Nữ Tư Tế

Chương 63: Chương 63: Trò chơi tử thần




Edit&Beta: Thập Tam Thoa

Một cây súng trường ở trong tay cô, Aisha cân nhắc một chút, rồi nả đạn vào Vua Bò Cạp nhằm mở đường thoát hiểm cho Imhotep.

Chả trách bọn họ bảo mình có tài bắn súng, một súng này thế nhưng đánh trúng chỗ hiểm. Vua Bò Cạp rống to một tiếng, đại khái là vì ăn đau, trực tiếp vọt về phía Aisha.

“Imhotep.” Aisha lớn tiếng gọi.

Quả nhiên là vợ chồng đồng tâm, Imhotep hiểu được dụng ý của cô, liền cầm lên ngọn giáo Osiris đánh về phía Vua Bò Cạp.

Mặc dù lúc này anh không khác gì người thường, nhưng sức lực cũng không thể xem thường, một đòn này lại dùng toàn lực. Nhưng Vua Bò Cạp bỗng nhảy lên, đòn này không đánh trúng lưng nhưng đánh trúng đùi ông ta.

Không phải nhược điểm, cho nên Vua Bò Cạp không chút mảy may, ông ta bỏ qua Aisha lại đánh về phía Imhotep. Trước kia ông ta là chiến sĩ anh dũng, lúc này lại không khác gì quái thú nhìn thấy con mồi mà công kích.

Aisha thừa dịp ông ta xoay người liền nhảy lên cầm chặt ngọn giáo, nhưng ngọn giáo lại đâm quá sâu, căn bản không thể rút ra.

Vua Bò Cạp nhảy lên, cô cũng theo đó bật nhảy, Imhotep lo lắng nói: “Aisha, em phải cẩn thận.”

Aisha nói: “Ừm……. vẫn tốt.” Cô cầm chặt ngọn giáo trong tay, suy nghĩ biện pháp, cô bỗng nhớ ra một việc, ngọn giáo có thể thu lại nha.

Cô dùng chân kẹp chặt đuôi Vua Bò Cạp, tay nắm chặt ngọn giáo, nhẹ nhàng chuyển vài lần, ngọn giáo lập tức thu về. Dùng chút sức, rút nó ra.

Vua Bò Cạp ăn đau, thân mình không ngừng vặn vẹo làm Aisha đầu váng mắt hoa.

“Giờ phải làm sao đây?” Phía sau trừ bỏ đuôi là mông được giáp cứng bảo vệ, bỗng nhiên một chỗ màu trắng trước mắt lướt qua, nơi đó hình như là cúc hoa của Vua Bò Cạp?

Có biện pháp, cô tà ác cười kéo dài ngọn giáo, sau đó dùng lực hướng đóa cúc hoa đáng yêu kia đâm tới.

Cúc hoa vốn lớn, mà Aisha lại ở gần, một lần đâm liền đâm rất sâu.

Tựa như dự đoán của Aisha, nơi này đúng là nhược điểm, thậm chí so với đâm trúng tim còn tốt hơn.

Xích một tiếng, Vua Bò Cạp đau đớn kêu to.

“Aisha nói ra nguyện vọng của cô đi.” O’Connell vừa né tránh Vua Bò Cạp nổi điên vừa nói với Aisha.

Cô nhớ lại tình tiết đã thấy trong phim, vì thế nói: “Mang theo quân đội của ngươi biến mất đi, vĩnh viễn cũng không cần xuất hiện.” Nói xong, Vua Bò Cạp lập tức tiêu thất, kịch tình cái gì cũng như may bay.

Bởi Imhotep không có ngã vào kẻ hở của địa ngục, mà ngã vào lúc này lại đổi thành Aisha. Khóe miệng cô giật giật dùng tay chống đỡ, sau đó nhìn thấy O’Connell cũng rơi xuống, nói: “Trùng hợp làm sao.”

O’Connell nhìn bên dưới các loại linh hồn ma quỷ, muốn rơi lệ: “Loại trùng hợp này cả đời cũng không muốn trải qua lần nữa.”

Aisha: “Tôi cũng vậy.” Cô cơ hồ tin tưởng vững chắc Imhotep nhất định sẽ cứu mình, cho dù anh lúc này không khác gì người thường, ngã xuống cũng sẽ chết.

Lần nữa được một bàn tay nắm chặt, Aisha mỉm cười: “Tay anh hơi lạnh.”

Imhotep mỉm cười: “Xin lỗi em, mau đi lên.” Anh dùng lực, Aisha mượn sức của anh hướng về phía trước.

Hai người ôm ấp đối phương, O’Connell được Evelyn cứu lên, sau nói: “Này, đến nơi an toàn rồi hai người muốn hôn nồng nhiệt thế nào cũng không muộn mà?”

Imhotep ôm Aisha nói: “Tin anh không?”

