Mặc dù một đêm trước, anh rất khuya mới ngủ.
Mặc dù một đêm trước, anh hao phí không ít khí lực cùng người nào đó dây dưa.
Nhưng nhiều năm qua đồng hồ sinh học chưa từng lơi lỏng, vẫn khiến cho Doãn Đường Tuyền giống như thường lệ, khoảng sáu giờ sáng sớm yên tĩnh, đúng giờ tỉnh giấc.
Đang ngồi dậy, tầm mắt liền đảo qua cách bài trí mới tinh trước mắt, anh chợt ý thức được, đây là tân phòng của anh và cô, cũng là cuộc sống chung của bọn họ trong tương lai — nhà.
Ngôi biệt thự xa hoa này toạ lạc trên núi Dương Minh, cũng là lễ vật kết hôn mà Dư Phú Cảnh tặng cho hai vợ chồng anh.
Chỉ tính biệt thự mà diện tích đã chiếm cả vùng đất, càng đừng nói khu rừng rậm phía sau biệt thự kia cũng rất dễ khiến người ta lạc đường.
Còn người hầu hầu hạ hai vợ chồng bọn họ, từ hai ngày trước đã vào ở, ít nhất cũng có đến mười người, tất cả đều là từ Dư gia phân phó tới.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là sợ tìm những người hầu mới chân tay vụng về, chọc giận Dư Bội Ny thân thể cao quý.
Cúi đầu, con ngươi đen liếc về hướng bên kia giường lớn nhìn chăm chú một chút, vợ mới cưới của anh đang yên tĩnh ngủ say.
Thì ra, khi cô im lặng không tranh cãi ầm ĩ, bộ dạng lại nhu thuận như vậy, giống như cô gái nhỏ nhu nhược, đáng yêu cần người ta che chở.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt của cô, sau đó, bản năng suy nghĩ lại nhớ tới đêm tân hôn hôm qua –
Tuy rằng đây là cuộc hôn nhân kết hợp xuất phát từ lợi ích thương mại, nhưng qua sự tiếp xúc thân thể thật tốt tối hôm qua, tốt đẹp đến mức làm người ta khó có thể tin.
Không nghĩ tới, cơ sở tình cảm vốn thiếu thốn giữa hai người, cũng có thể điên đảo tuyệt vời như thế.
Ai nói thế nào cũng cần có tình yêu? Thiếu đi tình yêu, cũng có thể thực tốt đẹp, cho tới bây giờ, mỗi một tế bào trong thân thể anh đều còn nhớ rất rõ ràng cảm giác thỏa mãn trong nháy mắt kia.
Có điều, bây giờ không phải thời điểm hưởng thụ vui vẻ.
Anh tự kiềm chế thu tay về, không hề lưu luyến hạ ngón tay tinh tế xuống.
Tuy rằng anh đã tự mình giành được hậu phương vững chắc, nhưng trận chiến tranh đoạt quyền thừa kế tràn ngập chuyện xấu này mới vừa bắt đầu, nếu có một chút sơ suất cũng giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, đồng thời cuộc hôn nhân này của anh cũng trở thành lãng phí.
Mở chăn ấm ra, anh một thân lõa thể xuống giường,(Lạc Lạc:Êm…mún…nhìn…a^^) bộ dạng tiêu sái đi vào phòng tắm, chuẩn bị sửa soạn cho mình thật kỹ lưỡng, hăng hái đi ra chiến trường.
Đứng phía dưới vòi hoa sen, anh nhấn chốt mở.
“Tê –” Khi làn nước ấm xả xuống cọ rửa thân hình tráng kiện của anh, trên lưng lại liên tục truyền đến cảm giác đau nhói rất nhỏ.
Anh nhíu mày quay đầu nhìn về phía sau lưng, khóe mắt phát hiện vài vết cào, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, vết cào này 200% là kiệt tác của Dư Bội Ny.
Đều do đêm qua hai người rất ra sức dây dưa, cho nên sau khi anh làm đau cô, cô cũng không chút khách khí ra sức cào bị thương lưng anh, coi như báo thù.
