Editor & Beta: Thập Tam Thoa
Aisha cầm đao, chém xác ướp đang áp chế Ardeth Bay, biểu cảm trên mặt có chút xấu hổ nói: “Nhưng tôi không ghét.”
Ardeth Bay nhìn xác ướp bị chém thành hai mảnh, khóe miệng có chút run run nói: “Tôi lại nhìn không ra.”
Evelyn cũng nói: “Tôi cũng nhìn không ra, nhưng nó có vẻ thích cô đấy.” Vừa nói xong thì xác ướp lần nữa nhào về phía Evelyn. Cùng lúc, một xác ướp khác nhảy lên xe.
“Rick.” Evelyn hướng về phía trước kêu cứu, nhưng người phía trước cũng không mấy thảnh thơi, nói: “Tự mình nghĩ….Ra biện pháp, cẩn thận…..” Xem ra nhất thời O’Connell không giúp được.
Evelyn quyết định thật nhanh: “Jonathan, quay xe, mau lên.” Cô vừa nói xong, người phía trước không phân biệt được phương hướng, chệch vô lăng.
Xe bị nghiêng, Aisha đứng không vững ngã về một bên, cũng may có người đỡ lấy cô, cô không chút do dự ngã vào lòng người nọ.
Phịch một tiếng, Ardeth Bay ‘hừ’: “Aisha, là vì sinh đứa bé sao?”
Aisha không hiểu: “Là sao?”
Ardeth Bay nói: “Quá nặng.”
Aisha đứng dậy, quát lớn: “Tôi không có sinh, không đúng, là con ruột của tôi. Nhưng tôi cũng không có sinh, hơn nữa tôi không có tăng cân.”
Ardeth Bay cũng đứng dậy, tay ôm lấy bụng, xem ra bị đụng không nhẹ. Aisha nhìn anh đau đớn như vậy cũng cảm thấy thể trọng mình hình như tăng lên chút, nhưng Imhotep cũng không có chê cô nặng nha?
Đang nghĩ, Ardeth Bay bỗng duỗi tay, kéo Aisha, rồi đá mạnh một cái lên xác ướp ở phía sau cô, Aisha cũng cầm đao đánh nó, xác ướp kia lập tức bị cắt thành mảnh rớt khỏi xe. Aisha quay đầu lại, tay cầm đao chỉa thẳng mặt Ardeth Bay: “Tôi không có nặng.”
Ardeth Bay giơ tay đầu hàng, nói: “Không nặng, không nặng.”
Aisha thế này mới vừa lòng thu đao về, nhưng xe giống như đập trúng cái gì, cô lại ngã về phía sau, kết quả vẫn là Ardeth Bay đỡ được cô.
Thầm than, lần này chắc chắn anh ta sẽ nói ‘Thật rất nặng’ cho mà xem. Nhưng nửa ngày Ardeth Bay cũng không nói câu nào, quay đầu nhìn lại thì phát hiện Ardeth Bay có vẻ không được tự nhiên.
Nhìn xuống nơi mình đang ngồi, không phải là phía trên gốc rễ của đàn ông sao?
Da mặt cô dù dày đến mấy cũng phải đỏ lên, đứng dậy, nói: “Xin lỗi.”
Evelyn đứng một bên than nhẹ: “Có vẻ rất đau đấy.”
Ardeth Bay bật dậy: “Tôi không sao.”
Không sao mới là lạ, thắt lưng anh còn đang hạ thấp kìa.
Cuối cùng, bọn họ cũng thoát khỏi truy đuổi, Evelyn đối mặt O’Connell nói: “Chúng ta nên quay trở lại đón bọn trẻ.”
O’Connell gật đầu, nhưng khi bọn họ đến nơi thì bảo tàng đã vây đầy cảnh sát cùng người dân địa phương.
Không vào được, cũng không thấy Imhotep và hai đứa nhỏ đâu.
