Nữ nhân vật chính Aisha của chúng ta lúc này chậm rãi đứng lên, khuôn mặt tuyết trắng lúc này đen đen bùn đất, cô xoa ngực chỉnh lại quần áo run lẩy bẩy, đem hai cái đang ‘đau răng’ thanh giáp từ trong lòng ngực lấy ra.
O’Connell vươn tay nói: “Đi.”
Cô nghĩ nói: “Quên đi, xem ra không còn nguy hiểm.” Chú ý một bên, quả nhiên Evelyn đã biến mất không thấy, xem ra cô ấy đã gặp Imhotep. Nghĩ thế cô đi qua, dùng sức đẩy cái cửa ngầm chính mình lăn vào.
Cái cửa ngầm vừa đóng lại rơi vào một màu tối đen, Evelyn đang ở cùng người đàn ông Mĩ bị móc mắt kia. Thời điểm Aisha vào vừa khéo người đàn ông kia quay mặt lại, đập vào mắt chính là hai lổ thủng thật đúng là dọa người.
“A……” Evelyn chạy đi, mà Imhotep không biết từ địa phương nào đi ra. Con mắt hắn có chút xông ra, đối Evelyn rống lên một tiếng.
Evelyn lui về phía sau, còn Aisha thì kích động tiến lên, cô hiện tại đã không thể chú ý đến ánh mắt người khác, thầm nghĩ cùng lão công của mình nhận thức nhau. Nhưng là lão công nhà cô cũng đối với cô rống, ách….
Xem ra hắn thật không nhận ra mình, trách không được hắn, ai nhượng chính bản thân mình là cái dạng này.
Imhotep chú ý Evelyn, vì khuôn mặt kia đối hắn có chút quen thuộc. Hắn thế nhưng cúi đầu mở ra kia quải hàm thịt bạch cốt, nói: “Ngươi….Là ngươi cùng ta nói chuyện sao?”
Cùng kịch tình bất đồng, ít nhất hắn không kêu tên Anck-Su-Namun.
Evelyn sợ đến mức hét lớn: “Không, không phải tôi.” Cô nhìn thoáng qua Aisha, trong mắt có ý tứ cầu cứu.
Người đàn ông Mĩ kia lúc này lui về phía sau một bên hàm hồ nói: “Không, hắn nuốt đầu lưỡi của tôi….còn có mắt.”
“Không, ngươi không cần đi.” Evelyn giơ lên hai tay sợ hãi nói.
Duy nhất không sợ là Aisha bên cạnh Imhotep nói: “Là em, là em cùng anh nói chuyện.” Cô nhìn thấy Imhotep đầu hướng về phía mình. Hắn tựa đầu đến gần Aisha, tinh tế quan sát.
Trước kia xem phim cô không rõ là cái ý tứ gì, nhưng hiện đã rõ. Vì mắt người đàn ông kia cận thị, nên cách xa quá hắn nhìn không rõ, cho nên trong phim mới nhìn nhầm Evelyn thành Anck-Su-Namun.
“Ngươi? Ngươi nói với ta nói sao?” Hắn đến gần Aisha, mà cô cũng chuẩn bị đem mình thân phận nói ra.
Đang ở điểm mấu chốt, Evelyn can đảm cẩn trọng cầm một tảng đá đập vào đầu Imhotep.
Cô nghĩ này nhất định rất đau đi, nhưng dung mạo đáng sợ của hắn không có chút dao động, ngược lại quay đầu nói: “Ngươi là Anck-Su-Namun?”
Evelyn tảng đá rơi trên mặt đất, lắc lắc đầu.
Anck-Su-Namun? Hắn vì sao lại hỏi đến tên người phụ nữ này, Aisha cảm thấy có chút tức giận. Lúc này lại có người vọt vào, hắn đến bên Evelyn nói: “Cô……A, đây là cái gì?”
Đột nhiên có người xông đến làm Imhotep sinh khí, hắn hé miệng rống lớn một tiếng.
Aisha cảm thất động tác này của hắn thật ngoài ý muốn, nhìn hắn ngơ ngác quên cả nói chuyện. Mà người lại bỗng bị người giữ chặt, quay đầu nhìn dĩ nhiên là Jonathan.
O’Connell nổ súng, bọn họ tập thể hướng bên ngoài chạy.
Aisha không muốn đi, ở lúc mọi người cuống quít chạy trối chết cô tránh đi tay Jonathan chạy trở về, cô cần tìm Imhotep, nhưng hắn đã không còn đó.
