Bọn hộ vệ mặt lạnh xuất hiện trong bóng tối ở bên góc đường, một người trong đó rút trường kiếm về, không hề cảm xúc nói:
“Dám vô lễ với quý nhân, đi tra xem rốt cuộc là ai.”
Tiếng huyên náo ồn ào xuyên thủng bầu trời rộng lớn, trước cửa Bồng Ca viện có vài con đom đóm đang bay lảng vảng chung quanh mấy cái đèn lồng, một trận gió thổi qua khiến nó dường như có thể bị thiêu cháy bất cứ lúc nào, làm nổi bật ánh sáng trên trang phục của những quan to quý nhân đang chen chúc đến xem náo nhiệt. Cỗ kiệu nhìn cực kỳ bình thường đó nhanh chóng được khiêng lên, biến mất giữa con phố mênh mông. Mọi người nghị luận sôi nổi, cuối cùng có người thét lên một tiếng, đã nhận ra rốt cuộc nàng ta là ai.
Đó không phải là đệ nhất ăn chơi chốn kinh thành Giai tiểu thư sao, nàng ta vừa bị Thái chính phu kéo ra khỏi rạp hát trông y như một con lươn trơn nhớt, thừa dịp xảy ra biến cố đã lẩn đi mất, đến lúc này mới xuất hiện.
Nữ háo sắc nằm đó sớm đã biến mất không một tiếng động.
Giai Đồng Quan nhìn vào con hẻm nhỏ được ánh đèn lồng đèn trên cao hắt xuống. Ngày thường hẻm nhỏ đó chật chội đông người, chỉ không biết tại sao tối nay lại vắng người như vậy, so với cửa lớn ngoài Bồng Ca viện huyên náo, thật là đúng là một trời một vực.
Giờ khắc này, ở nơi đó bất ngờ có một cỗ kiệu được bốn người khiên đứng đó.
Tất cả người bên kiệu đều lặng im không một tiếng động, bỗng một trận gió đêm thổi bay tấm màn kiệu lên, một nam tử xinh đẹp mặc áo đỏ đang ngồi bên trong, môi hồng nở nụ cười nhạt, đôi mắt đen cong cong mê hoặc, giống hệt những mỹ nhân chỉ có thể nhìn thấy trong những bức họa.
Nhìn thoáng qua, Giai Đồng Quan sửng người như ngây dại. Đợi đến khi nàng ta bừng tỉnh chạy tới, cỗ kiệu kia đã biến mất, là hồ ly tinh, hay là quỷ?
Chỉ có gió lạnh không ngừng thổi qua con hẻm nhỏ, khiến cho toàn thân nàng ta nổi da gà.
Tin tức của Hương Xuân lầu xưa nay là linh thông nhất, đừng nói đại sự xảy ra trong kinh thành, cho dù là chính phu nhà ai làm vỡ gương, hay đánh nam thị cũng đều biết rõ.
Thẩm An Bình vừa vào cửa liền oang oang:
“Tôn Diệu chết rồi.”
Ngô Tử Âm đang đánh cờ với Mạn Chu nghe xong lời này lập tức sựng tay lại, đôi mắt tối đen chớp một cái:
“Chết rồi?”
“Đúng vậy, chết ở trước cửa Bồng Ca viện, máu chảy đầy đất, ruột lòi hết cả ra ngoài, có rất nhiều người vây xem, lúc ta đến nơi thì người đã được nha môn đưa đi rồi.”
Thẩm An Bình ngồi xuống, bưng chén lên ừng ực uống một hơi, đến cả nửa ngày mởi thở ra được.
“Chết như thế nào?” Mạn Chu nhướng mắt lên, vẻ mặt ngạc nhiên không ngờ được.
Thẩm An Bình như đang nhớ tới một chuyện gì đó vui vẻ, hạ thấp giọng xuống:
“Nói ra cũng lạ, không biết ả ta nổi điên cái gì, lại dám động chạm tới kiệu của Thái chính phu, ngay lập tức bị xem như thích khách mà giải quyết tại chỗ.”
“Sao lại như vậy được? Khi Thái chính phu ra ngoài lúc nào mà không có nghi trượng, ả ta bị váng đầu cỡ nào cũng sẽ không…” lời còn chưa nói hết, Ngô Tử Âm đã sửng sốt, nàng chợt nhớ đến chuyện cười ngày hôm qua trong lúc vô tình đã nhắc đến.
Hôm qua Mạn Chu có kể với nàng chuyện Thái chính phu muốn tự mình đi bắt vị muội muội không ra gì đó về. Đúng rồi, nếu là giữa ban ngày Thái chính phu xuất hành, người bình thường làm gì có cơ hội đến gần, nhưng ban đêm đi đến Bồng Ca viện thì khác, lẽ nào còn có thể gióng trống khua chiêng, tiền hô hậu ủng mang theo một đám nhân mã đi bắt người hay sao? Làm vậy há chẳng phải sẽ bị người ta chê cười đến chết! Nhưng trên đời làm gì có chuyện tuyệt đối bí mật, Mạn Chu có thể có được tin tức này, chưa chắc người khác không có được…
“Vậy Tôn Ngự Sử không làm lớn chuyện sao?” Mạn Chu buột miệng hỏi một câu.
“Lớn cái gì mà lớn, vốn là nữ nhi bà ta gây ra họa lớn, nghe nói Thái chính phu còn tiến cung khóc lóc kể lể một trận, Tôn Ngự Sử chẳng những không quậy được mà còn phải cho qua, làm gì còn sức mà lo cho nữ nhi đã chết. Chết rồi càng tốt, Nữ hoàng có thể nhắm một mắt mở một mắt coi như chuyện đã qua.” Thẩm An Bình bĩu môi, vẻ mặt xem thường.
“Chuyện này…sao lại xảy ra chứ?” Tuy cả đám tiểu thư thế gia này không ưa thích Tôn Diệu, nhưng chuyện xảy ra bất ngờ quá, cho nên Mạn Chu còn chưa kịp vui sướng trên nỗi đau của người khác, cả người đều hồ đồ.
Thẩm An Bình cười nhạo nói:
“Cái này ấy à, bên ngoài đều đồn tám phần mười là Tôn Diệu tưởng Thái chính phu là đào hát trong Bồng Ca viện, vậy nên mới không thèm để ý mà tới trêu chọc. Đụng chạm đến hoàng thất bị chém ngay tại chỗ cũng đâu phải là chuyện hiếm lạ, các triều đại đều có, huống chi lúc này Thái chính phu vì muội muội không ra gì mà bị Thái nữ giáo huấn một trận, tâm tình không được tốt, đúng lúc gặp một người không biết tốt xấu để lập uy, chỉ trách ả ta xui xẻo quá thôi.”
“Ha ha, chuyện trong quan trường, lúc nào may mắn, lúc nào xui xẻo, cũng là một học vấn lớn, lúc này đây gương mặt sắt của Tôn Ngự Sử chắc chắn không tốt rồi.”
Trên mặt Ngô Tử Âm nổi lên một tia lạnh lùng chế giễu.
Xui xẻo?
Phải, toàn là do Tôn Diệu xui xẻo, nhưng xui xẻo liên tiếp đổ lên đầu ả hình như là hơi quá trùng hợp rồi.