May mắn là, ít nhất cô không lỡ tay cào khắp mặt anh, nếu không chờ anh bước khỏi ra cửa phòng này, khẳng định chắc chắn thế nào cũng bị chỉ trỏ, càng đừng nói anh còn phải đến công ty họp cùng một đám nhân viên.
Anh không có sắp đặt chuyến du lịch hưởng tuần trăng mật.
Anh cho rằng như vậy –
Hôn nhân nếu được xây dựng dựa trên ích lợi từ hai phía, mọi người cũng nên thực tế một chút, dù sao, ích lợi mới là trên hết, dù không hưởng tuần trăng mật căn bản một chút cũng không quan trọng.
Nhớ tới công việc, đối với việc có thù tất báo của con tiểu miêu*(con mèo nhỏ) này, anh chỉ thoáng nhếch miệng khẽ mỉm cười về hành vi trả thù của cô, liền tranh thủ thời gian tắm rửa sạch sẽ, tiếp theo đi đến phòng thay quần áo, đứng trước tấm kính dài, hai tay cùng nhanh chóng giúp mình ăn mặc chỉnh tề.
Caravat, khuy tay áo, dây lưng, khăn tay…… Còn có đồng hồ, sau khi xác nhận từ đầu đến chân của mình đều vô cùng hoàn mỹ, Doãn Đường Tuyền mới vừa lòng xoay người rời đi.
Chân trước vừa bước ra khỏi phòng thay quần áo, chân sau còn chưa bắt kịp, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đồ vật không biết tên, lấy tốc độ sét đánh tới không kịp bưng tai, hướng thẳng phía anh mà bay đến.
Cái bóng vừa xẹt qua bên cạnh anh, đập vào mặt tường bên trái, sau đó không chịu nổi sức hút của trái đất, tiếp theo, rơi xuống cạnh chân anh, vỡ thành từng mảnh rời rạc, lừng lẫy hy sinh. (^________^)
Theo phân tích hài cốt, bị đem làm vũ khí, đây hẳn là ‘xương’ của một trong số những con thiên nga bằng gốm trang trí quý giá, đắt tiền kia.
Doãn Đường Tuyền nhướng đôi mắt đen láy bình tĩnh nhưng mang chút lạnh lùng, vẻ mặt bình thản đón nhận đôi mắt đẹp đằng đằng sát khí của Dư Bội Ny.
“Em mới sáng sớm yên tĩnh dùng phương thức vô cùng độc đáo như vậy, chẳng qua độ chính xác còn cần phải tăng cường.”
Giọng nói của anh bình tĩnh mà trấn định, nhưng nghe vào trong tai Dư Bội Ny lại đặc biệt chói tai, cô tức giận cầm một con thiên nga gốm khác lên, lại một lần nữa nhắm thẳng về phía anh mà ném đi.
Không chính xác cũng không sao, cô chỉ cần biết sự phẫn nộ của mình hiện tại trút giận thuận lợi hay không thôi.
Tỉnh lại, thấy chính mình cả người trần trụi, trên người phủ kín dấu vết kích tình không nói, giữa hai chân lại mơ hồ truyền đến cảm giác khó chịu, cô lập tức nhớ lại đêm qua, Doãn Đường Tuyền người này đối với cô sở tác sở vi (tự tiện hành động =.=”), tức giận đến cả người phát run.
Bị nắm nhược điểm buộc phải lập gia đình, đã đủ làm cho cô phẫn nộ rồi, người đàn ông này lại còn……
Lịch sự, tao nhã cái gì chứ? Người này căn bản không hiểu cái gì là lịch sự! Vương bát đản, cô là bất đắc dĩ mới có thể cùng anh kết hôn, nhưng không có nghĩa là anh có thể tùy tiện chạm vào cô!
“Ném loạn đồ vật không phải hành vi của thục nữ.” Anh hết sức chân thành nói.
“Cho dù tôi không phải thục nữ, cũng không giống anh sói đội lốt cừu, lại tự xưng là thân sĩ?” Cô nhếch môi phản bác lại.
Thấy cô tức giận, anh thăm dò “Tối hôm qua là đêm tân hôn của chúng ta.”
