Nữ Tư Tế

Chương 37: Chương 37: Rắn hổ mang kích tình




Aisha đã nhận ra sát khí của hắn, mà hắn nắm thánh ông trong tay tựa như dùng sức.

Ách…..

Nếu thánh ông là Anck-Su-Namun, hắn lại yêu Anck-Su-Namun, như vậy hắn phải nắm người yêu một cách ôn nhu mới đúng. Nhưng là hắn ánh mắt đầy hận ý, này chứng minh hắn là hận nàng ta.

Đối với sự phát hiện này Aisha rất kích động, cô thậm chí muốn hôn hắn. Đem đầu rắn ngay mặt hắn nhẹ nhàng một chút, Imhotep quay sang kinh ngạc nhìn rắn của hắn. Aisha trước đây thích độc động vật, mà chúng nó cũng không thương hại nàng.

Nhìn con rắn hổ mang này, hắn có một cảm giác dị thường quen thuộc.

Vươn tay sờ đầu nó, Imhotep nói: “Nàng yêu thích những thứ làm người ta rất kinh ngạc, Aisha, vợ của ta, người ta yêu……”

Aisha thừa nhận hiện tại nước mắt cô đã muốn rơi xuống, ngay cả thân thể cũng run rẩy. Cho dù Imhotep hiện biến dạng, trên người có hương vị của thây khô, nhưng cô hoàn toàn không ghét bỏ, thầm nghĩ ôm lấy hắn.

Buổi trưa qua đi, đợi đến buổi tối cô nhất định nói hắn biết bí mật của mình.

Dùng sức vòng quanh cổ Imhotep, cô trong lòng hét lớn: “Em yêu anh, Imhotep.”

Một người một rắn dựa vào nhau đi thật lâu, lực lượng của sách bóng tối càng lúc càng gần, rốt cục bọn họ phát hiện một học giả Ai Cập, hắn ôm sách cùng thánh ông cẩn thận đi qua.

“Hắn chính là huyết nhục của ta.” Imhotep nói thầm, chậm rãi đi theo người kia.

Hắn đi vô thanh vô thức, rõ ràng khổ người lớn lại không làm người ta phát giác. Đại khái lực lượng hắc ám trên người hắn có liên quan, chỉ cần là ở nơi có hắc ám thì có thể che giấu thân thể chính mình.

Aisha cũng không muốn nhìn thây khô ăn thịt người, nhưng cô lại biết, sau lần này Imhotep sẽ khôi phục lại dáng vẻ của hắn. Cho nên, cô lại rối rắm hi vọng sớm chút ăn luôn người kia.

Học giả Ai Cập đi đến khách sạn phía trước, hắn cho rằng như vậy là tránh thoát. Nhưng Imhotep so hắn con nhanh hơn, hắn chợt lóe thân liền đứng trước người kia.

Người kia nhìn thấy rắn hổ mang quấn quít lấy cổ thây khô đã sợ tới mức chân nhuyễn, hắn run run hai tay đem thánh ông cùng sách bóng tối giao ra đây, nhưng là Imhotep thản nhiên nói:“Này hoàn toàn không đủ.” Là một cái đại tư tế cho dù hắn lại phẫn nộ lại nghĩ giết người này cũng sẽ không trào ra sát khí, hắn ngữ điệu vẫn cứ ôn hòa, nghe được Aisha đuôi nhỏ thẳng đẩu, dọa!

Imhotep ra tay, giữ chặt lấy học giả Ai Cập mở miệng.

Người kia đến lúc này mới biết kêu cứu mạng, nhưng đám người còn chưa biết hết sự tình, hắn đã biến thành thây khô.

Aisha ở trong lòng niệm một tiếng phật hiệu, sau đó nhìn Imhotep rốt cuộc có một tầng làn da. Cô dùng than rắn cọ cọ, hắn dùng ngón tay sờ soạng trứng của cô.

Không hiểu vì sao hắn cảm thấy trứng này rất ấm áp, chỉ cần tiếp cận nó mình toàn thân liền có khí lực, nhớ được lúc đạn bắn trúng nó, mình không rõ vì sao tim lại phát hoảng. Hoàn hảo, nó vẫn hoàn chỉnh, vẫn ấm áp.

Hiện tại, hắn còn thiếu một bước nhượng chính mình sống lại, tiến thêm một bước khôi phục lại toàn bộ sức mạnh. Cầm lấy thánh ông hắn có cảm giác được có người nhìn hắn, quay đầu hắn đối O’Connell cùng Jonathan phóng ra tia tà ác. Đối với hắn, hai kẻ nay là địch nhân.

