây là những tên lưu manh trước kia lúc hắn còn uy quyền đã ra oai. Không ổn! Hắn xoay người còn muốn chạy.
" Ê! Đừng nôn nóng bỏ đi như thế! Mục Phong Cuồng, ngươi không biết chúng ta sao, đã lâu không gặp đừng lạnh lùng như thế chứ! Chúng ta thật sự rất nhớ ngươi nha !" Bọn họ lượn xung quanh hắn cản đường, ba người bao vây hắn ở giữa, sắc mặt không hề có ý tốt….
Lúc này hắn đang ở vị trí bất lợi , không nên chống lại bọn chúng, Mục Phong Cuồng ăn nói khép nép cười nịnh : "Ba vị đại ca, ta đang có một vụ làm ăn rất ngon lành, lợi nhuận rất cao! Nhờ các vị nhường đường giúp cho, ngày sau nhất định sẽ hậu tạ.” Trước hết phải nghĩ biện pháp lừa gạt bọn họ.
Ba người nhìn nhau liếc mắt một cái, trong đó một người nói: "Thật à! Chúng ta sẽ giúp ngươi, cùng nhau phát tài."
"Thật sự! Vậy thì tốt quá, ba vị đại ca giúp ta một chuyện, mang ta đến chỗ của Viên nghị viên, hắn sẽ kí cho các vị một chi phiếu ít nhất mỗi người cũng được hai mươi vạn.”
"Hai mươi vạn?" Bọn họ cười nhạo châm chọc."Ngay cả ăn cũng không đủ để nhét kẽ răng, chúng ta mỗi người phải hai trăm vạn."
"Hai, hai trăm vạn! Chỉ sợ không nhiều như vậy."
" Không được ư? Không sao, có người sẽ cho chúng ta."
"Ai?" Hắn không rõ.
" Người muốn lấy mạng ngươi."
Nói xong, ba người lấy ra một cái dao nhỏ sắc bén, đi từng bước một tới gần hắn.
"Từ từ! Ai muốn giết ta? Bang hội của Nhật Bản?"
Trong đó một tên cười âm hiểm trả lời: " Được! Khiến cho ngươi chết cũng nhắm mắt. Nghe đây, người muốn giết ngươi chính là Viên nghị viên.”
"Không thể nào!" Mục Phong điên cuồng hét lên.
" Tại sao lại không thể, ngươi bị bắt vào tù, để hàng mẫu bạch phiến rơi vào trong tay của bọn cảnh sát, làm cho bọn họ nghi ngờ Viên nghị viên, giờ chuyển hướng sang điều tra việc kinh doanh xí nghiệp của hắn.”
" Cái đó, cái đó, đó là ngoài ý muốn, ta có thể bù lại!" Hắn run rẩy giải thích.
"Không còn kịp rồi, Viên tiên sinh không muốn bị ngươi làm liên lụy, cho nên đã tung tin ra ngoài, ai lấy được đầu của ngươi sẽ được một ngàn vạn tiền thưởng, Mục Phong Cuồng, thực xin lỗi nghe! An hem chúng tôi cần tiền đến điên rồi, trước sau gì ngươi cũng chết, hãy giúp anh em chúng ta đi!"
Vì thế ba người đồng loạt tiến lên phía trước, đâm về hướng hắn, Mục Phong Cuồng vội nhặt lấy mảnh gỗ trên mặt đất chống đỡ lại, nếu lấy võ công của hắn mà đấu với ba tên này căn bản là không có vấn đề gì, nhưng mấy ngày nay hắn không có cái gì để ăn, vừa đói vừa mệt, cho nên đối với sự đuổi giết ba con chó điên này hoàn toàn không có năng lực chống đỡ.
Ở trên nóc nhà, có gã đàn ông đứng âm thầm lặng lẽ, bởi vì ngửi được mùi máu và thưởng thức cảnh những con chiến mã đang hăng máu quần nhau sống chết, trên môi nở một nụ cười.