“Như vậy thì sao? Ngày nghỉ của thân sĩ sao?” Cô châm biếm. (Lạc Lạc:hem hỉu a >”<;Lệ Lâm: ý chị này nói là ngày nghỉ của thân sĩ nên anh này mới vô lại;Pup: có thể là ngày anh ý trở nên không có học thức ^^)
“Em đáp ứng rồi.” Anh đã hỏi qua cô, là cô đáp ứng, anh mới động thủ.
“Đó là, đó là……” Nhất thời nghẹn lời, hai gò má cô nổi lên một chút ngượng ngùng phiếm hồng.
Cái kia không tính, là anh chưa nói rõ ràng, cô mới có thể trong lúc hỗn loạn mơ mơ màng màng mà đáp ứng!
Đối mặt với vợ đang chất vấn, trên mặt Doãn Đường Tuyền không thấy xấu hổ chút nào, nhàn nhã bình tĩnh đá đá mảnh gốm vụn dưới chân, nhếch môi cười yếu ớt,“Không có người đàn ông nào bỏ lỡ khi có cơ hội hưởng dụng thân thể vợ xinh đẹp đâu.”
Hưởng dụng?! Anh ta dám dùng từ “hưởng dụng” này?!
“Doãn Đường Tuyền, tôi cảnh cáo anh, tôi, không, phải, đồ ăn, của, anh !” Cô nghiến răng nghiến lợi.
“Em đương nhiên không phải, em là vợ của anh. Có điều, em thật sự rất ngon miệng.”(^o^). Khuôn mặt anh khi nói những lời này vẫn như trước không chút thay đổi, chỉ có miệng ca ngợi lại dị thường tà ác tới cực điểm.
“Câm miệng!” Cô vừa thẹn vừa giận.
Chỉ là sắc mặt đáng ghét kia, làm cho cô có cảm giác giống như mọi dây thần kinh đều sắp đứt gãy, hận không thể xông lên phía trước lập tức xé nát khuôn mặt Doãn Đường Tuyền.
Nắm chặt khăn trải giường trước ngực dùng để che lấp cảnh xuân, Dư Bội Ny giờ này đã bị chọc giận giống như nữ thần chiến tranh nhảy xuống giường, nháy mắt ngọn lửa toàn bộ khai hỏa –
Mặc kệ trông thấy cái gì, chỉ cần là có thể bắt trong tay, cô không nói hai lời liền cầm lên quăng vào người Doãn Đường Tuyền, tối hôm qua còn ân ái triền miên lửa nóng trong tân phòng, trải qua một đêm ngủ đã phục hồi, nháy mắt mọi vật đều trở thành chiến trường đáng sợ.
Nếu đối tượng xung đột là nam, cùng lắm thì hung hăng đánh một hồi, nhưng đối thủ của anh chẳng những là nữ, còn là vợ mới kết hôn có cưới hỏi đàng hoàng, anh vốn không thể động thủ, từ trước tới nay được giáo dục thật tốt, không cho phép anh dùng bạo lực đối phó với phụ nữ.
Nhưng, cô thật sự rất khoa trương! Doãn Đường Tuyền nghĩ không ra, rõ ràng xinh đẹp động lòng người, chỉ là tính tình như thế nào lại khiến người ta phiền lòng như vậy?
“Dừng tay.” Lần đầu tiên anh cảnh cáo, đồng thời cô cũng đang nhìn tới những đồ vật thủy tinh.
Khuôn mặt đẹp chợt hiện lên nét tươi cười,“Dừng tay? Tốt nhất, chờ tôi đập nát mặt của anh, tôi liền dừng tay” Cô hung tợn nói, vẫn như trước công kích liên tục.
“Tôi nói, có thể, dừng tay.” Anh lần thứ hai cảnh cáo, thanh âm rõ ràng bắt đầu tăng lên.
Phanh! Một chiếc cốc trên đầu giường bị lấy làm vật hy sinh đầu tiên.
“Nếu tôi bảo anh đi chết, anh cũng có thể đi chết, tôi đây liền dừng tay.”
