Nữ Tư Tế

Chương 42: Chương 42: Xuống địa ngục lần nữa đi!




Imhotep như nhận được cổ vũ, giơ lên đao không chút do dự hướng tim Evelyn.

“Chờ chút Imhotep, Anck-Su-Namun căn bản là lừa anh, cô ta không thể cứu sống…..” Aisha vừa muốn nói cho hắn nghe sự thật, cô muốn đả kích Anck-Su-Namun.

Nhưng vạn nghĩ không nghĩ tới, kịch tình còn nắm chắc thời gian hơn, Jonathan thế nhưng tai đây đột nhiên kêu lên: “Kim kinh, tôi tìm được rồi.”

Kim kinh là đối địch của hắc kinh, cho nên Imhotep muốn Anck-Su-Namun sống lại thì không thể để người khác cầm kim kinh,hắn vừa muốn đi cướp về, chỉ thấy O’Connell vọt đến, cầm một cây kiếm cùng tăng lữ hắn đánh nhau.

Aisha thừa dịp cơ hội này đi tới bên người Anck-Su-Namun còn chưa khôi phục tri giác, cô cầm con dao kia dùng sức đâm xuống thân thể Anck-Su-Namun, cô nghe được Imhotep lớn tiếng hét: “Không….”

Anck-Su-Namun tắc kêu thảm thiết một tiếng, nói: “Imhotep, cứu cứu ta……”

Aisha đem dao rút ra, cô đối với Anck-Su-Namun nói: “Anck-Su-Namun ngươi vĩnh viễn không nghĩ đến, ta chính là Aisha…..” Tay cô hướng Anck-Su-Namun bị người nắm lại, lúc này Imhotep cũng nghe những lời của cô, ngẩn ra nói: “Ngươi….Ngươi nói cái gì?” Tay hắn có chút run run, đáy lòng một chút do dự cũng không có mà tin lời cô.

Aisha nhìn hắn nói: “Em nói, em là Aisha…..”

Imhotep cả người ngây dại, Aisha vì muốn hắn tin tưởng nên vươn cao tay giơ lên sờ khóe mắt hắn. Thân thể này chiều cao cùng thân thể kia kém nhiều lắm, cho nên cô mò có chút khó khăn.

Mà Imhotep lại mạc danh kỳ diệu nhắm hai mắt lại, thấp đầu để cô có thể đụng đến. Sờ qua khóe mắt hắn Aisha liền sờ đầu hắn, trước kia cô thật thích làm như vậy mà hắn cũng rất hưởng thụ.

“Không, ngươi không có khả năng là nàng ta” Anck-Su-Namun không quen nhìn hai người thân mật, cô ta đột nhiên cầm lấy con dao trong tay Aisha đâm tới.

Imhotep phản ứng coi như nhanh, hắn bắt được Anck-Su-Namun ném cô ta về một bên.

Như vậy biến hóa thật rất nhanh, O’Connell đem Evelyn cứu ra, tăng lữ bị hắn chém thất linh bát lạc, nhưng là vẫn kiên cường cho dù một bàn tay cũng hướng tới họ.

“Không phải tình nhân sao, thế nào đảo mắt thành kẻ thù?” O’Connell đá đi một cái tay xác ướp nói.

Evelyn nhìn Anck-Su-Namun bị đá đi nói: “Nhanh chút đọc kim kinh….” Lúc này hai tăng lữ coi như hoàn hảo lại giơ lên tấm bia đá hướng về bọn họ.

Imhotep đã nghe không được kim kinh, hắn tin lời Aisha nói, tuy rằng cô chỉ nói một câu nhưng hắn tin. Hắn thời khắc này biết Anck-Su-Namun dối gạt hắn, cho nên bị thù hận kích thầm nghĩ muốn giết chết lần nữa.

Jonathan thì tại lúc này đọc nói: “Thủ lăng đãi vệ nghe lệnh……”

Tiếp theo một cái cửa mở ra, thủ lăng đại vệ của Pharaoh giữ lại đi ra, họ đã chuẩn bị tốt, đem trừ bỏ sở hữu tiến vào lăng mộ ngoại nhân.

Aisha biết kim kinh ở trên tay Jonathan cuối cùng cũng dùng để trừ bỏ pháp lực Imhotep, hắn đã ba ngàn năm chịu khổ đến nay giờ còn phải dùng pháp lực bảo vệ tương lai cuộc sống gia đình, cho nên cô mới sẽ không như vậy để hắn biến thành người thường.

Cô đi đến cạnh Jonathan, cười nói: “Tôi có thể đọc nó, đưa tôi đi!”