Hắn không cần bọn họ, một lòng thầm nghĩ được thứ mình mong muốn mà thôi.

Aisha nay cái gì cũng không thể làm, cô cảm thấy mình như vật bài trí, cô tỏ vẻ duy trì bên cạnh Imhotep, luôn đem thân thế vòng quanh cho hắn thêm cổ vũ?

Imhotep biết mình cần một tế phẩm, mà người phụ nữ dài dòng kia chính là thứ hắn cần.

Hóa thành cát tiến lên lầu hai, bởi là người đọc qua chú ngữ nên hắn rất nhanh tìm ra vị trí của họ, Aisha hoàn toàn không rõ hắn làm sao biết, Imhotep hiện tại đối cô mà nói, lực lượng phi thường xa lạ.

Ở lầu hai, Imhotep rất nhanh tìm được mục tiêu hút khô.

Mà lúc này Aisha rốt cuộc thấy được khuôn mặt gần với trước kia của Imhotep, cô lại duỗi thân dài quá cổ hôn môi hắn, đáng tiếc Imhotep trừ bỏ cảm giác lạnh như băng một mảnh xúc giác cũng không đối một con rắn sinh ra dao động.

Vì thế Aisha cảm thấy có chút không nói nên lời, trước kia quyến rũ hắn ít nhất ánh mắt có chút mê mang cảm nhiễm, nhưng hiện tại cô hôn liền giống như hắn tay trái nắm tay phải.

Imhotep tìm được người phụ nữ có thể trở thành tế phẩm, hắn dùng cát mở khóa cửa. Một cô gái đang yên tĩnh nằm trên giường, điều này làm cho hắn nghĩ tới Aisha ba ngàn năm trước.

Cô gái đó luôn thích sau khi bọn họ xong việc sẽ nằm trong khủy tay hắn, cô ngủ rất đẹp, là thứ tốt đẹp nhất trong thế giới này, nhưng một lúc khi đó, cô gái đó mất đi liền như hắn mất đi hết thẩy. Hiện tại hắn muốn sống lại cô, dùng sinh mệnh của cô gái trước mặt.

Hắn cũng nghĩ như vậy, liền muốn bóp chết cô gái kia.

Aisha vốn tưởng hắn sẽ như trong phim ôn nhu đi qua, ôn nhu ngồi bên giường, cũng ôn nhu hôn. Sau khi hôn, không biết vì sao bên miệng một mảnh hư thối nổi lên.

Lúc đó cô không lớn không nhỏ ghê tởm, đang nghĩ tới hắn nếu hắn hôn thì mình làm sao bây giờ. Cũng may, Imhotep không có như thế, hắn nắm chặt lấy cổ Evelyn, thẳng đến lúc đem cô từ trong mộng tỉnh dậy.

“Anck-Su-Namun……” Xem ra Imhotep đem tế phẩm trở thành Anck-Su-Namun.

Như vậy liền muốn bóp chết người, tuy rằng hắn đã giết rất nhiều người, nhưng những người đó mở ra cái rương kia nên mới bị nguyền rủa. Mà nhân gia Evelyn nói như thế nào cũng là nhân vật chính, vạn nhất chết thì kịch tình đi đến đâu?

Cô đem đuôi rắn nhẹ nhàng quật cánh tay Imhotep, hi vọng khiến hắn trấn định lại, hắn thật chậm rãi buông lỏng tay ra, lúc này O’Connell cùng Jonathan xông vào.

Imhotep sinh khí, hắn xoay người muốn mang bọn họ đuổi đi. Nếu hắn muốn giết chết bọn họ thì sớm đã ra tay, chính là hắn cảm thấy này không tất yếu.

Nhưng O’Connell lại xuất ra đòn sát thủ, một mèo tinh.

Meo tinh nhe răng, Imhotep liền dùng hay tay ngăn trở mặt. Aisha vốn định bảo vệ hắn, đã thấy người náy biến thành cát bay ra ngoài cửa sổ, trong lòng cô có cảm giác buồn bực, vì sao đường đường đệ nhất xác ướp lại sợ mèo?

Khi vừa ra cửa sổ Aisha ngẩn ra, vì bên ngoài mặt trời đang xuống núi. Này chứng minh, mình rất nhanh sẽ biến thành người.

Thật tốt quá, rốt cuộc có cơ hội cùng Imhotep nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.