“Dư Bội Ny –”
Anh còn không kịp đem lần cảnh cáo thứ ba nói xong, nguyên bản Dư Bội Ny liền chộp đồng hồ báo thức vào trong tay, cứ như vậy tập trung tinh chuẩn hướng tới trán của anh.
Oa, thực chuẩn! Dư Bội Ny vẻ mặt khiêu chiến trừng mắt anh, chỉ kém không có hoa chân múa tay vui sướng hoan hô.
Bầu không khí dường như bắt đầu ngưng kết thật dài ……
Doãn Đường Tuyền giơ tay, sờ sờ cái trán vừa bị ném trúng, một đôi mày rậm gắt gao nhíu lại, khuôn mặt lãnh tuấn rốt cục hiện lên nét tức giận duy nhất trước cuộc hôn nhân này.
Có như vậy trong nháy mắt, anh thật muốn đem cô gái này bắt lại, hung hăng đánh mông cô, nhưng mà, lý trí kiêu ngạo vẫn cho rằng, chung quy anh nên nhịn cảm xúc đang bốc lên kia xuống.
“Như thế nào, không phục sao, không phục có thể ly hôn nha!” Miệng cô vẫn tiếp tục, giọng nói ương ngạnh lại kiêu ngạo.
Anh im lặng, cặp mắt đen lạnh lùng xem xét cô, bạc môi nhanh chóng mím chặt.
Dư Bội Ny đợi nửa ngày, Doãn Đường Tuyền quả nhiên ngay cả một âm thanh cũng chưa phát ra khỏi cổ họng, hừ!
Thân là ái nữ độc nhất của Dư Phú Cảnh, những năm gần đây, cô không biết đã nhìn thấy bao nhiêu khuôn mặt dối trá, vì nịnh hót cô, thiên kim tập đoàn Phú Cảnh, một đống người cả ngày vây quanh cô, bày ra bộ mặt giả dối cười với cô, dáng vẻ hèn mọn tới mức không thể thấp kém hơn, mặc kệ cô nói cái gì, làm cái gì, ngoài việc mù quáng phụ họa lấy lòng, chưa từng có người dám trước mặt cô nói một chữ “không”.
Cô đương nhiên biết, những người này cũng chẳng đối tốt với cô bao nhiêu, trong lòng cũng không phải thật tâm kính trọng cô, bọn họ chỉ là sợ hãi đắc tội tới cô, bởi vì như vậy chẳng khác nào đắc tội toàn bộ tập đoàn Phú Cảnh, đến lúc đó đừng nói lợi ích thăng tiến không có, làm không tốt còn có thể bị trả thù, cho nên chỉ dám ở sau lưng cô ác ý chửi mắng, vĩnh viễn không thể thoát khỏi số phận đáng thương làm chó vẫy đuôi mừng chủ .
Nói thật, cô thực không muốn nhìn người như thế, thật sự khinh thường! Nhưng tuyệt đối không nghĩ tới, cô lại bị gả cho người cô ghét nhất như thế!
Năm ấy cô mười lăm tuổi, tai nạn xe cộ khiến cho mẹ cô trở thành người thực vật, không nghĩ tới, cha cô một miệng đầy áy náy lại vì bức cô gả cho tên hỗn đản này, lại lấy người mẹ đáng thương mà vô tội đến uy hiếp cô.
“Con không lấy chồng, ta liền ngưng hẳn việc chăm sóc chữa bệnh cho mẹ con, con nên biết, một người thực vật nếu không được săn sóc đầy đủ, cuối cùng kết cục có bao nhiêu thảm, chính con cẩn thận ngẫm lại đi.”
Cũng đã không thể nhúc nhích nằm ở trên giường, ông còn muốn lợi dụng mẹ như vậy, thật sự rất quá đáng!
Được rồi, gả thì gả, ai sợ ai! Nếu bọn họ không cho cô từ chối, cô cũng sẽ không cho những người này có ngày tháng được yên bình, đến lúc đó, xem ai có thể cười lúc cuối cùng!
“Tôi chỉ biết anh không dám.” Cô hèn mọn hừ lạnh một tiếng.
Doãn Đường Tuyền thẳng lưng, nét tuấn mỹ phảng phất giống như một pho tượng, anh híp mắt lại như một sợi chỉ nhỏ, lẳng lặng ung dung quan sát nữ nhân trước mắt này.