O’Connell xuống xe, trà trộn vào đám người xem chuyện gì xảy ra, tất cả đều nói ‘người phá hủy bảo tàng đã trốn khỏi Cairo’, O’Connell trở lại: “Chúng ta phải đuổi theo, bọn trẻ hình như bị bắt rồi.”
Evelyn nói: “Không có khả năng, Imhotep làm sao có thể dễ dàng bị người bắt đi được?”
O’Connell hỏi Aisha: “Chồng cô không phải là muốn bá chủ thế giới đó chứ, nếu không vì sao lại đi cùng những người đó?”
Aisha bĩu môi: “Không đâu, tôi nghĩ anh ấy hẳn vì cứu Made nên mới làm như vậy, nếu trong năm ngày con bé không đến được kim tự tháp của vua bò cạp thì sẽ gặp nguy hiểm.”
O’Connell nói: “Vậy, sao lại mang theo con tôi?”
Aisha cười: “Hình như chuyện là con anh gây nên, nhỉ?”
O’Connell ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Vì bọn trẻ chúng ta cần phải đuổi theo, nhưng trước hết cần Magic Carpet.”
Magic Carpet là cái gì?
Thật ra Magic Carpet không phải là vật mà là tên của một công ty, nằm không xa ngoài Cairo. O’Connell vừa đi vừa giới thiệu: “Chỉ cần được anh ta hỗ trợ, chúng ta có thể đến Ahm Sphere trước, nhưng cô có biết phương hướng không đó?”
Aisha không xác định: “Bọn họ chắc sẽ để lại ký hiệu.”
O’Connell lại nói: “Hi vọng chồng cô không muốn xưng bá thế giới, nếu không thì ngay cả ký hiệu để lại chúng ta cũng không có.”
Jonathan ở phía sau nói: “Đừng có lảm nhảm như phụ nữ nữa, mau tìm cách đuổi theo đi!”
Ardeth Bay định đi cùng, nhưng giữa chừng lại cần gặp vài người nên không có đi theo. Hẳn là như trong kịch bản, tụ hợp nhóm hộ vệ của Pharaoh! Nhiều người như vậy, dù Lock-Nah có phản bội, cũng không có gì kỳ quái.
Bọn họ đi xuống triền núi cao, phát hiện Magic Carpet thật ra cũng không phải là công ty lớn gì, thậm chí cửa còn không mở.
Đoạn nội dung này Aisha không nhớ rõ, chỉ biết sẽ kiếm được một phi thuyền, nhưng ở đây có phi thuyền sao? Thế nào cũng không thấy nha.
O’Connell gõ cửa, tro bụi trên cửa làm anh khó thở, ho khan mấy tiếng.
Chỗ này đã lâu không ai mở cửa, chẳng lẽ người chết bên trong?
Aisha còn đang suy nghĩ viễn vong, thì một người đàn ông mở cửa, vừa nhìn thấy mặt O’Connell, anh ta lập tức muốn đóng cửa lại, nhưng đã bị O’Connell dùng sức chặn cửa, cười nói: “Izzy, lâu không gặp…”
Đối phương thế nhưng phanh một tiếng, đóng sầm cửa, nụ cười của O’Connell cương lại trên mặt, vẻ mặt có chút không được tốt. Mà Evelyn thì cười nói: “Hai người có thật là biết nhau không vậy?”
Aisha không sợ thiên hạ đại loạn: “Đây là chuyên gia mà anh nói?”
Jonathan nói: “Magic Carpet cái gì chứ.”
O’Connell rốt cục không nhịn được, đá mạnh vào cửa, lớn tiếng nói: “Izzy, cậu còn giả bộ không biết tôi sao?”
Izzy là một người da đen; màu mắt, da, đều đen; dáng người không cao, bịt một mắt. Nhìn thấy bọn họ tiến vào, anh ta xem ra rất sợ, còn lùi sau mấy bước, liên tiếp ném đồ về phía O’Connell, nói: “Tôi sao có thể quen biết người như anh cơ chứ? Gặp anh nếu không bị thương, thì bị bắn…” Anh ta vừa trông thấy Aisha, mặt cứng đờ, chỉ vào cô nói: “Phụ nữ phương đông? Lần đầu nhìn thấy.”