Mục Phong Cuồng giống một con thú bị dồn vào một góc, toàn thân đầy những vết dao đâm, máu chảy đầm đìa, cố gắng chống đỡ, nếu hắn chết như thế này thì vĩnh viễn sẽ không báo được thù. Trong lúc nguy cấp hắn rống lên oán hận. ."Trầm Nhược Băng! Ta thành quỷ cũng không buông tha ngươi!"
Trầm Nhược Băng ba chữ làm cho gã đàn ông đứng trên nóc nhà lâm vào chấn động, lúc ba tên lưu manh đồng loạt giơ dao lên định kết liễu mạng sống của hắn, thì tiếng súng vang lên, ba người đồng thời bị mất mạng ngã xuống đất.
Còn chưa kịp hiểu rõ tại sao như thế này , Mục Phong Cuồng kinh ngạc nhìn gã đàn ông đang từ trên trời rơi xuống đứng trước mắt hắn, là một gã đàn ông mặc đồ đen, hắn hơi xanh xao so với nam nhân khỏe mạnh bình thường, nhẹ nhàng nhảy xuống đứng trên mặt đất.
Diện mạo của hắn thật kỳ dị, màu da tái nhợt mỏng manh, không giống người địa phương. Nhưng ánh mắt của hắn làm cho Mục Phong Cuồng sợ, đó là một đôi thâm trầm hình tam giác, so với vẻ bề ngoài tà ác của người đó thì thoạt nhìn càng âm trầm ngoan độc hơn, dù hắn đang mỉm cười.
"Cậu biết Trầm Nhược Băng?" Gã đàn ông mở miệng hỏi.
"Phải . . . . ." Hắn kinh sợ trước khí thế của hắn.
" Cô ta ở đâu?"
"Tôi. . . . . . Tôi không biết. . . . . ."
"Không biết?" Mặt hắn lộ ra sát khí.
" Khoan đã, từ từ!" Mục Phong Cuồng nuốt nước miếng giải thích nói."Không ai biết cô ta ở đâu! Bởi vì cô ta có thuật dịch dung, nhưng tôi đã biết mặt thật của cô ta, tôi có thể giúp anh tìm được cô ta! Hãy tin tôi!"
Nhìn thấy ba cổ thi thể đang nằm trên mặt đất, hắn cũng không muốn có kết cục giống như bọn họ, người này toàn thân toát lên vẻ quỷ dị, võ nghệ rất cao, nói không chừng có thể lợi dụng.
"Không gạt tôi chứ?" Gã đàn ông uy hiếp nói.
"Tôi thề! Tôi không bao giờ ... Lừa ông." Mục Phong Cuồng quan sát thấy gương mặt gã đàn ông hơi dãn ra, lớn mật đề nghị." Ông muốn tìm Trầm Nhược Băng, còn tôi thì biết cô ta, có lẽ chúng ta có thể hợp tác."
"Hợp tác?" Hắn nhíu mi, ánh mắt sắc bén.
"Ý của tôi là . . . . . Tiểu đệ nguyện ý hỗ trợ, để tạ ơn cứu mạng đại ca vừa rồi."
"Hắc hắc, cậu thật thức thời, biết dựa dẫm vào người mạnh hơn mình."
"Đúng vậy, đại ca thân thủ tốt như vậy, tôi đã lăn lộn ở giang hồ nhiều năm, chưa từng thấy qua cao thủ lợi hại giống ngài như vậy, không biết nên xưng hô đại danh như thế nào?"
" Hỏi tên của tôi để làm gì?" Gã đàn ông móc súng ra để ngay trán hắn uy hiếp.
Mục Phong Cuồng sợ tới mức quỳ xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa kêu lên: "Không dám! Không dám! Chính là cao thủ giống như ngài vậy, nhất định là trên giang hồ đã nổi danh lâu năm,tiểu đệ vốn ngu ngốc không thể đoán được đành phải lớn mật thỉnh giáo, đắc tội ngài, mong ngài độ lượng bỏ qua cho.”
Bỗng nhiên người đàn ông ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, tính cách thất thường không thể đoán trước của hắn khiến cho Mục Phong Cuồng không hiểu ra sao.
" Được! Tha cho cậu lần này, nhưng mà cậu phải giúp tôi tìm Trầm Nhược Băng."
