Nắm chặt tiền trong tay, tiểu Cận lặng lẽ lau nước mắt mới nói:
“Công tử, sau này tiểu Cận nhất sẽ tận tâm hầu hạ người.”
Phương Tư Ninh gật nhẹ nói:
“Ngày mai ta sẽ đi Oánh Tiên các cùng Đào Xuân, ngươi chuẩn bị trước đi.”
Tiểu Cận kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi, tựa hồ có lời muốn nói nhưng lại không thể nói. Phương Tư Ninh thấy y như vậy vẫn làm như không nhìn thấy, đưa tay xoa nhẹ trán nói:
“Ta mệt rồi, lui ra đi.”
Tiểu Cận cẩn thận từng chút thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài, nhưng đi đến cửa bước chân lại dừng, cố ý quay lại nhìn Phương Tư Ninh, miệng giật giật rồi lại miễn cưỡng mím lại, cuối cùng vẫn đi ra.
Nhìn bóng lưng của tiểu Cận, hắn lắc đầu cười cười. Lúc này không nói còn hơn là nói, có lúc không cần lên tiếng cũng có thể nói rõ vấn đề. Sáng sớm hôm nay, Phương Tư Ninh đang ngồi chải tóc thì nghe thấy tiếng tiểu Cảnh bên ngoài:
“Tình Vân Ca công tử đến rồi.”
Sau khi thông báo, Tình Vân Ca ưu nhã bước vào cửa, phía sau còn có thị đồng đang cúi đầu.
“Ngày lễ bình yên thế này mà còn quấy rầy, thật ra là vì hôm nay ta có một vị khách quan trọng, muốn hỏi mượn đệ cây trâm bằng hồng ngọc.” Tình Vân Ca cười nhẹ, vén tà áo ngồi xuống.
“À.” Nhìn Tình Vân Ca một chút, thấy hắn ta mặc một bộ gấm màu trắng nhạt thêu hoa mai, áo quần đồng bộ, liền cười cười hỏi:
“Có thể làm cho Vân Ca huynh chuẩn bị long trọng như vậy, chắc chắn vị khách này cũng không tầm thường.”
Hiếm khi thấy hai má trắng nõn của Tình Vân Ca đỏ ửng, giọng nói êm ái cũng thêm một tia lưu luyến:
“Chỉ là khách quen thôi, vạn lần không sánh được những quý nhân hay lui tới chỗ của đệ. Lần trước nhìn thấy lúc đệ biểu diễn cài bộ trang sức đó quả thật xinh đẹp, trong lòng ta vô cùng yêu thích, ta chỉ mượn đeo một ngày, lúc về sẽ trả lại ngay, tuyệt đối sẽ không làm hư hỏng chút nào.”
Tình Vân Ca vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào bộ xiêm y được đặt may riêng trên người Phương Tư Ninh, đáy mắt che giấu một tâm tình phức tạp.
Ánh mắt đen láy của Phương Tư Ninh không lộ ra chút khác thường, bàn tay ra hiệu cho thị đồng:
“Một bộ trang sức thì có đáng là gì, nếu Vân Ca huynh đã thích, Tư Ninh sẽ tặng cho huynh.”
Tình Vân Ca hơi ngạc nhiên, sau đó lắc đầu chối từ, nhưng thấy Phương Tư Ninh kiên trì thì cũng không nói nhiều nữa, chỉ cười cười:
“Canh của ta nấu, đệ có thích không?”
Vẻ mặt của Phương Tư Ninh vẫn ôn hòa như thường nói:
“Thịnh tình của Vân Ca huynh dĩ nhiên Tư Ninh thập phần cảm kích.”
Tình Vân Ca gật gật đầu, làm như rất vui mừng nói:
“Hôm nay đệ chuẩn bị như vậy là muốn đi ra ngoài sao?”
Phương Tư Ninh cũng không giấu diếm, cười nói:
“Hôm nay Đào Xuân huynh mời đệ đi xem thuyền rồng, Vân Ca huynh có muốn đi cùng không?”
Vẻ mặt Tình Vân Ca hơi đổi một chút, nhìn chằm chằm Phương Tư Ninh, tuy trong lòng có chút loạn nhưng ngoài mặt vẫn để lộ ra vẻ vui mừng hâm mộ:
“Tư Ninh đệ đúng là có phúc lớn, Đào Xuân huynh chưa từng đánh giá cao người khác như vậy đâu.”