Trong địa mộ tìm kiếm, thẳng đến buổi sáng ngày hôm sau. Có lẽ toàn bộ lực lượng đều trở về trên người Imhotep, lực lượng của cô cân bằng, chỉ cảm thấy thân thể biến thành một con rắn.
Cô đợi ba tháng, thật vất vả giải quyết xong lại biến thành rắn?
Không thể, cho dù là rắn cũng phải đuổi theo lão công nhà mình.
Cô hướng nơi có tiếng trườn đi, Imhotep đang ở nơi đó. Lưng cô cõng theo trứng hướng nơi đó đi, rất xa liền nhìn thấy Imhotep nói với Beni: “Nô lệ, ta có khả năng dùng ngươi. Ngươi phục tùng ta, ta sẽ thưởng cho ngươi.” Nói xong không biết từ chỗ nào đem ra rất nhiều trang sức vàng óng.
Beni nói: “Thỉnh….thỉnh ngài phân phó.” Hắn thật là một kẻ chân chó, lời nói được tất cung kính. Hắn như vậy lại hiểu được tiếng Ai Cập, Aisha cảm thấy đó là một kỳ tích, có lẽ hắn vốn là người Ai Cập? Đương nhiên, cái này phải theo biên kịch mới được.
Aisha chậm rãi trườn qua, cô tê tê hai tiếng, nghe thấy Imhotep đem thánh ông giơ lên nói: “Những thánh ông khác ở nơi nào?” Xem tình hình hắn phi thường vội vàng tìm chúng nó, chính là này lại là vì sao?
Cô trườn qua, vội vàng muốn hỏi Imhotep đã quên cô rồi sao?
Kết quả, Imhotep cùng Beni đều thấy được cô. Beni quát to một tiếng chuồn về phía sau Imhotep, sắc mặt tái nhợt nói: “Rắn hổ mang.”
Mà Imhotep không có sợ cũng không muốn thương hại cô, ngồi xổm xuống ngón tay vươn ra, cái này ý là muốn cô đi qua?
Aisha hưng phấn vọt đi qua, cô nhào vào trong lòng Imhotep dùng sức cọ cằm mặt khô queo của hắn, hắn quả nhiên vẫn nhận ra cô, dù là người hay rắn.
Nhưng, cô rất nhanh bị đã kích.
Bởi Imhotep thế nhưng dùng ngón tay tinh tế vuốt đầu nhỏ cô nói: “Rắn hổ mang là tối vô hại, đáng yêu nhất.”
Nguyên lai hắn không phải nhận ra mình mà là cảm thấy đáng yêu, nhưng dù sao hắn cũng thân cận mình, Aisha tiếp tục phát huy bản lĩnh dùng sức vòng quanh hắn.
Một hồi quấn lấy cổ hắn, một lát lại mặt hắn. Nếu là người đàn ông khác cô nhất định đỏ mặt, nhưng đây là lão công nhà mình sợ cái gì?
Liền này dạng, Imhotep lại sờ sờ cô, nói: “Ngươi muốn ở lại cùng ta sao?”
Aisha dùng sức gật gật đầu, cô nghĩ a, thật sự nghĩ.
Imhotep để cô nằm vòng trên cổ hắn, sau đó nói với Beni: “Tìm được thánh ông cùng sách bóng tối ngươi sẽ nhận được càng nhiều.”
Beni thật cẩn thận nói: “Vâng chủ nhân, bọn họ sẽ trở lại trên trấn, chúng ta có thể đi nơi đó tìm kiếm.”
Imhotep cầm thánh ông trong tay nói: “Rất nhanh ta cùng ngươi gặp mặt.” Nói xong từ mộ đi ra ngoài, hóa thành trận cát gió cuốn đi.
Aisha cảm thấy khó hiểu mình cứ như thế bị hắn mang đi, chờ hắn biến lại thành người mình cũng còn ngồi xổm trên cổ hắn.
Hắn không còn là phàm nhân Imhotep, loại sức mạnh này khiến Aisha sợ hãi. Nhưng cô không sợ Imhotep, hắn lạnh như băng nhưng lại cảm giác được hắn lo lắng. Này chứng minh, hắn với cô không có sát ý, cho dù bị tra tấn ba ngàn năm, nguyên bản ôn hòa hắn cũng không quá mức trở nên tàn bạo.
Cô cảm thấy hiện tại chính mình liền như sủng vật của hắn, dù sao hắn cũng mang theo cô, cũng không phải cõng không công cô đi làm việc.[/color]