" Dạ! Chỉ cần tìm được người phụ nữ này, tôi sẽ lập tức giao ả cho ngài."
"Không cần! Ta không cần người đàn bà đó, ta muốn tìm chính là gã đàn ông xuất hiện bên cạnh ả kìa."
Người nầy đang nói cái gì? Người phụ nữ này liên quan gì đến đàn ông?
"Cậu không cần hiểu!" Hắn cảnh cáo."Chỉ cần giúp tôi tìm ra Trầm Nhược Băng là được."
" Dạ dạ!" Mục Phong Cuồng chậm rãi đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên đầu đích." Vậy tôi nên gọi ngài. . . . . ."
Vẻ mặt của người đàn ông âm trầm, tái nhợt, hé miệng ra nói.
"Cảnh Chấn."
Ban đêm, trăng đã lên cao, lúc này vạn vật đều chìm trong giấc ngủ say, trong phòng hội nghị ở tầng thứ ba mươi của tòa cao ốc, Viên nghị viên đứng bên cạnh hai gã cận vệ, đang cùng năm tên đại ca của giới hắc đạo mở ra hội nghị bí mật.
" Chưa có tin tức của Mục Phong Cuồng sao?" Viên nghị viên bất mãn nhìn năm tên đại ca bình thường ăn của hắn, uống của hắn, thậm chí còn nhờ cậy hắn.
Trong đó một gã dáng người mập mạp, lão Đại trả lời: "Hầu Tiểu Thất đã cho ba người tìm được hắn rồi, nhưng mà. . . . . ."
"Nhưng mà cái gì?"
"Đã bị giết chết ."
"Khốn kiếp! Nhiều người như vậy mà giết không được nó? Các người làm ăn kiểu gì vậy? Bây giờ nó đã biết tôi muốn giết người diệt khẩu, chẳng phải càng nguy! Nó chắc chắn sẽ nghĩ mọi biện pháp phản công, cảnh sát hiện đang truy nã gắt gao như vậy , nếu bị cảnh sát tìm được nó trước,các người mau giết nó cho tôi, nếu để cho nó tiết lộ những bí mật của tôi, tất cả các người cũng không xong đâu, đi mau!"
Sau khi liên tiếp nhận lấy những lời quở trách chửi rủa, sắc mặt các lão Đại trở nên nghiêm túc, bọn họ nhìn nhau, mắt chạm mắt, dường như có điều gì muốn nói nhưng không dám nói, trong đó một người nói ra nguyên nhân.
"Viên tiên sinh, không phải chúng ta không hết sức, mà là bên cạnh Mục Phong Cuồng kia xuất hiện một nhân vật lợi hại đang bảo vệ nó, chúng tôi hoàn toàn không thể ra tay."
Lão Đại khác cũng nói hùa vào, cố gắng nén giận, người của chính mình bị tổn thất nghiêm trọng, đều là vì phải giúp Viên nghị viên giết Mục Phong Cuồng nên mới bi thảm như vậy.
" Ý các người muốn nói là sai lầm của tôi sao?" Viên nghị viên tức giận hỏi.
"Viên tiên sinh, tất cả anh em chúng tôi đều bán mạng kiếm cơm ăn, gần đây liên tục bị cảnh gát điều tra, chuyện buôn bán bạch phiến với Nhật Bản cũng đã bị đứt đoạn, mọi nguồn thu nhập đều bị giảm sút đáng kể, cuộc sống của mọi người lâm vào khó khăn. Dù sao, mượn sức Mục Phong Cuồng để nối lại buôn bán bạch phiến cũng là chủ ý của ông, lúc trước mọi người không phải không phản đối quá, hiện tại xảy ra chuyện, lại muốn chúng tôi thay ông bán mạng giết nó, chẳng những giết không chết còn mất mạng của rất nhiều anh em, bây giờ tất cả mọi người đang bận rộn lo trợ cấp cho vợ con của các anh em này, Viên tiên sinh, ông chẳng những không đến giúp ngược lại còn quở trách chúng tôi.
Viên nghị viên hừ lạnh."Không cần nói vòng vo, mau nói vào vấn đề chính đi, các người muốn như thế nào?"
