Chiếu Thiên hơi ngạc nhiên về quyết định này của muội muội nhưng suy đi tính lại kế hoạch này của Y Nhi quả thật khá tốt. Chỉ có như vậy số người muốn hại nàng mới thêm dè chừng. Nhưng cái quan trọng là có phải muội muội của hắn đang muốn gì? Có phải nàng cũng nghi ngờ những gì hắn nghi ngờ, có phải nàng cũng biết nàng vừa bị hại.
Y nhìn Tử Y một lúc, thấy trong đôi mắt nàng là sự kiên quyết khó đoán, Tử Y không phải chưa từng có ánh mắt này, nhưng nếu có chỉ là một sự ương bướng chứ không phải kiên định. Còn ánh mắt bây giờ hắn đang thấy là một ánh mắt dù trời có sập nó cũng mạnh mẽ tỏa sáng mà chống lại trời. Hạ Tử Y sau một lần chết đã thay đổi, Hạ Tử Y không quản sự đời đã không còn, muội muội ngây thơ của y vẫn thương yêu y nhưng không còn vẻ ngốc nghếch dễ tin người nữa.
Nếu hỏi Chiếu Thiên y có vui không y nhất định sẽ trả lời có, chỉ cần nàng an toàn y sẽ vui. Hạ Tử Y thấy ca ca im lặng nhưng mình mà thoáng lo sợ, nàng sợ y sẽ nhận ra nàng khác mất nếu vậy thì chết là chắc.
Chiếu Thiên nhìn muội muội mình căn thẳng mà phì cười, y lại một lần nữa chạm vào cái bớt xinh đẹp “Y Nhi, muội tại sao muốn làm một tướng quân? Y Nhi từ trước tới nay chẳng phải không quản sự đời sao?”
Chiếu Thiên nói thẳng vào điểm yếu của Tử Y, đây là điều nàng lo sợ nhất, bị người khác nói trúng tim đen thật khó chịu nha. Làm sao để nàng nói nàng không phải Hạ Tử Y quận chúa đây? Đơn giản hơn nàng không có đủ cần đảm để nói ra, đúng hơn nữa là nàng không thể nói. Nhưng nàng biết bản thân sớm muộn gì cũng phải đối mặt với chuyện này nên đã sớm chuẩn bị.
Nàng hít sâu một hơi rồi nói tiếp “Ca ca, muội lúc trước bị hại!”. Chiếu Thiên nhướn mày rồi ra hiệu cho Tử Y nói tiếp.
“Ca ca, theo lời huynh nói muội là một người tinh thông võ nghệ thì làm sao có thể ngã xuống một hồ nước như vậy được, hay nói một cách đúng hơn là muội bị hại, nhưng đáng tiếc muội không nhớ gì mà địch trong sáng, ta ngoài tối cách tốt nhất là phô trương thân thế, tăng cường sức mạnh để kẻ có mưu đồ bất chính biết kiên dè”. Tử Y vừa nói vừa ra vẻ suy luận, những luận điểm nàng nói ra gián toàn chính xác, đây cũng là những gì y từng nghĩ, muội muội của y đã trưởng thành sau một lần chết.
Chiếu Thiên bật cười, muội muội của hắn đã lớn, với những suy luận đó nàng có thể làm một tướng quân. Y vỗ vỗ đầu nàng như một lời khen tặng. Hôm nay Tử Y khác, chắc cũng phải cho nàng một danh phận khác để tiện thể. “Muội nói đúng, ta nên tăng thêm uy quyền cho muội,...” y để mắt đối mắt với nàng rồi nói tiếp “Y Nhi muội đã trưởng thành, nhưng chúng ta chỉ nên nói chuyện đến đây, muội vừa tỉnh nên nghĩ ngơi đi, ta gọi ngự y vào”
Tử Y tròn hai mắt lại, kịp thời nắm lấy cái tay áo của Chiếu Thiên làm y quay người lại “Ca ca không được, bọn họ sẽ nhìn thấy cái bớt, ca ca muội cần một cái mặt mạ”. Tử Y biết họ chưa nhìn thấy cái bớt vì theo quy định không có bất kì ai nhìn thấy nàng khi nàng bất tỉnh ngoài vị ca ca này. Nhưng nếu để lâu dài thì chuyện họ biết đến là sớm muộn vì vậy nàng cần một lí do để họ không thấy cái bớt này ví dụ như bị hủy dung.
