[color=#0000BF]Như thế nào đi chăng nữa thì cũng chiếm được cơ hội, vì thế cô nhìn xung quanh tìm vũ khí, mắt nhìn thấy bên cạnh có một cai rìu, dài nặng cảm giác khá an toàn.
Cô nhanh tay lấy nó vừa vụng trộm chạy trốn, nhưng là khi ngẩng đầu thì thấy Musar bị các tăng lữ đánh lui về phía sau. Hắn có vẻ như đang triệu hồi ra tử thần, không biết vì sao vòng tay tựa hồ không có cách nào gọi tử thần mà chậm rãi biến thành màu đen.
Có phải hay không có một lực lượng vô hình ngăn cản nó, Aisha cắn răng bắt lấy cơ hội này, cô liền xông ra bên ngoài vọt đến bên Musar dùng tay chém tới.
Vừa lúc cô lao ra Musar đang bị tăng lữ ép đến không thể tránh thoát, khi cảm giác được có người từ phía sau thì đã quá chậm. Tay chợt lạnh, tay phải cùng vòng tay tử thần nằm trên mặt đất.
Hắn ôm lấy tay kêu thảm thiết, sau đó bỏ lại nhóm tăng lữ gào to với Aisha: “Ngươi quả nhiên không phải Aisha, không phải.”
Aisha đem cầm lấy vòng tay tử thần cầm trong tay, lui ra phía sau vài bước được tăng lữ vây quanh bảo vệ ở giữa, cô hít một hơi nói: “Ta đã nói ta không phải Aisha.”
Musar lớn tiếng nói: “Ta sẽ không để các ngươi yên, sẽ không.” Hắn chạy rất nhanh, thừa lúc tăng lữ không chú ý mà đá đổ một người chạy thoát.
Vòng tay tử thần chỉ cần thoát khỏi thân thể chủ nhân liền năng lượng cũng không tồn tại, Aisha nhẹ thở ra nghĩ cách xử lý vòng tay, bỗng nhiên có người hét lớn: “Pharaoh mau nhìn, quả là Aisha, nàng ta lợi dụng vòng tay muốn tiêu diệt Ai Cập.” Giọng nói này rõ ràng là Anck-Su-Namun.
Aisha mắt thấy một đội ngũ chạy tới, trong đó thế nhưng còn có Imhotep. Trong tay hắn đang cầm một quyển sách, đúng là cuốn sách bóng tối.
Cô rất kích động, thiếu chút nữa liền bổ nhào vào lòng hắn khóc lớn. Mà cô thấy hắn thế nhưng chăm chú nhìn bụng cô, khóe miệng chậm rãi thở ra tựa hồ là an tâm.
Hắn nghe lời nói của Anck-Su-Namun sau liền chỉ vào cánh tay trên mặt đất nói: “Không phải như thế Pharaoh, nhất định là Aisha lúc nãy xử lý Musar, kẻ lúc bị người chém đuổi đi, kỳ thật là âm thầm trước lúc chết giao vòng tay cho hắn.”
Pharaoh nhìn Aisha liếc mắt một cái, đã thấy thiếu nữ kia đi qua cầm lấy vòng tay giơ lên trước mặt hắn nói: “Aisha đã đoạt lại vòng tay, thỉnh Pharaoh không cần tin tưởng những lời muốn tổn hại Aisha, tất cả tăng lữ ở đây có thể làm chứng Aisha vô tội.”
Pharaoh gật gật đầu, hắn hỏi tăng lữ: “Tư tế Aisha nói những lời này là thật?”
Một tăng lữ đi lên nói: “Là thật, đúng nàng la tự tay chém đứt tay Musar.”
Pharaoh cười ha ha nói: “Quả nhiên tư tế là trung thành với ta.” Hắn nhận lấy vòng tay, nó đã khôi phục lại ánh kim hoàng sắc.
Mà lúc này thân hình Imhotep trên ngựa nghiêng nghiêng, hắn ôm sách bóng tối trong tay trước mặt bỗng tối sầm lập tức ngã xuống. Tỏa ra sức mạnh quyển sách bóng tối, hắn dường như là chống toàn lực, nhưng là luôn luôn lo lắng cho an nguy của Aisha một đường chống đỡ đến đây, hiện tại nhìn thấy cô bình yên cũng không gượng nổi nữa.
Aisha phát hoảng xông lên, nhưng các tăng lữ đã nâng hắn lên. Cô cương trực đứng tại chỗ nữa ngày, rốt cục vẫn thu hồi chân mình đứng yên tại chỗ. Trước mặt Pharaoh cô không thể liều lĩnh, bằng không cả nhà sẽ đoãn mệnh a.
Đều nói khi có đứa nhỏ phụ nữ sẽ trở nên thành thục, xem ra là thật không sai.
Như vậy chỉ có thể nhẫn chờ Imhotep tỉnh lại ở ốc đảo, cô có thể nhẹ nhàng thở ra. Mà khi Imhotep vừa tỉnh lại ý niệm đầu tiên là sự an toàn của Aisha, hắn tìm chung quanh đến khi thấy được bóng dáng bình an của cô mới thôi. Có như thế hắn mới an tâm để tăng lữ chăm sóc, nhưng luôn tìm cơ hội nói chuyện với cô.