"Đương nhiên là tiền nha! Tiền của hai tháng trước ông còn chưa đưa cho chúng tôi, không phải chúng tôi muốn so đo, nhưng chúng tôi làm lão Đại, cũng phải có trách nhiệm lo cho cuộc sống của các anh em.”
"Tốt! Tháng sau tôi sẽ đưa." Hắn trả lời.
Không ngờ, câu trả lời này làm mọi người vô cùng bất mãn, tất cả mọi người đều cùng nhau đứng bật dậy, mùi thuốc súng càng ngày càng đậm,tình thế vô cùng căng thẳng.
Một gã thủ hạ tiến vào làm cắt ngang sự tranh luận của bọn họ, hướng Viên nghị viên báo cáo."Viên tiên sinh! Tiêu lão Đại của Hoàng Trúc bang có chuyện khẩn cấp tìm ông, có người đang ở ngoài cửa chờ ông."
Những lời này làm những người trong phòng họp bỗng chốc hoang mang, Viên tiên sinh mắng: "Cậu thật là ngu ngốc! Không thấy được tiêu lão Đại đang ngồi ở đây cùng họp cùng chúng ta! Làm sao còn có thể có Tiêu lão Đại!"
Người thông báo cũng ngơ ngác, người ngồi trong phòng họp đúng là Tiêu lão Đại, đang ngồi sờ sờ ra đó, nhưng Tiêu Lão Đại đang đứng chờ ngoài cửa nghe lời nói của Viên nghị viên lập tức xông tới.
" Tại sao lại như thế? Viên tiên sinh, sao tôi lại ở trong này?"
Thoáng chốc mọi người đều ngây ngốc nhìn nhau, mọi người kinh ngạc thay nhau trừng mắt nhìn Tiêu Lão Đại ngoài cửa và Tiêu Lão Đại đang ngồi trên ghế.
Tiêu lão Đại có hai người?
"Ông là ai?" Tiêu lão Đại đứng ngoài cửa quát, không thể tin nổi trừng mắt nhìn đối phương.
Mọi người kinh ngạc nhìn Tiêu lão Đại đang ngồi trên ghế, lại phát hiện Tiêu lão Đại này từ nãy đến giờ hoàn toàn không nói một lời nào, từ đầu đến giờ là trầm mặc , vô cùng khả nghi!
Viên nghị viên thét một tiếng ra lệnh, một đám bảo vệ ngoài cửa cùng với thủ hạ của các bang phái tức khắc vây quanh phòng họp.
Thảm! Nhược Băng âm thầm kêu than, Tiêu lão Đại tự dưng xuất hiện làm cho nàng bại lộ chân tướng, chỉ cần vừa lên tiếng bọn họ lập tức sẽ biết nàng là giả mạo, mặc kệ dịch dung của nàng có cao siêu đến đâu, giọng nói của nam giới là nàng không thể nào bắt chước được.
Viên nghị viên hồ nghi hỏi: "Vị Tiêu lão Đại này, tại sao không nói lời nào? Ông không nói đã chứng minh ông là giả?"
Đã nghĩ ra một biện pháp thoát khỏi vòng vây! Thừa dịp mọi người đang ngẫn ngơ là cơ hội tốt nhất, nàng nhanh chóng ném vào giữa phòng một quả lựu đạn, nháy mắt một trận khói mù mịt trắng sáng khắp gian phòng, tiếng kêu rên lập tức nổi lên bốn phía, mỗi người che mắt lại chịu không nổi ánh sáng mạnh mẽ lóe lên kích thích ánh mắt, Nhược Băng thừa cơ trốn ra cửa.
"Bắt lấy cái tên giả mạo kia!" Tiêu lão Đại rống to!
Bên trong cánh cửa toàn bộ mọi người đều bị ánh sáng mạnh mẽ làm lóa mắt, nhưng ngoài cửa không phải không có bảo vệ, mười mấy người chồm tới muốn bắt được nàng, trong lúc đánh nhau loạn xạ, gương mặt giả của nàng bị rơi xuống.
"Là một phụ nữ!" Một gã cận vệ kinh ngạc kêu lên.
"Bắt lấy cô ta, tiền thưởng là năm mươi vạn!" Viên nghị viên rống to.
