Trong đại sảnh rộng lớn có vô số đôi mắt đang nhìn chăm chăm về phía hai người. Khách đến nơi này, ai mà chả có gia thế, chuyện chính phu của Từ Thám hoa hồng hạnh vượt tường rồi vô số sự việc sau đó đã trở thành đề tài trà dư tửu hậu cho cả kinh thành.
Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.
Dịch nghĩa:
Guốc dẫm rêu xanh cho xót ai,
Mười lần cửa gọi, chín lần cài.
Khắp vườn xuân đẫy không ngăn được,
Một nhánh hạnh tươi lọt mé ngoài.
Hai câu cuối bài thơ này có ý ví cành hồng hạnh như người con gái bị khoá chặt bởi lễ giáo phong kiến. Mà ở đây có ý dựa thơ châm chọc Phương Tư Ninh không chịu được cô đơn mà đi thông đồng với nữ nhân khác.
“Hay cho câu 'một nhánh hạnh tươi lọt mé ngoài'. Không ai có thể xứng với câu ấy hơn chính phu của Từ Thám hoa. Ha ha...”
Tiếng nói vui vẻ đắc ý từ trên lầu truyền xuống.
Không gian yên tĩnh bỗng chốc xôn xao.
Vô số người đứng xem kịch vui, mấy ai không biết Từ Đình giờ đã khác như xưa, nàng ta lấy được công tử Ngự Sử, bước chân trong triều đình liền càng vững chắc, cách đây không lâu còn được Nữ hoàng khen ngợi, đường làm quan thật sự rộng mở. Hiện nay ai mà không nể mặt Từ gia cơ chứ, cố tình có người đó lại không chút để ý lôi cả Từ Thám hoa vào, nếu sau lưng người này không có gia thế vững chắc thì quả thật là một nữ tử ăn chơi không có đầu óc.
Tuy nghĩ như thế, nhưng đa phần đều ôm ý tứ xem tiếp phần sau. Ai rảnh rỗi nhắc nhở nàng ta cơ chứ.
Đào Xuân nhìn biểu hiện của mọi người, tròng mắt khẽ xoay tròn, đôi môi son đỏ đon đả lên tiếng:
“Các vị đại gia, các vị cũng biết rõ việc của Tư Ninh...aizz, theo lẽ phải để hắn bưng trà rót nước hầu hạ các vị, nhưng ngặt nỗi tay chân hắn rất vụng về. E là sẽ làm mọi người mất hứng.”
Nói xong còn ra vẻ săn sóc vỗ vỗ lên mu bàn tay của Phương Tư Ninh.
Người ham tiền ái tài như Đào Xuân mà không muốn để hắn làm tiện nam mặc người sai phái thì quả là chuyện lạ. Chỉ có hai khả năng mới khiến lão ta ra mặt chèo kéo với khách nhân như vậy. Một là trong lòng Đào Xuân đã có chủ ý khác, sẽ dùng hắn vào việc nào đó kiếm được nhiều tiền hơn. Hai là có người ra giá cao yêu cầu lão ta phải 'chiếu cố' hắn. Nhưng loại 'chiếu cố' này, chưa chắc tốt đẹp gì.
Theo hiểu biết của Phương Tư Ninh về tú ông của Hương Xuân lầu, lão ta thích nhất là kiểu ăn lợi cả hai đầu. Ví dụ như có kẻ muốn hắn ở đây sống không bằng chết, Đào Xuân chắc chắn sẽ cho kẻ đó một kết quả hài lòng, nhưng trong quá trình, lão ta sẽ dùng thủ đoạn vừa bắt hắn kiếm tiền về cho lão vừa có thể khiến hắn sống dỡ chết dỡ. Chuyện có lợi như vậy Đào Xuân làm thuận tay lắm.
Xem ra người muốn câu cá thật sự không ít.
Nhưng Phương Tư Ninh hắn đã không muốn làm cá mặc người xử trí nữa rồi.
“Tú ông Đào Xuân lại muốn giở trò gì đây?”
Có một người phụ nhân ăn mặc sang trọng, eo to thắt hai miếng ngọc giá trị xa xỉ không vui nói. Đứng bên cạnh bà ta chính là đệ nhất danh kỹ Lưu Quỳnh.
Từng nơi có cách thể hiện đẳng cấp khác nhau, đã tới kỹ viện ai chả thích chọn thứ tốt nhất. Vừa đẹp vừa sang, dẫn theo bên mình còn được người ta hâm mộ ghen tị.
Lưu Quỳnh nhìn tú ông ra hiệu cho mình, y biết thân phận của người này không thể chọc nên xuất ra mười phần thực lực, đôi mắt ẩn chứa thủy quang liếc bà ta một cái, ngay lập tức đã câu lại sự chú ý của Triệu Hằng, bấy giờ y mới vuốt nhẹ mái tóc đen dài thong thả giải vây:
“Triệu gia, người trách oan rồi, tú ông chỉ là sợ kẻ nào đó chỉ biết dùng thủ đoạn thấp kém quyến rũ khách quý, khiến mọi người khinh thường không vui thôi. Cho nên Hương Xuân lầu mới lập ra ba quy tắc, cốt yếu để những ai hầu hạ các vị đều đủ khả năng khiến mọi người vui vẻ mà đến, hài lòng mà đi thôi.”