Rối cục lúc Pharaoh tính toán ở lại nơi này nghỉ ngơi, hắn lấy cớ tìm Aisha hỏi chuyện của Musar. Như thế này mới một mình ngồi ở bên cạnh Aisha, hai người bên trong liều trại tăng lữ đã dựng lên, hắn khẩn cấp ôm lấy Aisha hỏi: “Nàng cùng đứa nhỏ đều bình an thật sự là quá tốt, phải biết lúc thần thủ vệ xuất hiện ta biết nàng bên kia gặp chuyện, may mà ta đem theo quyển sách bóng tối, dùng nó chặn lại quân đội của tử thần, hơn nữa dùng nó tìm được nơi của nàng.”
Aisha cười nói: “Ta không phải người yếu đuối như vậy.”
Imhotep nói: “Ta biết, cho nên ta mới như vậy thích nàng. Aisha, có thể cho ta kiểm tra hắn không?” Hắn vươn tay kích động chờ Aisha đồng ý.
Aisha mặt đỏ nói: “Tùy tiện chàng, cũng không phải chưa sờ qua.”
Imhotep cười ha ha, hắn thế này mới đem bàn tay đưa đến trước bụng Aisha. Kỳ thật nơi này nhìn không ra có gì khác thường, nhưng là khi chạm vào hắn thật sự kích động.
Đứa nhỏ này đối với hắn từ trước là không thể nào có được, nhưng hiện chẳng những có thể âu yếm người trong lòng mà còn có đứa nhỏ. Chỉ cần chiến sự kết thúc, hắn liền an bày địa phương để hai mẹ con nàng sinh hoạt. Hiện tại hắn mất đi vòng tay tử thần dùng để trao đổi, xem ra phải nghĩ biện pháp khác.
Hai người chỉ có thể ngọt ngào một lát, bởi vì rất nhanh Anck-Su-Namun đến.
Nàng ta đi vào nói: “Đại tư tế, Pharaoh bảo ngài đi qua.”
Imhotep có tiếng không cũng miếng nói: “Được.” Hắn đứng lên bước đi, mà Anck-Su-Namun lại nhìn thoáng qua Aisha nói: “Có cơ hội, ta còn muốn quyết đấu lại với ngươi một lần.”
Aisha hiện tại cũng không thể cậy mạnh, cô cười nói: “Đúng vậy, bất quá không phải bây giờ.”
Anck-Su-Namun hừ một tiếng kiêu ngạo rời đi, nàng ta đi bên cạnh Imhotep, làm Aisha không nhịn được ăn chút vị chua. Dù sao bọn họ mới thật sự là một đôi, tuy hiện tại cô tách họ ra nhưng lại nhìn vẫn rất xứng đôi.
Cũng không rõ Pharaoh kêu Imhotep có chuyện gì, ngày thứ hai hắn liền phải chính mình đi hạ Ai Cập mà cô lại phải đi theo Pharaoh về. Điểm ấy cô mười phần bất mãn, nhưng hiện cũng không thể chống đối.
Imhotep ở phía trước lấy cớ cùng Aisha ôm tạm biệt nhau, hắn nói: “Ta phải đi thu thập tàn cuộc rất nhanh sẽ quay về, không cần phải viết thư. Ta trở về sẽ ban bày cho mẹ con nàng, ta cũng sẽ từ đi chức vị đại tư tế ở bên cạnh các người. Chúng ta một nhà, vĩnh viễn không chia lìa.”
Aisha cảm thấy thật hạnh phúc, cô lôi kéo tay hắn nói: “Ừ, ta chờ chàng.”
Imhotep đi rồi Aisha liền lên ngựa cùng đội ngũ Pharaoh trở về cùng nhau hướng Thebes. Trên đường, Pharaoh thường mượn cớ nói chuyện cùng Aisha. Aisha lại không ngốc, cô nhìn thấy hắn là có hứng thú với cô.
Tuổi cũng không nhỏ, hắn thật sự không sợ ‘có công mài sắt, có ngày nên kim’ sao? Mỗi ngày cùng Anck-Su-Namun ở cùng nhau thân mật ân ái cũng tốt lắm, còn muốn ăn trong bát xem trong nồi.
Hôm nay, trước mặt mọi người Pharaoh nói: “Nữ thần Watoda sở tuyển trân châu quả thật bất đồng, không biết nàng có chịu đem ngươi tặng cho ta không?”
Aisha lập tức nói: “Pharaoh tôn kính, thể xác và tinh thần nô tỳ đã trao cho nữ thần Watoda, cho nên…”
“Pharaoh xin ngài đừng nghe nàng ta nói dối, thân thể nàng ta đã trao cho một người đàn ông khác, cũng đã có con của hắn.” Vừa tiến vào Thebes, một người phụ nữ từ xa chạy tới, nàng ta mở ra áo choàng quỳ gối trước mặt Pharaoh.