Nhược Băng chạy nhanh về hướng cửa, phía sau lưng đám cận vệ đuổi theo bán mạng, trong mắt của bọn họ bây giờ nàng chính là số tiền lớn đang chạy trốn.
Vừa ra chỗ rẽ, một số đông khác lại ào đến cản đường, Nhược Băng phóng ra hơn mười mũi kim gây mê, một loạt người dẫn đầu năm rạp xuống, bọn cản đường phía sau đang tiến lên, nàng quẹo sang một hướng khác để chạy tiếp.
Những tên cận vệ của Viên nghị viên và những tên thủ hạ của các băng nhóm lúc này giống như trâu điên không ngừng vọt tới, Nhược Băng căn bản đấu không lại, những vũ khí giấu trên người đã sử dụng gần hết, nhưng bọn họ vẫn ào ạt tiến về phía nàng, chạy đến cuối đường, gương mặt nàng trở nên trắng bệch, góc chết đại diện cho đường cùng.
Nguy rồi! Phía trước không có đường chạy, phía sau lại bị truy đuổi. Nếu bị bắt lại, nàng không dám tưởng tượng mình sẽ có kết cục như thế nào, muốn chạy thoát thân, trừ phi nhảy xuống từ cửa sổ duy nhất này.
Nhưng mà nơi này là tầng thứ ba mươi a! Đoạn dây kéo nàng mang theo trong người không đủ sử dụng cho tầng cao ốc như thế này, chẳng lẽ số nàng đã tận.
Những gã đàn ông đã đuổi tới, bước chậm rãi về phía nàng, ánh mắt của từng gã nhìn nàng giống như hổ đang rình con dê béo, ngoài mặt nở nụ cười tà ác, hưởng thụ lạc thú sắp làm thịt con sơn dương, không vội tiến lên để bắt nàng, chỉ bao vây quanh nàng, dùng ánh mắt hạ lưu làn càn ở trên người nàng.
"Là một người đàn bà, vừa giao cho lão Đại lĩnh tiền thưởng, cũng thuận tiện hưởng thụ một chút."
"Hay là giao cho cô ấy cho Tiêu lão Đại, để hắn nghiên cứu cô gái này làm sao có thể cải trang thành hắn."
"Nghiên cứu? Ở trên giường nghiên cứu được không?"
Những tiếng cười bỉ ổi hạ lưu nổi lên, từ trong miệng thốt ra những lời nói tục tĩu không chịu nổi, Nhược Băng cố gắng trấn tĩnh bản thân, đối với những lời đe dọa của bọn họ không hề có phản ứng gì.
"Nói nhiều làm gì! Bắt cô ta vào lĩnh thưởng đi." Trong đó một gã to con giơ tay chộp lấy nàng.
"Đừng tới đây! Nếu không tôi sẽ nhảy xuống." Nàng bước đến cửa sổ uy hiếp.
"Hắc hắc! Cô bé, đừng dọa người chứ, nơi đây là tầng ba mươi, cô dám nhảy không?"
"Không tin thì cứ thử xem." Vẻ mặt nàng kiên quyết, lời nói vô cùng bình tĩnh.
Mọi người lại nhìn nhau, cười đến càng thêm tà ác, đột nhiên xông lên phía trước bắt nàng, Nhược Băng lập tức buông tay, tung mình rơi xuống, những gã kia không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, bọn họ không thể nào tin cô gái này lại có thể nói được làm được!
Nhược Băng cảm giác thân thể nhẹ nhàng tựa như chim, nắm chặt trong tay đoạn dây co dãn, sinh mạng nàng tất cả phụ thuộc vào nó .
Hành động kinh người của nàng đã làm những gã đàn ông kia sợ tới mức thất hồn, nhưng chuyện kế tiếp là chính nàng cũng bị một gã đàn ông khác dọa cho thất sắc.
Thân thể nàng đang rơi trong không trung, vừa rời khởi cửa sổ khoảng vài mét bỗng dưng bị một người nào đó từ phía sau ôm chặt lấy, bay vọt lên phía trên nóc nhà.