Jonathan luôn xem Aisha là vô hại, ở trong lòng hắn nhận định cô là người mình, vì thế đem kim kinh giao Aisha.

Aisha lấy đến trong tay, cô nhận ra cổ chữ Ai Cập, cho nên nhìn O’Connell cùng Evelyn bị đuổi giết, ho nhẹ một tiếng.

Vì sao cô cảm thấy đãi vệ động tác thật manh, nhất là thời khắc gầm rú, cô thậm chí nhìn đến đầu lưỡi bọn họ trong gió khô héo run run!

Evelyn nói: “Nhanh chút đọc chú ngữ sở hữu, như thế là có thể khống chế họ.”

Aisha đương nhiên biết, cô cảm thấy cần phải đọc ra.

Không biết khi nào thì, Anck-Su-Namun cầm dao từ phía sau Evelyn, cô ta muốn sống lại, cô ta cần tế phẩm chết đi.

Imhotep buông tha cho Anck-Su-Namun nhìn Aisha, hắn không biết đối phương là bạn hay thù, hắn sợ Aisha lại bị thương hại.

Aisha ngẩng đầu đối với hắn mỉm cười, tuy rằng dung mạo hoàn toàn bất đồng, nhưng là vẫn cùng trước kia tươi cười giống nhau, thánh khiết làm hắn cho rằng chính mình nhìn thấy là một nữ thần.

Cô nhẹ thở dùng thanh âm có chút ngây thơ, nói: “Thủ lăng đại vệ nghe lệnh, diệt trừ yêu nghiệt, Anck-Su-Namun.”

Thủ lăng đại vệ quả nhiên ngừng công kích O’Connell, chúng nó nhất tề hướng Anck-Su-Namun, nâng lên vũ khí hương thân thể khô cằn chém tới.

“Không, Imhotep……”

Aisha đánh gãy cô ta nói: “Lại xuống địa ngục đi, Anck-Su-Namun.”

Cô ta bị loạn đao trặc tử, thây khô bị chém tứ phân ngũ liệt. Aisha thật vừa lòng, cô ôm kim kinh chạy đến bên người Imhotep nói: “Em luôn nghĩ với anh nói chuyện, nhưng không biết tại sao lúc muốn nói, Imhotep….”

Imhotep ôm lấy cô, vẫn là Aisha trước kia, cô tính cách luôn không cần một người đàn ông vì cô lo lắng.

“Aisha của ta, vô luận nàng biến thành bộ dáng gì, ta cũng sẽ nhận ra.” Trách không được hắn cảm thấy con rắn kia thật đáng yêu, trách không được hắn không muốn cô làm tế phẩm, thì ra là từ chỗ sâu trong lòng đã nhận ra cô.

“Cô?” O’Connell cùng Jonathan sau khi trải qua nguy hiểm sau đứng cùng nhau, xem trước mắt một đôi tình lữ có chút không thể lý giải.

Evelyn cũng thông mình, rốt cục nói: “ Thì ra trước kia người Imhotep yêu không phải Anck-Su-Namun, hắn là muốn lợi dụng cô ta sống lại người mình yêu, Aisha, nữ tư tế kia.”

“Aisha…….” O’Connell trừu khóe miệng đêm kiếm cắm trên đất nói: “Thì ra hết thẩy là âm mưu của cô Aisha.” Chính mình đi tìm Evelyn trải qua hết thảy, nguyên lai đều là một cái biến hình xà nữ tư tế muốn sống lại người yêu mà làm chuyện như vậy.

Imhotep lúc này mới hiểu được, Aisha vì hắn mà làm chuyện như thế. Hắn nâng mặt cô thâm tình hôn xuống, vì thân cao nên hắn cần ôm lên thắt lưng cô mới không chút bận tâm hôn sâu. Đột nhiên hắn dừng lại nói: “Thì ra, người lúc trước ở bên người ta nói chuyện là nàng, bất quá ta nghe được đứa nhỏ…..nàng sống lại, đáng tiếc con chúng ta….”

Aisha thế này nhớ đến, cô đem kim kinh đưa cho hắn sau đó lấy ra trứng giơ lên trước mặt hắn rưng rưng cười nói: “Con chúng ta ở trong này…..”

Imhotep sợ run một chút, lông mày nhăn đi nhăn lại, nửa ngày mới hỏi: “Trứng?”

Aisha lúng túng nói: “Vì nguyên nhân nào đó mà hiện biến thành trứng, nhưng mà….chỉ cần chúng ta đoàn tụ là có thể sinh ra.” Phương pháp sinh ra vì có nhiều người, cô xấu hổ không dám nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.