Hồi lâu, một nét kì quái từ miệng anh nhẹ nhàng giơ lên, anh nở nụ cười, cười đến thần bí mà quỷ dị.
“Anh cười cái gì?” Cô cảm thấy không thể hiểu được.
Anh không đáp, cũng chỉ nở nụ cười xem xét cô, càng xem, tươi cười lại càng nhiều, bộ dạng cổ quái làm cho cô hoàn toàn không hiểu được rõ ràng, trong lòng không được tự nhiên dâng lên một cảm giác run sợ khó hiểu.
“Doãn Đường Tuyền, không cho phép, có nghe hay không, tôi nói là không cho phép anh !” Cô cảm thấy tức giận.
Lần này, anh thực nghe lời, ngoan ngoãn thu lại vẻ tươi cười, ngữ điệu thong dong, thản nhiên nói,“Em nói đúng, tôi không dám, bắt nạt em lại chọc giận đến cha vợ, hậu quả rất đáng sợ, tôi quả thật không dám, hơn nữa……”
“Cái gì? Nói chuyện đừng chỉ nói một nửa.”
Doãn Đường Tuyền có ý tứ sâu xa nhíu mày, tiếp theo không nghiêm túc nói, “Em ngon miệng như vậy, tôi còn chưa thưởng thức đủ, ly hôn rất đáng tiếc.” (Lạc Lạc: *vuốt mồ hôi*….Ca phát biểu rất…hùng hồn ^^)
Dư Bội Ny cơn giận bốc lên ,“Anh — hạ lưu!”
Đối với việc cô đang lên án, Doãn Đường Tuyền hoàn toàn lơ đễnh. “Muốn ném cái gì cứ ném, chỉ cần em vui vẻ, tôi sẽ không quấy rầy em.”
“Đứng lại, Doãn Đường Tuyền, anh đứng lại đó cho tôi!”
Thấy anh không để ý tới cô đang luống cuống kêu gào, xoay người thong dong rời đi, cô quýnh lên, nắm chiếc gối trên giường lại hướng tới cái ót của anh nhưng –
Còn chưa kịp hành động, anh dừng chân, nghiêng mình sang một bên, liếc mắt nhìn cô, “Nhớ rõ đừng đem cả giường cũng ném, tôi cũng không muốn về sau chỉ có thể ở trên mặt sàn lạnh như băng hưởng dụng em, như vậy thực quá khó khăn.” (^o^)
Không đợi cô tiếp tục phản ứng, lần này, anh thật sự là chạy lấy người.
Phía sau không ngừng truyền đến tiếng cô hổn hển chửi bậy,“Hỗn đản, Doãn Đường Tuyền, tên hỗn đản này! Anh chờ xem, tương lai mỗi một ngày, tôi nhất định sẽ làm cho mỗi ngày của anh đều đặc sắc –”
Hắn nhịn không được nhíu mày, sờ sờ cái trán đau nhói. Cô gái điêu ngoa này, lại dám đem trán anh đập sưng lên.
Cha của anh phụ nữ thành đàn, trừ bỏ trước mặt đã có 4 bà vợ, sau lưng cũng có vô số oanh oanh yến yến* (tình nhân), vì hấp dẫn sự chú ý của cha, mỗi người đàn bà bất kể khoa trương lừa bịp điều gì cũng mang toàn bộ ra, cũng nhờ những người phụ nữ này ban tặng, anh biết rõ đối phó thiên kim tiểu thư kiêu ngạo như Dư Bội Ny thế nào, bỏ qua khán giả cùng bảo trì bình tĩnh, là cách áp chế kẻ địch tốt nhất, không có con đường thứ hai.
Cô có lẽ là một con mèo hoang nhỏ khó thuần phục, có điều không quan hệ, anh có thể dùng sự kiên nhẫn mà mình luôn tự hào, chậm rãi cho cô biết, ai mới là chủ nhân chân chính.