Gã đàn ông đang ôm nàng đi, thở nhẹ ở bên tai nàng " Những gã kia không tin cô dám nhảy lầu, nhưng tôi thì tin chắc rằng cô sẽ nhảy."
"Hắc Ưng! ?"
Nhược Băng kinh ngạc bật thốt lên kêu ra tên hắn, người đang ôm nàng rõ ràng là Hắc Ưng!
Hắc Ưng thu dây đang nối với nóc nhà lại, lúc hai người đã đứng ổn định trên nóc nhà, hắn vẫn chưa buông nàng ra, cánh tay cứng như sắt vẫn ôm nàng dính sát vào trong ngực hắn
Nàng để mặc hắn ôm nàng mạnh mẽ, không nhìn thấy được mặt hắn, không khí vô cùng thân thiết quay chung quanh hai người bọn họ, nàng không cách nào tránh được.
"Buông!"
" Cô muốn ngã xuống?"
Nàng dừng giãy dụa lại, nhìn hoàn cảnh chung quanh, phát hiện vị trí bọn họ hiện tại chỉ đủ một người đứng, nếu Hắc Ưng buông nàng ra, nàng chắc chắn sẽ té tan xác, đành phải ngoan ngoãn đứng im, duy trì như thế .
" Tại sao anh lại xuất hiện ở trong này?" Nàng hỏi.
" Cô nói thử xem?"
"Tới giết tôi?"
Lực đạo trên tay hắn truyền đến cơ thể, Nhược Băng biết mình đã hỏi một câu thật ngốc nghếch làm cho Hắc Ưng bật cười, nếu Hắc Ưng giờ phút này muốn giết nàng, vừa rồi sẽ không cứu nàng .
"Nếu còn không định giết tôi, vì sao lại xuất hiện ở trong này? Và vì sao phải cứu tôi?"
" Cô là con mồi của tôi, mạng của cô là của tôi, sao có thể cho cô chết ở trong tay người khác."
"À! Thì ra là sát thủ tranh giành con mồi, không để cho người khác có cơ hội đạt được."
"Không tồi!"
A, người này vô cùng kiêu ngạo! Trầm Nhược Băng trong lòng thầm nghĩ.
Tiếng người la hét ồn ào, Viên nghị viên đã xuất hiện trên nóc nhà, không lâu sau bọn họ đã bị vây quanh.
“Sát thủ tiên sinh, người muốn tranh giành con mồi mơ ước của anh đã đến rồi, xem ra anh không giao ra cũng không được.”
Hừ! Nàng cũng không tin đứng trên nóc tòa nhà di chuyển nữa bước cũng khó khăn này, hắn có thể có nhiều cách xoay sở!
Hắc Ưng nhìn thấu ý nghĩ của nàng, nở ra nụ cười lạnh lùng cao ngạo, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai nàng."Chờ xem đi."
Lời này giống như một tho6g điệp bình thường, sự tự tin trong giọng nói của hắn làm cho Nhược Băng có cảm giác không hề tốt.
Không hề báo động trước, đột nhiên Hắc Ưng ôm nàng nhảy xuống, làm cho mọi người hốt hoảng thét lên.
Chuyện xảy ra đầy bất ngờ làm nàng theo phản xạ ôm chầm lấy Hắc Ưng, còn không cẩn thận "A" lên một tiếng, nàng không thể tin được, hắn cư nhiên mang nàng nhảy xuống, từ tầng thứ ba mươi!
Nhưng mà, câu đố lập tức có lời giải, lúc bọn họ rơi xuống khoảng mười thước liền dừng lại, Hắc Ưng lúc này đã nắm lấy cọng dây thép nối từ tòa cao ốc này sang tòa cao ốc khác, đem dây thừng cột vào lưng, nắm lấy cái ròng rọc, lợi dụng độ chênh lệch của nguyên lí từ cao xuống thấp, trượt tới tòa cao ốc đối diện.
Do vào ban đêm, cái dây cáp đã được màn đêm che dấu nên không bị phát hiện.