Lí do không tồi, có thể sử dụng để gạt mấy kẻ quan lại gì đó để tránh thoát cái nạn này. Chiếu Thiên suy nghĩ một chút rồi lại nắm lấy tay nàng “Y Nhi sức khỏe muội quan trọng!”
“Không ca ca nếu để họ nghi ngờ thì đừng nói sức khỏe, ngay cả một lần nữa hại muội bọn họ cũng có thể” Tử Y hơi lo lắng khi để người khác nhìn vào thứ có thể vạch trần bản thân. Nàng không lo Chiếu Thiên vì đây là người thương nàng nhất, nàng không lo thiên hạ náo loạn, không lo người khác nghi ngờ, nàng chỉ lo bọn ở phía sau bóng tối kia sẽ lợi dụng mà làm khó ca ca nàng.
Con người Tử Y vốn là như vậy, nàng kiếp trước lạnh lùng, cô độc suốt hơn hai mươi năm, sau khi nàng đến đây lại có thể dễ dàng chấp nhận vị ca ca này chỉ trong một cái nhìn vì linh cảm cho nàng biết vị ca ca này có thể giết cả thế giới chứ cũng không muốn nàng bị thương.
Con người ta có cái được gọi là giác quan thứ sáu, cũng có thể gọi nó là sự tin tưởng hoặc niềm tin. Cái niềm tin đó khiến ta dù có bỏ mặc tất cả cũng không buông bỏ được nó cho dù nó có sai. Hay đơn giản nó là sự mù quáng về nhận định bản thân.
Chiếu Thiên hơi chau mày nhìn Tử Y, y lo lắng cho sức khỏe của nàng “Y Nhi nếu như vậy sức khỏe của muội...”
“Ca ca yên tâm, nếu muội không ổn thì có thể nói chuyện với huynh từ nảy đến giờ sao? Ca ca sức khỏe của muội, muội rõ hơn ai hết, ca ca có thể đem một cái mặt nạ đến cho muội không?” Tử Y ngắt lời y vì một sự thật nàng không thể giải thích nhiều. Khi nàng nói càng nhiều thì sơ hở lộ ra ắc sẽ không ít.
Chiếu Thiên đành bó tay, từ xưa đến nay chỉ cần nàng đã quyết định thì dù có kề dao lên cổ nàng cũng chẳng thay đổi được. “Được rồi! Lát nữa sẽ cho người đem đến, muội nghỉ ngơi đi, tối ta lại đến” Chiếu Thiên vì nhẹ tóc nàng rồi quay đi. Tử Y thấy y đã khuất bóng mớ thở nhẹ ra rồi nằm ình ra ngủ tiếp, nói thật thì nàng cũng mệt chớ, xuyên không cả mấy trăm năm có mà.
Chiếu Thiên vừa ra khỏi cửa liền nói “Quận chúa đã tỉnh, cần nghỉ ngơi, trong vài ngày tới nếu như quận chúa không cho phép thì không ai có quyền được gặp”. Y bỏ lại một câu mới đi khỏi. Y không còn lo sợ người khác hãm hại muội muội nữa vì y sẽ dốc toàn lực để bảo vệ nàng. Đám cũng nữ cùng thị vệ nhất nhất tuân theo lời hoàng thượng, nhưng xui làm sao khi tin quận chúa tỉnh dậy vừa mới lan rộng thì người nào người nấy lần lượt đến thăm.
