Không để Phương Tư Ninh phải chờ thêm nữa, tiếng tiểu Cảnh từ bên ngoài vang lên.
Hàng loạt tiếng bước chân vội vã truyền tới, Đào Xuân dẫn đầu đi đến, cũng không thèm đợi thị đồng tiến lên mở cửa đã đưa tay đẩy cửa bước vào.
Đôi mắt âm trầm nhìn thấy Phương Tư Ninh lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, y phục lão ta đặc biệt đặt ở Cẩm Y phường cũng chưa mặc vào, cơn giận dữ ngùn ngụt bốc lên, lão ta không chút khách khí nghiến răng nói:
“Phương Tư Ninh! Ngươi...”
Không để lão ta nói thêm lời nào, Phương Tư Ninh vươn tay vén mái tóc rũ hai bên má ra sau tai, từ từ đứng dậy, dưới ánh nến vàng cam, tú ông và nam kỹ đi theo sau đều có thể thấy rõ vẻ mặt hiện giờ của hắn.
Hít một hơi khí lạnh, Đào Xuân không thể tin nổi tiến đến gần người của Phương Tư Ninh.
“Ngươi...sao lại thành ra thế này...”
“Hai hôm nay Tư Ninh thấy trong người không khỏe nên đã cho thị đồng đi mời đại phu, kết quả chuẩn đoán là bị dị ứng với loại thuốc có chứa thành phần của cây La Tử Đại. Có điều đại phu đã kiểm tra kỹ thuốc bổ mà Tư Ninh uống hằng ngày, nhưng vẫn không tra ra trong đó có vị thuốc khiến người đệ bị dị ứng.”
Nghe xong, sắc mặt Đào Xuân càng đen như mực, lão ta làm chủ nơi này bao nhiêu năm sao lại không biết Phương Tư Ninh bị người ngấm ngầm hãm hại, nhưng hiện tại không phải là lúc quản kẻ nào giở trò. Phải biết hôm nay là đêm chính thức ra mắt Danh kỹ mới của Hương Xuân lầu!
Với cái dáng vẻ này của Phương Tư Ninh, lão ta dám đưa người lên đài giới thiệu sao?! Mọi người đang ngồi chờ Danh kỹ mới của Hương Xuân lầu có ai không phải quan to quý nhân. Chuyện này nếu không xử lý tốt, Hương Xuân lầu của ông chắc chắn sẽ phải gánh chịu sự phẫn nộ không nhỏ. Gặp phải sự cố bất ngờ như vậy, dù là lão cáo già như Đào Xuân thì cũng không thể bình tĩnh nỗi. Vẻ mặt lão hết xanh rồi trắng, trắng rồi lại biến đen. Đưa tay đỡ trán, Đào Xuân suy sụp ngồi bệt xuống ghế.
Không khí trong phòng tràn ngập áp lực, hai thị đồng cúi gằm mặt đứng im lặng một góc, nam kỹ luôn đi theo Đào Xuân tới đây sau khi thấy tình trạng hiện giờ của Phương Tư Ninh thì trong mắt xẹt qua tia sáng, đáy lòng dâng lên sự hưng phấn, hắn ta biết thời cơ của mình cuối cùng cũng đã tới. Bày ra vẻ đắn đo, hắn ta bước tới gần người tú ông, nhỏ nhẹ lên tiếng:
“Bây giờ Tư Ninh huynh bị như vậy, đệ có một đề nghị không biết có thể giúp ích gì được không?”
Thở ra một hơi, trong mắt Đào Xuân tràn đầy chán ghét nhìn gương mặt nổi đầy mẫn đỏ của Phương Tư Ninh, người đã thành ra như vậy, còn có biện pháp gì, tuy nhiên lão ta cũng phất tay ra hiệu cho nam kỹ nói nghe thử.
Nhìn thấy Đào Xuân cho phép, sự vui mừng trong lòng hắn ta càng tăng cao, đè nén nội tâm kích động nói tiếp:
“Tư Ninh huynh vượt qua thử thách thứ hai là dựa vào cầm kỹ xuất sắc, nếu chỉ vì gương mặt bị dị ứng thì có thể dùng khăn lụa che lại...”
Nghe đến đó tú ông nhịn không được cười lạnh:
“Chả lẽ ta lại chưa từng nghĩ đến biện pháp này! Nếu đổi lại vào dịp bình thường ta cũng đâu phải lo lắng như vậy, nhưng tối nay là tổ chức Dạ danh kỹ đó ngươi không hiểu sao?! Che mặt?! Che được lúc biểu diễn xong thì thế nào? Người ta tới đây để xem mặt Danh kỹ mới của Hương Xuân lầu đấy!”