Sau khi tiến vào cửa sau của tòa cao ốc, vì giảm bớt va chạm do tốc độ cao, Hắc Ưng xoay ngược người tự mình ngã lên cái giường đã chuẩn bị trước đó, Nhược Băng ở phía sau được hắn bảo hộ bình yên vô sự, nhưng tốc độ cũng còn rất lớn làm bọn họ lăn mấy vòng mới ngưng.
Đợi tất cả yên lặng lúc sau, Nhược Băng lặng lẽ mở to mắt, an toàn ! Nàng biết.
"Có thể buông tôi ra không?" Nàng kháng nghị, Hắc Ưng ép nàng đến mức nàng không thể nhúc nhích.
"Đó là câu trả lời dành cho ân nhân cứu mạng của cô sao?"
"Muốn tôi nói cám ơn sao? Cám ơn một người muốn lấy mạng của tôi?"
"Trông cô hình như đã hoảng sợ." Vẫn giọng nói bình thản, cười đến thực khiêu khích.
" Buồn cười! Có cái gì để hoảng sợ?" Nàng sắc mặt tối sầm, hối hận vừa rồi mình đã không kiềm chế được "A" lên một tiếng, tuy rằng tiếng rất nhỏ, nhưng đã làm cho nàng khó xử.
Hắc Ưng nghiền ngẫm cùng nàng đấu võ mồm." Từ một nơi cao như vậy nhảy xuống, cho dù là một người đàn ông to lớn gan dạ cũng sẽ sợ tới mức nước tiểu ra quần.”
"Đó là gã đàn ông chết nhát!"
" Cô có sợ chết không?" Cẩn thận vuốt ve sợi tóc mai của nàng.
Hắn vẫn đè nặng nàng, hai tay để hai sườn, vây nàng ở bên trong, hai mắt bình tĩnh khóa trụ nàng, không gian giữa hai người vô cùng mờ ám.
"Không có gì để sợ, cùng lắm thì chết."
Nàng không thích như vậy, chính mình đang ở phía dưới, sát gần với thân thể hắn như thế, ngay cả khí thế trong giọng nói cũng bắt đầu yếu dần, Nhược Băng dùng sức định đẩy thân thể hắn ra nhưng vô ích, và hắn dương như hoàn toàn không có ý định muốn ngồi dậy.
Mỗi lần nhìn thấy Hắc Ưng, đều là vào ban đêm, trong này tối đến mức giơ tay lên cũng không thấy, nhưng mà hôm nay ngoài cửa sổ ánh trăng sáng mờ ảo, nói không chừng nàng có thể nhân cơ hội này có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của Hắc Ưng.
Nhưng nàng cảm thấy bây giờ nên cách hắn xa một chút dường như an toàn hơn.
"Nếu anh đã không định giết tôi, xin mời buông tôi ra, sát thủ tiên sinh."
"Sát thủ tranh giành con mồi, không thể để cho người khác có cơ hội đoạt được. Cũng giống như, sát thủ cứu một người, cũng không phải không cần đền đáp."
"Có ý gì?" Nàng phản ứng thật nhanh, trừng mắt nhìn vào đôi mắt sáng quắc của hắn.
"Tôi cứu cô, cũng phải có giá của nó, mà cô, phải trả cho tôi ."
" Buồn cười! Anh nói trả là trả à!"
"Với tình hình trước mắt, cô nói thử xem có trả hay không?"
Giong nói bình tĩnh nhưng đầy vẻ uy hiếp làm người ta cảm thấy sợ hãi, Nhược Băng có chút nhát gan, nàng cũng không phải sợ hắn, nhưng hành vi của hắn như thế làm cho người ta khó có thể đoán, không biết hắn bước tiếp theo muốn làm cái gì, vẫn là không nên chọc cho hắn tức giận.
"Muốn tiền đúng không? Bao nhiêu?”
"Tiền? Cô so với tiền có giá trị hơn nhiều." Ánh mắt của hắn thâm trầm bỗng nhiên lóe lên sáng ngời.
"Đừng nói đùa."
"Không phải vui đùa, tôi muốn thưởng thức hương vị của cô." Ý tứ của hắn thật rõ ràng, hắn muốn thân thể của nàng.
"Tôi không ——"
Lời kháng nghị còn chưa nói hết thì đã biến mất vì Hắc Ưng thình lình đoạt lấy, hắn bắt đầu công kích môi lưỡi của nàng.