Đương nhiên người gây chuyện thì nhiều, người biết điều thì ít. Và một chuyện rối rấm hơn là trong số người không biết điều lại có Vương quý phi đáng kính. Nói đáng kính vậy thôi chứ thật ra chẳng ai muốn ả có mặt ở đây, ả có thể đứng ở chỗ đó là vì thế lực gia tộc, ả ta là công chúa của Đông La quốc, tuy không lớn nhất nhưng cũng là một trong tứ quốc.
Ả mặt màu xinh đẹp, nữ trang treo khắp cả người, ả đang đứng ra oai với bọn thị vệ canh gác phủ quận chúa. “Ta nói mà các ngươi dám không nghe, coi bổn quý phi ta là gì hả?”
Ả lấn lối làm ầm lên, dù cho thị vệ có nói, có giải thích hay đem hoàng thượng ra đe dọa ả ta cũng không sợ. Người xưa nói đúng đừng bao giờ nói lí với kẻ ngu vì kẻ đó không có tư duy lí lẻ. Và nói một cách chính xác hơn là ả Vương quý phi đó cực kì ngu xuẩn. Với địa vị của ả hiện tại chỉ đủ để kẻ khác giẫm dưới chân vậy mà còn dám lên mặt lấn lướt ở đây.
Vương quý phi đang làm trò hề cho bọn thuộc hạ xem thì từ trong phòng quận chúa có một tiếng hét kinh người vọng ra “Im hết cho ta, nếu ta còn nghe thấy một tiếng nào ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó”.
Toàn thể mọi người từ trên xuống dưới đều ngạc nhiên, đây là tiểu quận chúa dễ bắt nạt sao? Đây là quận chúa dễ tin người sao? Đây là nữ nhân luôn không để tâm đến người khác sao?
Đúng, tất cả đều chỉ định câu trả lời là đúng. Giọng nói của quận chúa không sai, đây là phủ quận chúa người ở bên trong chắc hẳn là quận chúa. Họ không nghe lầm, quận chúa vừa đe dọa người khác.
Không khí khác lạ lại tái hiện, những người vừa làm ồn bị quận chúa đe dọa thì tức tối, còn bọn thị vệ, cũng nữ thì thầm vui mừng vì rốt cuộc quận chúa cũng biết tức giận cho bản thân. Tất cả ánh mắt có tức giận, có vui vẻ đều dồn vào cánh cửa đó. Một cũng nữ với trang phục với chất liệu có thể coi là tốt hơn so với những cung nữ khác bước đến gần cánh cửa để quận chúa tuỳ thời sai bảo.
Bên trong Tử Y vừa bị bọn người ở ngoài đánh thức làm nàng với cùng khó chịu. Cuộc sống có ba thứ không thể thiếu: một là ăn vì nếu không ăn sẽ chết, hai là ngủ không ngủ cũng sẽ chết, hai cái này nàng rút ra được từ cô nhi viện, từ cuộc sống bộn bề, còn thứ ba là phải biết suy nghĩ và nàng cực kì ghét những kẻ hành động thiếu suy nghĩ như kẻ ngoài kia. Nàng đã dồn cơn giận đến đỉnh điểm, một trong ba điều thì kẻ kia đã phạm hai điều của nàng tha làm sao được.
Tử Y ngồi bật dậy, nàng phóng ánh mắt xuyên qua bình phong thẳng đến cửa phòng “ Tiểu...” nàng vừa định gọi Tiểu Tịch thì mới nhớ ra mình đang giả mất trí nha. Nàng hắng giọng một cái rồi nói “Người đâu vào đây!”
Câu nói kết thúc thì cánh cửa bị đẩy vào, người vào là một tiểu cũng nữ nhỏ nhắn, đây là Tiểu Tịch, cung nữ lúc trước luôn theo nàng và là người thứ hai nàng tin tưởng. Nàng tinh mắt nhìn Tiểu Tịch hành lễ mà mắt cứ rưng rưng “Quận... quận chúa gọi nô tì”
“À... ừm” Tử Y hơi lưng túng trước con nhốc này nha, nàng có làm gì nó sao? Nàng chư làm gì luôn á, khóc cái gì chứ?