Aisha lúc này quả thật không còn sức lực, chính mình chạy không bằng để đối phương ôm. Mà tình hình chung cũng không mấy khả quan, đất đá rung chuyển muốn đổ, không cần nghĩ cũng biết người bị đè nhất định sẽ chết.

Imhotep không ngại nguy hiểm đến cứu mình, mặc dù tình tiết trong phim là giả, nhưng hiện thời là thực, nhìn đến loại tình hình này lòng bàn tay liền đổ mồ hôi. Cô ôm Imhotep, cô ở trong này không phải vì anh sao, còn có gì là tin hay không tin?

“Đương nhiên tin.”

Imhotep lúc này vẫn có thể cười, ôm chặt cô chạy về phía trước. Mà hai vợ chồng bên kia cũng nắm tay nhau chạy ra ngoài, hai cặp vợ chồng cảnh tượng có chút khác nhau.

Bọn họ chạy nhanh, nhưng vừa đi ra thì thấy ao địa ngục màu đen chặn đường. Nếu ấn theo phân tích của Aisha, cái này bất quá là dầu mỏ, nhưng hiện tại nó lại rất nguy hiểm, bởi vì Aisha nhớ không lầm thì theo nguyên kịch bản Anck-Su-Namun chính là chết ở chỗ này.

Mà lúc này bọn họ chính là bị vây ở nơi này, không biết có phải vì chậm trễ mà tường đá bắt đầu rơi xuống.

Đang lúc không biết phải làm sao, thì thấy một bên tường đá bị đánh vỡ vụn, tiếp đến là một cái đuôi rắn thật to tiến vào, cuốn lấy bọn họ nhanh chóng chạy ra ngoài.

Aisha ngẩn ra, chẳng lẽ là rắn hổ mang đến cứu mình. Còn đang ngẩn ra thì Imhotep bên cạnh chợt nói: “Made, cơ thể con sao lại biến thành như vậy?”

Tê…..

“Con bé nói, bởi vì rất muốn cứu chúng ta cho nên cơ thể bỗng nhiên lớn lên.” Thì ra là con gái của cô – Made, mắt đúng là bị mù rồi.

“Thì ra là thế.” Ở ngoài kim tự tháp lúc này là ban ngày, vì vậy cơ thể khổng lồ của Made nhỏ lại, cô bé trườn lên cổ Aisha kêu tê….

Aisha nói: “Con bé nói kim tự tháp đang dần lún xuống phải làm sao bây giờ?”

O’Connell ôm Alex nói: “Chạy lên phía trên.”

Anh còn chưa nói xong mọi người đã hướng lên trên mà đi, bọn họ cũng không phải kẻ yếu ớt cho nên đi tương đối nhanh. Mà ốc đảo lúc này bị lún càng lúc càng nhanh, nháy mắt bọn họ đã đến đỉnh kim tự tháp.

Tê………

“Con bé nói, chúng ta sẽ bị chôn sống sao?” Aisha chỉ vào Made trên cổ hỏi.

Imhotep nắm chặt tay: “Sức mạnh của anh còn chưa khôi phục.” Nhưng vẫn ôm chặt Aisha và Made nói: “Ôm chặt, chờ sức mạnh khôi phục sẽ mang hai mẹ con em đi ra.”

Aisha gật gật đầu: “Ừ.”

Made: “Tê…….”

“Con nói, thật tốt.”

Đáng tiếc bọn họ không cần đợi đến lúc đó, vì một người đã la lên: “Hey, mau lên đi.” Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, thuyền bay chính là xuất hiện trước mắt, sau đó Izzy ở trên đó gào hét.

O’Connell vui vẻ hoan hô, mang theo người nhà đi lên. Imhotep và Aisha cũng đi lên. Thuyền bay cất cánh, nhưng chân Jonathan lại mắc kẹt trong vạt lưới của thuyền, O’Connell muốn kéo anh ta lên, nhưng anh ta lại gắt gao ôm chặt viên kim cương trên đỉnh kim tự tháp.

“Nó không đáng để anh đánh đổi mạng sống đâu.” O’Connell kêu to ngu ngốc, mà Imhotep bỗng nâng tay, viên kim cương lập tức bay về phía anh.

Sức mạnh của anh có vẻ như đã khôi phục một chút, Aisha ôm viên kim cương cười nói: “Nhất định rất đáng giá.”

Imhotep nói: “Anh cảm thấy dùng thứ này thay thế ngọn đèn chiếu sáng sẽ rất đẹp.”

“Đúng đó, sẽ rất rất đẹp nha.” Phụ nữ đều yêu thích kim cương cũng vì nó rất đẹp.

Jonathan đi lên: “A, kim cương là của tôi mới đúng.”

“Sai rồi, là chồng tôi lấy nó lên nên nó phải là của chúng tôi mới đúng.” Aisha ôm kim cương nói.

Jonathan lớn tiếng: “Giảo hoạt.”

Imhotep vươn tay: “Muốn đi xuống không?”

