“Cầm kỹ của Phương công tử thật sự không chê vào đâu được, Lưu Quỳnh cũng thẹn không bằng.”
Phương Tư Ninh đưa mắt nhìn nam tử luôn đứng đầu bảng xếp hạng Danh kỹ của Hương Xuân lầu. Từ khi hắn vẫn còn là công tử Phương gia, đã không ít lần nghe từ trong miệng nữ nô, quản sự cái tên Lưu Quỳnh này. Không những thế, mà ngay cả Từ Đình cũng không ít lần tán thưởng tài hoa của y trước mặt hắn.
Bao nhiêu năm trôi qua, Phương Tư Ninh đã không còn là Phương Tư Ninh ngày nào nữa, còn Lưu Quỳnh vẫn là đệ nhất Danh kỹ như xưa. Có thể nói, cả hai vốn là hai thái cực không bao giờ chạm mặt. Nhưng lòng người vô tình, dù hắn khâm phục bản lĩnh của y bao nhiêu thì khi đã bước chân vào đây, hắn đã lường trước kết cục xấu nhất.
“Ai cũng có thế mạnh riêng, Lưu Quỳnh huynh hà tất khiêm nhường.”
Triệu Hằng nheo mắt gật đầu cười nói:
“Từ xưa đã có tứ đại Danh kỹ, nay ở trong Hương Xuân lầu lại có thể gặp được hai người có thể xứng danh Trúc Âm và Hoạ Mỹ. Đào Xuân ông thật có mắt nhìn người.”
Đào Xuân nghe vậy, nụ cười trên môi càng sâu, gật đầu liên tục hùa theo:
“Triệu gia nói rất đúng. Cả hai đều rất xuất sắc. Hương Xuân lầu thật sự rất may mắn.”
Nhìn Triệu Hằng bước phía mình, mỗi một bước chân bà ta hạ xuống là vô số cánh hoa đào bị giẫm nát. Ánh mắt Phương Tư Ninh càng thêm gợn sóng, quyến rũ động lòng người.
Còn chưa bước tới gần mà Triệu Hằng đã mê muội không thôi, than nhẹ một tiếng:
“Tư Ninh xinh đẹp như vậy, không cần phải thi quy tắc thứ ba làm gì.”
Mọi người ở đây phần lớn là nữ nhân, đã tới kỹ viện, cũng chỉ muốn kiếm người đẹp mua vui, Danh kỹ nghe ra cũng thanh cao lắm, nhưng trong mắt những nữ nhân này cũng chỉ là kỹ tử mà thôi, khác biệt cần phải ra giá cao hơn để có được người đẹp hiểu chuyện hơn thôi. Vậy nên khi nghe Triệu Hằng nói ai nấy đều chỉ cười cười không ý kiến.
Bọn họ luôn cho rằng mình tài giỏi, cao quý, cho rằng kỹ tử dung chi tục phấn mà không bao giờ biết rằng, những danh kỹ ở đây, người nào mà không có tài năng hơn hẳn bọn họ. Chỉ là muốn kiếm sống ở chốn này, kỹ nam phải nắm rõ một số quy tắc. Bởi vì đa phần không có khách quý nào ưa thích một kỹ nam tài giỏi hơn mình. Chỉ có khiến mình ngu xuẩn ái tài, nâng cao sĩ diện và tự tôn của khách nhân, bọn họ mới có thể sinh tồn.
Chung quy, người bình thường mấy ai muốn hiểu cuộc sống của kỹ tử cơ chứ. Sau lớp phấn dày là những khuôn mặt đầy sự khuất nhục và đau đớn.
Nếu như có thể cá cược. Phương Tư Ninh tin chắc mười kỹ tử ở đây mà được hoán đổi vị trí với mười người được gọi là công tử danh môn. Ai cũng sẽ sống tốt, biết giữ gìn hạnh phúc, quản lý tốt hậu viện, thê chủ cũng sẽ không có mới nới cũ.
Công tử danh môn chê kỹ tử
Kỹ tử cười cợt công tử quá ngây thơ.
Tuy Phương Tư Ninh chỉ sống ở Hương Xuân lầu vài ngày rồi bị đánh gần chết, nhưng hắn cũng nhìn xem được. Ai cũng có câu chuyện riêng, nhưng cũng không cần sự thương xót tự cho là đúng của khách mua vui, bởi những kỹ tử đó biết mình đang làm gì và muốn điều gì. Câu chuyện gì cũng có hai mặt. Cuộc sống lẫn lộn không phân biệt được, cho nên đôi khi mọi người lười phân biệt đúng sai, tốt xấu, cứ thích vơ đũa cả nắm, giống như lúc bọn họ có thành kiến với hắn vậy, chỉ cần nghe tên Phương Tư Ninh thôi bọn họ cũng thấy khó chịu, không tiếc lời chê bai sĩ vả.
Một khi thấy Phương Tư Ninh xinh đẹp, hư hỏng, lộ tài hoa đúng mực thì họ sẽ không tiếc lời khen ngợi hắn.
Nhân tâm cứ tiện như thế đấy.
Lựa chọn cầm kỹ để vượt qua quy tắc thứ hai này, Phương Tư Ninh đã cẩn thận ngẫm nghĩ mới quyết định. Trong kinh thành hiện nay, do Nữ hoàng và các hoàng nữ ưa thích âm nhạc nên cũng tạo thành thói quen nghe đàn làm thơ của các tú tài, thi sĩ, đám thương gia lắm tiền nhiều của cũng muốn dính khí chất văn nhã nên Danh kỹ giỏi nhạc khí đều rất được thưởng thức.