Tuy bị tú ông khinh thường đáp lại, vẻ mặt xinh đẹp của nam kỹ vẫn rất kính cẩn, không chút để ý nói tiếp:
“Khách tới chỉ muốn thưởng thức một màn biểu diễn thật đặc sắc và ngắm nhìn người đẹp. Nếu đáp ứng được hai điểm này thì nguy cơ trước mắt có thể giảm bớt rất nhiều.”
Ánh mắt Đào Xuân bấy giờ mới nhìn kĩ thiếu nam trước mặt, hắn ta nói không sai. Nữ nhân mà, ai chả thích cái đẹp, tuy bây giờ Phương Tư Ninh không thể ra mặt nhưng nếu tìm một nam kỹ đặc biệt xinh đẹp bù vào thì cũng không phải hết cách... có điều...
Đôi mày vừa mới giãn ra đã nhíu lại, Đào Xuân lên tiếng, có điều giọng điệu cũng không miệt thị như vừa rồi.
“Cách ngươi nói tuy rằng có thể, nơi này kỹ viện cũng không thiếu nam kỹ xinh đẹp, nhưng cái quan trọng nhất là một tiết mục cực kỳ đặc sắc. Trong thời gian ngắn như vậy, làm sao mà chuẩn bị.”
“Cầm kỹ của Tư Ninh huynh đã rất tốt rồi, phối hợp thêm với màn biểu diễn múa của tiểu Sa nữa, chắc chắn sẽ trở thành tiết mục đặc sắc nhất.”
Nam kỹ đưa đôi mắt to tròn linh động nhìn về phía Phương Tư Ninh, gò má vì sự kích động trong lòng mà đỏ ửng.
Tú ông nheo mắt nhìn thiếu nam rồi lại nhìn Phương Tư Ninh gần như tạm thời bị hủy dung, hay cho một kế sách chu toàn như vậy. Lấy Danh kỹ làm nền, tên tiểu Sa này cũng rất biết tính!
“Tư Ninh đệ thấy thế nào?”
Nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Đào Xuân, chả lẽ hắn còn không hiểu, đầu hơi cúi xuống, Phương Tư Ninh khẽ đáp:
“Kế sách này rất tốt. Tư Ninh nguyện nghe theo ý của Đào Xuân huynh.”
Thấy Phương Tư Ninh hiểu chuyện như vậy, vẻ mặt Đào Xuân mới hồi phục vẻ tươi cười.
“Vậy đệ hãy mau thay một bộ y phục khác đi, nhớ che mặt cẩn thận. Còn tiểu Sa, dáng người của ngươi cũng không khác Tư Ninh bao nhiêu, bộ y phục này ngươi mau thay vào đi, đêm nay phải cố gắng thể hiện cho tốt. Nếu thành công, ta sẽ xem xét việc nâng đỡ ngươi trở thành Danh kỹ.”
Phương Tư Ninh gật đầu, xoay người đi thay đồ, khóe mắt nhìn về phía thiếu nam lại trùng hợp chạm trán. Chỉ thấy thiếu nam ngọt ngào cười đáp lại, mà hắn lại nắm chặt tay, sắc mặt hơi khó coi quay đầu.
Cầm khay đựng bộ y phục tinh tế hoa lệ, tiểu Sa cười càng thêm ngọt ngào.
'Hừ! Danh kỹ mới thì sao chứ? Vẫn mãi mãi đứng dưới chân ta mà thôi.” Cho dù Đào Xuân biết được chuyện này là do hắn ta làm thì sao, ấn với tính cách của lão ta chỉ cần không ảnh hưởng đến Hương Xuân lầu thì có người chết đi chăng nữa, lão cũng chả quản. Huống chi người bị hại là Phương Tư Ninh. Nhớ lại ngày khi Phương Tư Ninh bị bán vào đây, tình cờ hắn ta nghe được tiếng Đào Xuân và nữ nhân kia. Nội dung của cuộc đối thoại đó, hắn ta chưa từng quên.
“Công tử, bộ y phục đó rõ ràng tú ông đã nói đưa cho người, vậy mà bây giờ lại để kẻ khác mặc.” Tiểu Cận vừa giúp Phương Tư Ninh mặc đồ vừa buồn bã lên tiếng.