Một trận đau đớn làm cho Hắc Ưng nhanh chóng rời khỏi đôi môi của nàng, hắn liếm tơ máu nơi khóe miệng, nở nụ cười tàn khốc, cô gái này vẫn ương ngạnh như thế, nhưng mà, hắn thích, bởi vì như thế này mới có thể khơi mào dã tâm muốn chinh phục của hắn.
Hắn không khách khí bắt đầu dùng đôi môi của hắn cắn loạn trên cổ nàng, khi thì ôn nhu khi thì cuồng dã, mùi vị của nàng đặt biệt mê hoặc hắn.
Nhược Băng đương nhiên là không dễ dàng chịu khuất phục như vậy , nàng rút từ tóc ra một cây kim bạc, đó là vũ khí đặc biệt mà Kiều Mã Lỵ đã giúp nàng thiết kế —— để dùng khi nguy cấp, có thể khiến đối phương hôn mê trong vòng ba giây, không đả thương người lại có thể khiến người ta trong nháy mắt ngã xuống đất.
Đáng tiếc! Vẫn trốn không thoát khỏi ánh mắt linh hoạt của Hắc Ưng, Hắc Ưng nắm lấy tay của Nhược Băng đang hướng hắn tập kích, dùng một lực nhẹ ngân châm liền rơi xuống đất.
"Vũ khí của cô đều thực đặc biệt, ở đâu cô có?" Hắn khen ngợi hỏi.
" Chỉ là mua ở ngoài cửa hàng." Đáng chết! Tay nàng bị hắn nắm đau quá.
" Những vũ khí phòng thân trên người của cô, tất cả đều là những công nghệ cao mà tôi chưa thấy qua, có chuyên gia giúp cô thiết kế?"
"Nơi nơi đều có thôi, tùy tiện đặt làm là được , có gì mà ngạc nhiên!" Nàng cố ý quở trách, cố tình không nói cho hắn.
Xa xa tiếng người mơ hồ truyền đến, dường như có người đang đến gần, xem ra hôm nay không phải ngày thích hợp, Hắc Ưng thở nhẹ vào bên tai nàng. ." Cô không nói? Tốt, không sao cả, hay dùng phương thức bồi thường khác." Nàng bị hắn xoay người ngược lại, đưa lưng về phía hắn nằm úp mặt trên giường, như vậy càng vô sức phản kháng, đối với nàng càng thêm bất lợi.
" Anh muốn làm gì?" Nàng lo lắng hỏi.
"Lưu lại dấu ấn của tôi."
"Dấu ấn? A, làm cái gì? Dừng tay ——"
Hắn xé quần áo làm tấm lưng trần của nàng lộ ra phần da thịt mềm mại, không quan tâm đến Nhược Băng vừa đá vừa đánh, Hắc Ưng vừa ôn nhu và cuồng dã phủ lên lưng nàng những trận mưa hôn.
Tên chết tiệt này! Nhược Băng giãy dụa quyết liệt, nhưng không thoát được, hắn cứ làm càn phủ những nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt lên lưng nàng, , hắn đã muốn xâm phạm nàng vài lần, nhưng nàng tránh không được sự suồng sã của hắn. Nhược Băng cảm thấy thất bại và nhục nhã, nàng không hề giãy dụa, bởi vì làm vậy chỉ là uổng phí hơi sức, võ nghệ của Hắc Ưng cao cường hơn nàng rất nhiều.
Nàng đè nén xấu hổ và giận dữ, không muốn có phản ứng gì trước những nụ hôn đùa cợt của hắn, hắn nghĩ kũ thuật tán tỉnh của hắn cao siêu lắm sao? Tuy hắn hôn rất lão luyện, những nàng quyết không chịu thui, dùng thái độc lạnh như băng đối với hắn, tỏ vẻ không hề quan tâm đến những nụ hôn của hắn.
Hắc Ưng cảm nhận được sự ương bướng của nàng, đôi mắt càng thâm trầm hơn, vòng tay ôm nàng chặt hơn, nụ hôn càng trở nên ngông cuồng và thô bạo. . . . . .