Nói xong, Tình Vân Ca liền đứng lên:
“Nếu là vậy, ta sẽ không ở đây làm chậm trễ đệ nữa.”
Phương Tư Ninh cười nhẹ nói:
“Vân Ca huynh còn chưa lấy trang sức, đã muốn đi rồi sao?”
Quay đầu lại, vẻ đẹp lạnh lùng của Tình Vân Ca hiện lên sự cười nhạo nói:
“Aizz, xem trí nhớ của ta này, phải rồi, ta đến phòng đệ để mượn trang sức mà.”
Tiểu Cảnh đưa bộ trang sức hồng ngọc đến, Tình Vân Ca sai thị đồng cầm lấy, nói thêm vài câu qua loa xã giao rồi mới rời đi.
Nhìn chằm chằm cửa phòng, đột nhiên Phương Tư Ninh lạnh lùng nở nụ cười.
Ngay cả Tình Vân Ca cũng nhìn ra chỗ không đúng, có thể thấy được hôm nay đúng là Hồng Môn yến* rồi.
*Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Mắt thấy Phương Tư Ninh muốn ra ngoài, tiểu Cận rốt cuộc không nhịn được:
“Công tử, người gần đây không được khỏe, hay là để tiểu Cận đi nói với tú ông hôm nay công tử không khỏe, không thể đi được…”
Phương Tư Ninh quay đầu, nhìn tiểu Cận rồi lại nhìn tiểu Cảnh vẫn cúi đầu im lặng đứng đằng sau, thấy đối phương dáng vẻ thấp thỏm, trong lòng hắn thoáng động, ngoài miệng vẫn nói:
“Lỡ như để tú ông biết là ngươi ở sau lưng khuyên bảo ta, không chừng ngươi sẽ bị trừng phạt, không sợ sao?”
Tiểu Cận mím môi cắn chặt răng nói:
“Công tử đối với tiểu Cận tốt như vậy, đương nhiên tiểu Cận phải suy nghĩ cho công tử.”
Nghe thấy tiểu Cận dám cả gan nói như thế, tiểu Cảnh nhịn không được lập tức ngẩng đầu rồi lại phức tạp cúi đầu xuống.
Nếu Đào Xuân đã rắp tâm gài bẫy như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tha chứ, Phương Tư Ninh khẽ mỉm cười:
“Chuyện ta dặn ngươi làm đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Tiểu Cận sững sờ, vội vàng nói:
“Vâng, chuyện công tử dặn dò, tiểu Cận đã làm theo rồi.”
Nụ cười bên khóe môi càng sâu:
“Vậy thì thả lỏng tâm trạng đi, xem như đi giải sầu.”
Nói xong, hắn cũng đi ra ngoài. Tiểu Cận không thể ngăn cản, trên mặt nổi lên vẻ lo lắng. Tiểu Cảnh đi theo sau cùng, trong mắt lóe lên tia quyết tâm.
Một đường ngồi xe ngựa, Phương Tư Ninh đưa tay nhấc rèm cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy các cửa tiệm bên ngoài đều treo cỏ ngải trên cao cao, bọn trẻ con trên cổ và cổ tay đều buộc những sợi dây ngũ sắc, trên thắt lưng các thiếu nam đeo đủ loại túi thơm thêu đầy màu sắc, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Đang ở trước mặt tú ông nên tiểu Cận không dám nói nhiều, chỉ chỉ vào một nơi cách đó không xa:
“Công tử, người nhìn xem trên hồ là thuyền rồng đó.”
Phương Tư Ninh bảo xe ngựa dừng ở bên hồ, nơi này đã chật ních người vây xem, cách đó không xa có mười hai con rồng ở trong hồ đang thủ thế chờ đợi, mỗi con đều dài hơn mười mét, vừa hẹp vừa dài giống nhau, đầu thuyền trang trí thành đầu rồng, đuôi thuyền là đuôi rồng, dùng gỗ khắc thành, sơn thêm màu sắc, trên mỗi con thuyền ngồi khoảng ba mươi bốn mươi thuyền viên, chỉ cần nghe tiếng trống vang lên ba cái, mái chèo tung sóng đẩy chiếc thuyền như vút bay lao về phía trước, người người hoan hô nhảy nhót, tiếng vỗ tay như sấm.