Jonathan không muốn bị nuốt vào trong sa mạc, cho nên anh lắc lắc đầu. Aisha cảm thấy anh ta thật đáng thương, lên tiếng: “Kỳ thật, tôi có thể dùng đồ cổ đổi cho anh, anh cũng biết giá trị của chúng đáng giá không kém gì kim cương.”

“Được, đi Hamunaptra, tôi muốn lấy một ít vàng.” Jonathan rốt cục kích động nói.

Aisha đứng bên người Imhotep, nói: “Mọi chuyện rốt cục kết thúc rồi.”

Imhotep sờ đầu cô: “Ừ, chúng ta rốt cục thoát khỏi cái trò chơi nhàm chán này của tử thần, có thể trở về nhà.”

Trò chơi tử thần sao?

Ngẫm lại cũng đúng, tử thần tồn tại mà hắn lại rất nhàn rỗi, mà trò chơi này vừa hay có thể thay thế hắn. Nhưng hắn đúng là kẻ biến thái a, không có chuyện gì làm lại lấy nhân loại ra làm đồ chơi, chẳng lẽ là cảm xúc nhất thời?

Nghiền ngẫm một chút nữa, tử thần Anubis là nửa người nửa thú, hắn có phải hay không có sở thích người thú? Thuyền bay bay trên không trung, sông Nile ở phía dưới tĩnh lặng chảy qua, Imhotep vuốt mái tóc dài xinh đẹp của vợ vô cùng nhàn nhã.

Mà một bên, Made biến thành người lại tiếp tục cãi nhau với Alex, về phần ầm ĩ cái gì thì bọn họ cũng không có nghe.

Hai đứa bé tương đối trưởng thành sớm, hoặc có thể nói là kỳ quái, một số từ không nên nói lại mạc danh kỳ diệu từ miệng chúng nó toát ra, này đó để người lớn bọn họ nghe vào tai lại thập phần bất đắc dĩ.

Lúc rời đi là chạy đua với thời gian nên thật vội vàng, chờ lúc trở về bởi vì mọi người đều thật nhàn rỗi, ngẫu nhiên sẽ dừng lại chơi một chút, hoặc là tham gia một ít tiết mục của dân bản xứ.

Aisha thích ra ngoài chơi, nhưng Imhotep của cô tựa hồ lại thích ở nhà, anh muốn nhanh chóng về nhà nhưng lại không thể để hai mẹ con ham chơi này thất vọng.

Cứ như thế, thời gian ở bên ngoài liền trôi qua hơn nửa tháng, đến lúc này bọn họ mới ngồi thuyền bay trở về.

Đến trấn nhỏ, một nhà O’Connell cũng không có lưu lại, nhưng là Jonathan nhảy xuống đi cùng Aisha, vì Aisha còn thiếu anh rất nhiều thứ.

Made hướng Alex vẫy tay nói: “Nhớ phải nghe lời ba mẹ nha.”

Alex sờ đầu nói: “Nói chính cậu đi.”

Nhìn thuyền bay bay đi Made đột nhiên xoay người nhìn thẳng hướng nhà mình, nói: “Không biết rời đi hơn một tháng Beni có nhớ chúng ta hay không.” Nhưng khi cô bé đi vào nhà thì sợ run.

Bởi vì nơi đó bừa bãi một mảnh, những đồ bằng vàng hoặc quý giá đều mất hết, nhưng Beni vẫn còn ở lại. Anh ta nhìn thấy Imhotep trở về lập tức mắt chớp chớp long lanh, chạy tới nói: “Chủ nhân, nhà của chúng ta bị người đánh cướp.”

Thứ Imhotep quan tâm nhất chính là căn nhà này, vì thế tức giận nói:“Là ai lớn gan như vậy?”

Beni nhìn thoáng qua Aisha, Aisha nói: “Không phải tôi.”

Beni lập tức nói: “Đương nhiên không phải phu nhân, nhưng anh ta bảo mình là anh trai của phu nhân, mà tất cả những thứ này là của Pharaoh chứ không phải của chủ nhân, cho nên anh ta lấy đi không có gì không đúng.”

“Anh trai……” Lại là anh ta, không nghĩ tới lúc mình còn đang cùng tử thần giao tranh thì anh ta lại chạy đến nhà em gái cướp đồ.

“Tên đó đúng là không biết xấu hổ, đến ăn cướp còn làm như là mình rất có lý, em nhất định phải đem tất cả đồ bị cướp mang trở về.” Aisha nắm tay nói.

Mà Imhotep giữ cô lại, tuy rằng anh cũng rất tức giận, nhưng không muốn nhất là để hai người có cơ hội tiếp xúc, cho nên anh cười nói: “Không sao cả, bên dưới còn có rất nhiều thứ chúng ta có thể tùy tiện lấy. Chỉ cần anh triệu hồi tăng lữ, em muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”

Aisha tin, Jonathan cũng tin, cũng nói: “Lấy nhiều chút, đưa đồ cho tôi là có thể trở về hưởng thụ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.