O’Connell quát: “Này….”
Izzy nghe anh nói, lại tiếp tục trốn, lúc này Evelyn mở miệng: “Làm sao bây giờ?”
O’Connell tự cho là đúng: “Anh ta chắc chỉ xấu hổ thôi, lát nữa sẽ tốt hơn. Jonathan, anh mang hành lý vào đi.”
Jonathan vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhìn thế nào cũng là sợ anh, xấu hổ với Aisha thì có.” Dù thế anh vẫn đi lấy hành lý, thật ra cũng chỉ là vài bộ quần áo mua trên đường mà thôi.
O’Connell bắt Izzy lại, nói: “Izzy, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một việc, từ trước đến giờ cũng chỉ có cậu giúp tôi.”
Nhưng Izzy lại nói: “Nhưng đó giờ không có chuyện gì tốt cả, lần gần nhất tôi còn bị bắn vào mông, vẫn còn bị ám ảnh đây, xin anh đấy, tha cho tôi đi?”
Aisha luôn cảm thấy O’Connell là một người thích đi đây mai đó, cuộc đời anh phải nói là đầy màu sắc. Cô cười hỏi: “Ơ? Thế, anh vì sao trúng đạn?”
Izzy nghe Aisha hỏi chuyện trước kia của anh, dừng bước chân, nói: “Còn sao nữa, tất nhiên là vì vụ cướp nhà băng ở Marrakesh rồi.”
“Bắn trúng mông?” O’Connell suy nghĩ một chút, hỏi.
Izzy hồi tưởng nói: “Đúng vậy, nhưng không hẳn là mông mà là bụng, có mấy người da trắng kêu tôi đáp xuống, kết quả tôi bị bắn. Tôi thấy ruột trôi cả ra ngoài, nhưng ANH vẫn rất ung dung, tán gẫu múa hát với mấy vũ công múa bụng…..”
“Vũ công múa bụng?” Sắc mặt Evelyn không được tốt, nhíu mày hỏi.
“Không đâu, là anh ta nhớ nhầm, Evelyn, không như em nghĩ đâu.”
Evelyn mỉm cười: “Izzy, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
Izzy nói: “Được thôi, nhưng anh ta không thể ở đây.”
O’Connell che trước mặt Evelyn nói: “Lần này chúng tôi sẽ trả tiền cho cậu, muốn bao nhiêu thì ra giá đi.” Nói xong cầm một chồng tiền ném qua, vài năm nay vợ chồng họ có không ít tiền, chả trách lại hào phóng như vậy.
Izzy cầm tiền O’Connell đưa, còn chưa thỏa mãn nói: “Anh đưa tôi tiền làm cái gì? Tôi có tiền cũng chẳng biết làm gì.”
O’Connell dùng cây gậy của Jonathan chỉa vào anh ta nói: “Đừng có tào lao, con tôi hiện bị người bắt đi, không đúng, là thuận tiện bắt, tôi cần sự trợ giúp của anh.”
Izzy nhìn cây gậy, sau đó lại nhìn Aisha đứng kế bên Evelyn, kéo O’Connell qua một bên, nói nhỏ: “Vậy, anh đưa tôi cây gậy này, và giới thiệu cô gái kia cho tôi biết, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại.”
O’Connell liếc Aisha một cái, nói: “Cô ấy?”
Izzy cười: “Đúng đúng, cô gái phương đông xinh đẹp ấy đấy, tôi muốn làm quen với cô ấy, được chứ?”
Aisha đứng ở một bên, miệng co giật, cách thức làm quen của người ngoại quốc và người Trung Quốc thật khác biệt. Nhất là đàn ông, bọn họ trừ phi có hứng thú với phụ nữ nào đó, thì mới muốn được người khác giới thiệu. Cô nhíu mày, không nói gì, dù sao lúc này cần sự trợ giúp của anh ta.