“Ngươi khóc cái gì?” Tử Y ngồi khoang chân trên giường mà hỏi người đang lả chả nước mắt kia. Con nhốc này hằng ngày vui vẻ hoạt bát từ khi nào lại biết khóc, không cái vấn đề là nó khóc cái gì chứ nàng có làm gì đâu?
“Quận... chúa a! Người tỉnh lại rồi, người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, nô tì nhớ người a!” Càng nói Tiểu Tịch càng khóc lớn khiến cho Tử Y nhức cả óc. Nàng thấy rõ ràng lúc trước tiểu cũng nữ này bị đánh còn không khóc, không rên lấy một tiếng bây giờ lại khóc như đưa đám. Cũng đàng chịu vì tiểu cũng nữ từ nhỏ đã theo nàng, đây là người nàng tin tưởng trước đây, cực kì nghe lời, tuy không phải quá thông minh nhưng cũng không phải dạng ngốc nghếch. Cung nữ Tiểu Tịch vốn được huấn luyện từ văn tới võ để theo bảo vệ và giúp đỡ nàng, tuy võ công không cao nhưng kinh công lại cực tốt.
Tử Y thở dài một hơi nói tiếp “Ngươi tên gì?”. Tiểu cung nữ nghe xong lại tròn mắt nhìn thân ảnh đang ngồi trên giường, quận chúa không nhớ nàng sao? Nước mắt càng rơi càng nhiều thiệt không biết khống chế như nào.
Mất một khoảng thời gian điều chỉnh cảm xúc tiểu cung nữ mới lên tiếng “Nô tì là Tiểu Tịch, quận chúa không nhớ nô tì sao?” Nói xong lại khóc, Tử Y đã đến giới hạn chịu đựng, nàng không hề có một chút kiên nhẫn nào để nhìn tiểu cung nữ này khóc.
Im lặng một lúc Tử Y mới nghiến răng lên tiếng “Tiểu Tịch lại đây, ta có chuyện muốn nói với ngươi”. Như lời Tử Y tiểu cung nữ nhanh chân bước đến bên giường nhìn quận chúa mà giật mình “Quận... quận chúa, cái bớt của người?”
Tử Y gật đầu, nàng đứng dậy bước xuống giường, Tiểu Tịch thấy vậy liền đỡ lấy nàng đến bên bàn trang điểm tiện thể giúp nàng rữa mặt. Tử Y giật mình lại có phần lúng túng khi bị người ta hầu hạ quá mức như này nhưng rất nhanh đã thích ứng, nàng là quận chúa, nàng phải tập làm quen với điều đó.
Để mặt Tiểu Tích chải tóc phía sau Tử Y nói tiếp “Tiểu Tịch, ta tin ngươi không phản ta...”. Tiểu Tịch ngạc nhiên nhìn nàng “Quận chúa nói gì vậy! Tiểu Tịch chết không phản người”
Tử Y hài lòng mỉm cười “Ta biết, cho nên ngươi nghe kỹ những lời này của ta và không cho bất kì ai biết...”. Tiểu Tịch gật đầu như đã hiểu, thấy vậy Tử Y tiếp lời “Ta bị mất trí nhớ, chuyện ta rơi xuống nước là bị người hãm hại”
“Quận... quận chúa” không giống với lúc nảy, bây giờ nhìn Tiểu Tịch lại có phần ưu thương. “Quận chúa, Tiểu Tịch không bảo vệ tốt cho người”
Tử Y mỉm cười nhẹ nhàng “Chuyện đã qua, ca ca ta có đưa đồ ta cần đến chưa?”
Thấy Tử Y cười Tiểu Tịch cũng cười theo “Bẩm quận chúa hoàng thượng đã cho người đem đến, nhưng người cần mặt nạ làm gì? Là để che cái bớt?”