Phương Tư Ninh cần sự nổi tiếng này, và chỉ có ở phương diện này mới khiến người đó tự tìm tới hắn.
“Tư Ninh đã nhờ Triệu gia làm giám khảo, Triệu gia người nói được tất nhiên là được, có điều quy củ của Hương Xuân lầu lập ra từ lâu, chưa từng có ngoại lệ. Và Tư Ninh cũng không muốn ngoại lệ này.”
Gương mặt xinh đẹp luôn cười ung dung hiện lên vẻ kiên quyết.
Câu này nói ra chả khác nào không nể mặt Triệu Hằng. Gương mặt bà ta trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Phương Tư Ninh.
“Thật là có được một tấc lại muốn tiếp một thước. Triệu gia đã có ý cho ngươi thành Danh kỹ, vậy mà ngươi còn không biết quỳ xuống cảm tạ ân đức, muốn thể hiện sao? Ngươi ngoan ngoãn biết thân biết phận của mình đi.”
Đào Xuân gấp gáp, tức giận quát. Quy cũ chó má gì chứ, lấy cớ cũng thật hay. Vừa tưởng thứ tiện nhân này đã có chút đầu óc, không ngờ vẫn cứng đầu cứng cổ như xưa, người như Triệu Hằng mà hắn cũng dám đắc tội, muốn phá chuyện làm ăn của Hương Xuân lầu của ông sao.
'Phương Tư Ninh này...' Trong đầu Lưu Quỳnh thoáng hiện lên một câu.
Không có đầu óc ư?!
Nhớn đôi mày thanh tú, chắc mọi người ở đây đều nghĩ rằng Triệu Hằng đang tức giận với Phương Tư Ninh. Tính tình của bà ta nếu không tỉ mỉ để ý có thể sẽ lầm tưởng, bề ngoài Triệu Hằng tỏ ra rất thích kiểu nam tử nghe lời ngoan ngoãn, nhưng chỉ là 'thích vui đùa' mà thôi. Kiểu nam tử chân chính khiến bà ta thật lòng muốn có thì phải là bề ngoài ngoan ngoãn ôn hòa, bên trong lại cứng rắn kiên cường, xinh đẹp quyến rũ lại không lẳng lơ mời chào. Câu nói vừa rồi của Triệu Hằng chắc chắn có ý thử lòng Phương Tư Ninh, xem hắn có thể đáp ứng tất cả chỉ tiêu trong lòng bà ta không. Ngoài y ra, Phương Tư Ninh lại càng thể hiện tốt một chút.
Có điều Lưu Quỳnh y há lại dễ dàng chịu cảnh người cũ không bằng người mới sao, mấy năm nay có biết bao nhiêu kỹ nam muốn bò lên, thì có bấy nhiêu người bị y đạp ngã xuống. Vốn chỉ nghĩ động tay một chút là ổn thỏa, nhưng bây giờ để tránh Triệu Hằng nhìn ra được điều gì, y đành im lặng đứng nhìn. Đã ở trong vòng luẩn quẩn này, không tranh thì chỉ có sống không bằng chết mà thôi. Tránh được Lưu Quỳnh y lúc này thì sao chứ, mấy kẻ khác cũng chả hiền lành gì.
“Ha ha...” Trong lúc ai nấy đều nghĩ rằng Triệu Hằng đang vô cùng tức giận thì bà ta chợt cười phá lên.
“Triệu gia... người sao...” Tú ông Đào Xuân hơi ngẩn ra, không thể hiểu được.
“Tư Ninh đáp ứng được quy tắc thứ ba của Hương Xuân lầu. Triệu gia ta vui vẻ thay hắn thì có gì lạ.”
Ánh mắt Triệu Hằng nhìn Phương Tư Ninh càng thêm sự nóng bỏng. Người ngu cũng cảm thấy được huống chi nơi kỹ viện này.
Không ngờ vẻ mặt của Phương Tư Ninh vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt gợn sóng nhìn Triệu Hằng, hơi nghiêng người ôn hòa nói:
“Tư Ninh đa tạ Triệu gia. Theo lễ tiết thì Tư Ninh phải kính người ly rượu. Chỉ có điều, thân thể của Tư Ninh mới khỏi bệnh nặng, nếu Triệu gia không trách, Tư Ninh xin hẹn người bữa khác.”
Triệu Hằng nghe Phương Tư Ninh nói xong, có chút khó chịu cau mày đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thấy tú ông muốn trách cứ Phương Tư Ninh bà ta liền trầm giọng lên tiếng:
“Đào Xuân ông còn không mau cho người đi mời đại phu tốt nhất trong thành tới đây.”
Ghét bỏ nhìn vẻ mặt đầy nếp nhăn đó, quay đầu lại nhìn Phương Tư Ninh, vẻ mặt Triệu Hằng mới dịu xuống.
“Thân thể không tốt thì nên nghỉ ngơi, khi nào khỏe Tư Ninh cứ bảo người đến phủ đệ tìm ta.”
“Tư Ninh thất lễ.”
Nở nụ cười nhẹ nhàng, Phương Tư Ninh gật đầu chào Triệu Hằng rồi quay người đi vào nội viện.
Tú ông nhìn ánh mắt cảnh cáo của Triệu Hằng liền cười gượng đi vào theo.