Trên mặt Tình Vân Ca hơi động, đáy mắt hiện lên tia u quang rồi biến mất, đưa bàn tay thon gầy trắng như ngọc vỗ hai cái lên mu bàn tay của Phương Tư Ninh.
“Sức khỏe không tốt nên nghỉ ngơi nhiều, ta cũng chỉ tiện đường nên mới ghé qua thăm Tư Ninh đệ. Trời cũng đã tối, ta còn nhiều việc.”
Tình Vân Ca nói xong liền ưu nhã đứng lên chậm rãi đi ra cửa. Phương Tư Ninh cũng đứng dậy mỉm cười tiễn bước theo sau.
Lúc ra cửa, Tình Vân Ca còn khẽ nghiêng đầu nói:
“Sức khỏe không tốt vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”
Vẻ mặt ôn hòa của Phương Tư Ninh không chút thay đổi gật nhẹ:
“Nhất định Tư Ninh sẽ nghỉ ngơi thật tốt, Vân Ca huynh mời về.”
Khóe môi đẹp như hoa Đào cười nhẹ, Tình Vân Ca liếc mắt nhìn nam tử ôn hòa trước mắt một cái rồi quay người bước đi. Trong lòng nghĩ đến câu nói trước kia của Lưu Quỳnh, không nên động đến Phương Tư Ninh sao? Ý tốt của ngươi ta xin nhận, có điều từ khi Phương Tư Ninh bước vào đây thì hắn đã động đến rồi.
Lúc này mới biết đối phương không thể động, nhưng như thế thì sao? Nếu hắn toàn tâm toàn ý muốn Phương Tư Ninh phải quỳ dưới chân mình, chuyện này cũng không phải không thể. Sợ sợ sệt sệt như Lưu Quỳnh thật đúng là mất mặt Đệ nhất danh kỹ.
Nhìn bóng lưng đối phương, tiểu Cảnh vui mừng nói:
“Công tử, không ngờ Vân Ca công tử lại tới thăm người.”
Tiểu Cận khẽ đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười của tiểu Cảnh, chỉ hạ mi mắt, im lặng không nói.
Nhẹ nhàng nở nụ cười, Phương Tư Ninh ngồi trở lại bên ghế, cúi đầu vuốt ve cây cổ cầm.
Từng ngón tay tinh tế thon dài, da thịt không khác gì ngọc thạch, nhưng đáy mắt lại tràn ngập bóng đen nặng nề, tâm tư phức tạp.
Tiểu Cảnh không được công tử đáp lại nhất thời có chút buồn bực.
Khi Phương Tư Ninh đang ở trong phòng dùng bữa tối, một thị đồng cầm một hộp thức ăn đến, dáng vẻ cẩn thận từng chút một:
“Buổi chiều công tử nghe nói sức khỏe Tư Ninh công tử không tốt, khi trở về người liền tự tay làm điểm tâm bồi bổ rồi sai tiểu Diên mang đến, Tư Ninh công tử…” Nói đến đây lại cười, tỏ vẻ sợ bị cự tuyệt.
Tiểu Cảnh nhìn vẻ mặt Phương Tư Ninh vẫn bình thường thì cả gan nhận lấy hộp thức ăn, từ bên trong lấy ra một cái chén nhỏ bằng bạch ngọc tinh xảo, bên trong đựng ngân nhĩ trắng như tuyết, màu sắc thanh thuần, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, khiến người ta nhìn là muốn ăn.
“Công tử có nói, nếu người không an tâm, có thể thoải mái mà thử, đây chính là tấm lòng của công tử.” Thị đồng nhanh nhẹn nói.
Tình Vân Ca đương nhiên sẽ không phải đùa giỡn, hắn ta tới thăm Phương Tư Ninh, đồng thời cũng chuẩn bị tất cả.
Mấy câu nói này của thị đồng chính là muốn cho hắn biết, nếu không tin tấm lòng của Tình Vân Ca, hắn có thể thử độc.
Phương Tư Ninh cười nhẹ, rời mắt khỏi chén canh:
“Ta biết rồi, ngươi quay về nói với công tử ngươi, ta rất cám tạ tấm lòng của hắn, có điều không cần làm nhiều chuyện như vậy.”
Thấy Phương Tư Ninh đã nhận lấy, lúc này thị đồng mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lùi ra.
Sau đó Phương Tư Ninh lại tiếp tục dùng cơm, không hề chạm tới chén canh ngân nhĩ đó.