O’Connell đưa cây gậy cho anh ta, sau đó nói: “Cô ấy tên là Aisha.”
Aisha nói: “Xin chào, chúng ta có thể đi chưa?”
Izzy nghe cô nói chuyện, vui vẻ gật đầu: “Lúc nào cũng có thể đi, để tôi đi chuẩn bị.”
O’Connell ủy khuất, anh nói nhiều thế mà vẫn không được, Aisha chỉ nói một câu, thì anh ta đã nịnh nót chạy đi chuẩn bị.
O’Connell vừa đi vừa hỏi: “Ánh mắt cô kém thế sao?”
“Mắt anh mới có vấn đề? Tôi chỉ lễ phép thôi? Không thấy à?” O’Connell hỏi Aisha, mà Aisha lại dùng sức lắc đầu. O’Connell ờ một tiếng, rồi cúi mắt, không nói gì nữa.
Mấy người vừa bước ra ngoài, nghênh diện bọn họ là một đội kỵ binh đứng vững vàng. Ardeth Bay xuống ngựa, Izzy sợ tới mức lùi lại, tránh phía sau Aisha.
Miệng Aisha có chút co giật, người đàn ông nhát gan như vậy, phụ nữ làm sao thích anh ta cho được. Ardeth Bay nói vài câu với người ngồi trên ngựa, bọn họ hơi cúi người, rồi cưỡi ngựa rời đi.
Anh ta đi đến trước mặt O’Connell nói: “Đây là đội cận vệ, cùng mười hai tăng lữ của Pharaoh, nếu vua bò cạp tỉnh giấc, bọn họ sẽ hỗ trợ.”
Aisha chỉ vào con chim trên tay Ardeth Bay, kỳ quái hỏi: “Còn nó?”
Đoạn Trích
Từ truyện:
Izzy: Nhưng đó giờ không có chuyện gì tốt cả, lần gần nhất tôi còn bị bắn vào mông, vẫn còn bị ám ảnh đây, xin anh đấy, tha cho tôi đi?
Từ phim:
Izzy: Lần nào tôi đi với anh tôi cũng bị bắn. Lần gần nhất thì tôi bị bắn vào mông. Tôi còn đang để tang cái mông của mình này!
Từ truyện:
Izzy: Còn sao nữa, tất nhiên là vì vụ cướp nhà băng ở Marrakesh rồi.
Rick: Bắn trúng mông?
Izzy: “Đúng vậy, nhưng không hẳn là mông mà là bụng, có mấy người da trắng kêu tôi đáp xuống, kết quả tôi bị bắn. Tôi thấy ruột trôi cả ra ngoài, nhưng ANH vẫn rất ung dung, tán gẫu múa hát với mấy vũ công múa bụng…..
Evelyn: Vũ công múa bụng?
Rick: Không đâu, là anh ta nhớ nhầm, Evelyn, không như em nghĩ đâu.
Evelyn: Izzy, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.
Izzy: Được thôi, nhưng anh ta không thể ở đây.
Trích từ phim:
Izzy: Nhớ vụ cướp nhà băng ở Marakesh chứ?
Evelyn: Cướp nhà băng?
Rick: Không giống như em nghĩ đâu.
Izzy: Nó hoàn toàn giống như cô nghĩ. Tôi đang bay trên cao tránh nắng, có mấy người da trắng ở đó ra hiệu cho tôi đáp xuống, nên tôi bay thấp dần để cho họ lên, điều tiếp theo cô biết là gì chứ, Tôi bị bắn! Và tôi nằm giữa đường, lá lách trồi cả ra ngoài, và tôi thấy ANH TA nhảy điệu van-xơ với mấy cô vũ công múa bụng!
Evelyn: Vũ công múa bụng hả? Izzy, tôi nghĩ tôi và anh nên nói chuyện.
Izzy: Nếu tôi không bị bắn.