Tiểu Cảnh nghe vậy, bàn tay đang chỉnh khăn lụa hơi dừng lại, tròng mắt chất chứa tia bất an.
Có điều là người chịu nhiều thiệt thòi - Phương Tư Ninh lại hờ hững rất nhiều, nếu không tỉ mỉ nhìn kĩ, sẽ rất khó nhận ra đôi mắt hắn tỏ rõ tất cả đều trong dự tính.
Thời gian trôi qua, đại sảnh rộng lớn của Hương Xuân lầu đã chật ních người, ai cũng háo hức bàn tán, khách quý ngồi trên lầu thì thanh nhã hơn, uống rượu đối thơ, ôm người đẹp phong lưu cười đùa. Tuy có cách biệt cấp bậc, nhưng tất cả đều rất mong chờ vào buổi biểu diễn tối nay.
Đào Xuân thấy mọi thứ đã chuẩn bị xong liền vén màn đỏ bước lên sảnh đài, nụ cười tươi chào mời:
“Đã để các vị đại gia chờ lâu, buổi biểu diễn của Dạ danh kỹ xin được phép bắt đầu.”
Tiếng nói vừa kết thúc cả sảnh đường nhao nhao hẳn lên. Ai cũng hướng mắt về phía sân khấu.
Ánh nến đèn lồng dập tắt, sân khấu chìm vào bóng tối, rất nhanh tiếng nhạc liền vang lên, một bóng dáng thon thả bước đi, vạt áo màu ánh trăng khẽ lượn.
“Người đó là Phương Tư Ninh sao?” Âm thanh nam tử mang theo nghi ngờ vang lên.
“Tối quá không thể nhận ra, mà đệ cũng thiệt là, Phương Tư Ninh từng là tỷ phu của đệ, đệ không nhận ra được hay sao mà lại hỏi tỷ.”
“Hai người cứ chờ xem không phải sẽ rõ sao?” Tiếng nói trong trẻo của nữ tử khác vang lên.
Cùng lúc đó, người trên sân khấu cất cao tiếng hát, âm thanh uyển chuyển tỏ rõ nỗi lòng tương tư, nỗi buồn khi nữ lang không còn quay lại. Đèn lồng bắt đầu thắp sáng, dung mạo thanh lãnh liền hiện rõ trước mặt mọi người.
Trong một nhã gian trên lầu, có bốn nữ tử ngồi xem tình hình dưới sân khấu.
“Ay, ta đã nói rồi mà. Giọng hát hay như vậy chắc chắn là Danh kỹ Tình Vân Ca rồi mà. Ha ha, ngươi thua, tiền chơi đêm nay ngươi phải chịu hết.” Một nữ tử phe phẩy quạt xếp trong tay đắc ý nói.
Hai nữ tử còn lại phối hợp ăn ý nâng ly rượu hướng nữ tử thua cược còn lại.
“Hừ, Danh kỹ mới còn không chịu đưa ra ngay. Làm màu làm mè.” Nữ tử thua cược cằn nhằn nói.
“Có câu món ngon phải để cuối cùng thưởng thức nha. Khả tiểu thư nói phải không?” Nữ tử thắng cuộc nâng chung rượu uống một ngụm rồi nói.
Khả tiểu thư chính là nữ tử cược thua với Mạn Chu không cho là đúng đáp lại:
“Ta không tin một tiện nam gian díu với người đàn bà là thứ tài giỏi gì. Danh kỹ gì chứ?! E rằng đây chỉ là chiêu trò của lão tú ông.”
“Mới mở màn đã là Tình Vân Ca xem ra lần này tú ông của Hương Xuân lầu đã tính sai rồi.” Nữ tử ngồi bên cạnh Mạn Chu lên tiếng.
“Đúng vậy, nhìn đám người bên dưới xem, đều sôi sục cả lên. Nếu màn biểu diễn sau không thể nổi bật hơn thì chắc chắn sẽ thất bại thê thảm.” Nữ tử ngồi đối diện đưa mắt nhìn xuống dưới đáp lời.
Trên sân khấu Tình Vân Ca đang hát đến đoạn kết, người đẹp lạnh lùng diễn si tình, ánh mắt cử chỉ mâu thuẫn tạo ra sức hấp dẫn vô cùng. Kết thúc giọng ca một giọt nước mắt lăn dài trên má. Quả thật làm người xem phải đau lòng theo.