Tiểu Cảnh thấy công tử như vậy liền tự nghĩ là đối phương có tâm tư, lặng lẽ lấy ngân châm thăm dò, chốc lát sau rút ra, ngân châm vẫn sáng loáng như cũ, không có một chút nào khác thường.
Tầm mắt của Phương Tư Ninh vẫn nhìn thức ăn trước mắt như cũ, tiểu Cảnh hơi nghi hoặc:
“Công tử, canh ngân nhĩ này không có vấn đề.”
Nếu là đích thân Tình Vân Ca làm, chính là muốn thể hiện thành ý, nếu Phương Tư Ninh không động vào, sẽ dễ dàng phá hỏng quan hệ hữu hảo này, cho nên tiểu Cảnh mới tích cực như vậy.
Phát hiện ánh mắt khác thường của tiểu Cảnh, hắn ôn hòa cười nói:
“Ta không thích ăn đồ ngọt quá, lát nữa cầm đi đổ đi.”
Tiểu Cảnh có chút khó xử.
Tiểu Cận đưa trà để đưa cho công tử súc miệng, không biết nghĩ tới chuyện gì, môi mấp máy mãi vẫn không nói ra lời.
Vẻ mặt Phương Tư Ninh hiện lên sự kiên quyết:
“Làm theo lời ta nói đi.”
Tiểu Cảnh do dự đứng bất động, nhưng nhìn đến đôi mắt thâm sâu ấy cuối cùng cũng bưng chén canh ngân nhĩ đang bốc khóc lên, lưu luyến không nỡ đi bỏ.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, tâm ý của Tình Vân Ca quả thật làm người ta cảm động, suốt ngày kiên trì đưa canh đến, hơn nữa toàn là những món không rẻ tiền. Đầu tiên là một ít đồ ngọt, biết Phương Tư Ninh không thích ăn ngọt thì lập tức đổi thành canh nhân sâm tiềm gà, khi nấu xong đồng thời còn chia đều cho vài nam kỹ khác, không khỏi làm cho người khác đều cảm thấy vui mừng. Đáng tiếc số canh này Phương Tư Ninh đều không chạm đến, tất cả đều dặn dò tiểu Cảnh bưng đi đổ hết.
Tiểu Cảnh vừa kinh ngạc vừa không khỏi cảm thấy tâm địa của công tử rất cứng rắn, người ta trăm phương ngàn kế tỏ ra ý tốt đều không chút động lòng.
Từ khi Phương Tư Ninh càng ngày càng nổi bật, bao nhiêu quan to quý nhân đều gửi bái thiếp muốn gặp một lần. Ngay cả thư sinh tài nữ nhà nghèo cũng thường đi qua trước cửa Hương Xuân lầu, chỉ mong có cơ hội được nhìn thấy hắn. Tú ông Đào Xuân cũng như hóa thành một người khác, gần như nuông chiều Phương Tư Ninh đến mức muốn gì được đó, thậm chí mấy lần còn muốn phái thêm người đến đây hầu hạ, nhưng đều bị hắn khéo léo từ chối.
Hôm đó Phương Tư Ninh dậy sớm cảm thấy cơ thể mệt mỏi, đóng cửa không tiếp khách. Đào Xuân nghe vậy lại chẳng tức giận mà còn cố ý đến thăm, vừa vào cửa đã hỏi han ân cần, vẻ quan tâm không tả nổi:
“Hai ngày liền đều không cần biểu biễn, nghỉ ngơi thật tốt tịnh dưỡng thân thể là được.”
Đôi môi hơi tái nhợt của Phương Tư Ninh khẽ cong lên ba phần ý cười:
“Đa tạ Đào Xuân huynh quan tâm.”
Vẻ mặt Đào Xuân hiền lành, chu đáo nói:
“Ta đã dặn dò phòng tắm thay đổi nước tắm, nước tắm lần này đã được xem xét kỹ. Lúc thời tiết còn lạnh thì dùng nước tắm đu đủ, lưu thông máu huyết, làm ấm tứ chi, toàn thân sẽ ấm áp mềm mại như mùa xuân. Bây giờ thời tiết đã từ từ ấm lên, đổi lại dùng hoa cúc nấu sôi để tắm, mới giúp mắt sáng tâm tư thoải mái, toàn thân sảng khoái, đảm bảo không bị nóng nực, vết thương trên người đệ còn chưa khỏi hẳn, phải dùng hoa cúc mới thấy dễ chịu.”