Từng lời nói mềm mại uyển chuyển, người đẹp lên tiếng, ai cũng thấy thích thú vô cùng.
Đào Xuân thấy sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người Lưu Quỳnh, gương mặt hiện vẻ hài lòng, bàn tay gầy gò nắm chặt tay Phương Tư Ninh, ý muốn kéo người vào trong nội viện. Có điều Phương Tư Ninh lại không thuận theo như lúc nảy. Kéo hai lần không được, vẻ mặt lão ta liền trầm xuống, đôi mắt hiện lên vẻ ác độc.
“Ngươi đừng quên khế ước bán thân ở trong tay ta. Nếu cứng đầu cứng cổ, thì đừng có trách ta không nể tình.”
Nhìn khí thế dọa người của Đào Xuân, nụ cười nhẹ nhàng khẽ nở trên môi:
“Không phải Tư Ninh muốn chống đối với người, mà là thân thể của Tư Ninh lúc này không thể tiếp khách.”
Nhìn sắc mặt càng u ám của lão ta, Phương Tư Ninh ngăn chặn ý định muốn mở miệng nói chuyện của lão.
“Tuy Tư Ninh không thể tiếp khách nhưng cũng không muốn Đào Xuân huynh bị tổn thất, từ nhỏ Tư Ninh đã được phụ thân cho học cầm kỳ thi họa, thư từ ca phú cũng biết không ít...”
Lần này đến phiên Đào Xuân cắt ngang lời nói của Phương Tư Ninh, lão cười khinh thường nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.
“Người bán thân vào kỹ viện của ta, ai mà không sắc nước hương trời, tài nghệ tinh thông, nhưng cũng chỉ có thế thì danh tiếng danh kỹ Hương Xuân lầu liền bị đạp xuống đất từ lâu rồi. Ta nói cho ngươi biết, kỹ nam ở đây ai cũng có khả năng trở thành danh kỹ nhiều hơn ngươi.”
“Ồ... không ngờ Đào Xuân huynh lại đánh giá Tư Ninh thấp như vậy.”
Ung dung nói ra một tiếng, Phương Tư Ninh đưa tay vén hai hàng tóc xõa dài che khuất khuôn mặt ra sau tai. Dung nhan sạch sẽ ôn hòa liền lộ rõ trước mắt mọi người.
Chưa để mọi người hồi phục vẻ kinh ngạc, một câu tiếp theo của hắn khiến mọi người từ vẻ kinh ngạc biến đổi thành cười cợt, khinh thường.
“Hương Xuân lầu có ba quy định, ai muốn trở thành danh kỹ đều có thể thi triển tài năng, chỉ cần đáp ứng đủ ba điều. Vậy bây giờ trước mặt mọi người, Tư Ninh mạn phép mời Triệu gia làm giám khảo, không biết người có hứng thú.”
Một nụ cười làm chao đảo tâm thần, bà ta đã nhìn ngắm không biết bao nhiêu người đẹp, lại không có ai có vẻ dụ hoặc thần bí như nam tử đầy tiếng xấu này. Cái cảm giác sạch sẽ rồi quyến rũ, đã phơi bày còn khiến người ta thấy tò mò.
Quả là vưu vật*.
*Chỉ người có vẻ đẹp hiếm có.
Trầm ngâm nhìn xoáy vào đôi mắt đen gợn sóng hút hồn kia, hứng thú trong ngực Triệu Hằng liền dâng lên, vuốt ve bàn tay ngọc của người đẹp bên cạnh, bà ta nhìn mọi người đang đứng xung quanh một lượt, gật đầu nói:
“Được. Quy tắc thứ nhất ngươi được thông qua. Còn quy tắc thứ hai ngươi muốn thể hiện thế nào?”
Quy tắc thứ nhất vừa dễ lại như khó. Nếu đẹp là cái mốc, vậy thể hiện vẻ đẹp như thế nào đó mới được coi là đẹp?
Vẻ đẹp Phương Tư Ninh vừa thể hiện chính là bất ngờ đánh vào tư tưởng xem thường, sự nhận định trong lòng của mọi người ở đây. Chẳng hạn như một người đã mang tiếng xinh đẹp tuyệt sắc, ai cũng đã biết người đó xinh đẹp, trong lòng tất nhiên đã có sự chuẩn bị, khi gặp mặt đối phương, đương nhiên sẽ rất khó đột phá, ít đi sự kinh diễm. Ngược lại, một người bản thân luôn xem thường, nhận định không đẹp, nhưng nếu người đó dùng vẻ đẹp đặc biệt xinh đẹp, khí chất khác biệt đánh mạnh vào thị giác của mình, lý trí sẽ rất khó chống đỡ, tâm tình sẽ hỗn loạn.
Tất cả mọi người ở đây tuy ít nhiều vẫn khinh thường nhưng không thể mở miệng phủ nhận.
Bởi vì Phương Tư Ninh thật sự rất đẹp.