Bình ổn cơn tức giận, khôi phục bình tĩnh như trước, Doãn Đường Tuyền xuống lầu ăn bữa sáng. Giờ phút này, anh dĩ nhiên lại trở thành nhị thiếu gia Doãn gia lịch sự, tao nhã trong mắt người ngoài.
“Một lát nữa phân phó người lên lầu thu dọn sạch sẽ mọi thứ.”
“Vâng.” Thím Dương cẩn thận đáp, lại nhịn không được nhìn lên cái trán sưng đỏ của Doãn Đường Tuyền vài lần.
Ai, tiểu thư cũng thật là……
Đi vào công ty, lên văn phòng làm việc, anh làm bộ không thấy nhân viên đang nhìn cái trán sưng đỏ của anh, lộ ra biểu tình ngạc nhiên, thẳng đến khi đẩy cửa văn phòng ra –
“Buổi sáng tốt lành, phó tổng, anh……” trợ lý đặc biệt kiêm bạn tốt của anh Trương Đại Vệ giây lát liền trừng lớn đôi mắt.
Hôm qua mới kết hôn, hôm nay đi làm cái trán đã sưng lên một khối, chẳng lẽ, nữ vương kiêu căng trong truyền thuyết phát uy?
“Đi xác nhận vốn đầu tư từ tập đoàn Phú Cảnh khi nào thì đúng hạn, tư liệu hội nghị buổi chiều chuẩn bị tốt mang tới bàn làm việc của tôi, nhớ rõ, thông báo cho mấy lão hồ li kia cần phải tham dự.”
“Yên tâm, vốn đầu tư sáng sớm đã nhận được, bên ta tinh thần mỗi người đều rất phấn chấn, tư liệu cho hội nghị cũng đã chuẩn bị tốt, toàn bộ ở trong này.” Trương Đại Vệ đắc ý vỗ vỗ tư liệu trên bàn.“Đúng rồi, anh trai của anh sáng sớm đã đi nước Mỹ.”
Anh hai tôi đang êm đẹp chạy tới nước Mỹ làm cái gì? Trầm ngâm trong giây lát, “Tìm người đi theo anh ta, gặp người nào, làm chuyện gì, toàn bộ tôi đều muốn biết đầu tiên.”
“Được, phó tổng.”
Cha của anh Doãn Duy Nguyên là một người cực kỳ khôn khéo, đem mỗi người con phân công ở một phòng riêng có hệ thống chuyên nghiệp khác nhau, phân phó bọn họ làm phó tổng, lại ở trước mặt bọn họ cân nhắc vị trí tổng giám đốc làm như củ cà rốt, cũng nói rõ quyền thừa kế mỗi người có cơ hội, người người đều không nắm chắc bầu không khí ái muội, khiến anh em trong nhà tranh giành cao thấp.
Quả thật, dưới chính sách như vậy của cha anh, lợi nhuận của tập đoàn hàng năm đều thu được ổn định phát triển.
Có điều, cục diện này sẽ không kéo dài liên tục, trổ hết tài năng, sẽ đánh vỡ thế cân bằng hiện có, nếu không phải lực lượng mới xuất hiện, thì sẽ bị thua thảm hại, anh, đương nhiên phải lựa chọn được người trước.
Thấy Trương Đại Vệ chậm chạp không rời đi, anh ngẩng đầu, hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Cái kia……” Chỉ chỉ cái trán của anh.
Doãn Đường Tuyền trầm mặc không nói, đưa ra chiêu bài mặt lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Đại Vệ.
“Được được được, tôi không hỏi nữa, đừng nhìn tôi như vậy, mỗi lần anh lộ ra ánh mắt này, tôi liền cảm thấy mọi việc không ổn.” Vốn dĩ còn muốn trêu chọc bạn tốt vài câu, không nghĩ tới người này lại lấy chiêu này đối phó anh, Trương Đại Vệ chống đỡ không được, bị nhìn nhìn trong lòng liền sợ hãi, vội vàng tông cửa xông ra.
Khư, người này lá gan là bị rớt sao? Chỉ là bị nhìn, cũng có thể sợ đến như vậy. (^w^)
Doãn Đường Tuyền bĩu môi, cúi đầu chuyên tâm làm việc.
Chiều tối tan tầm về nhà, xe còn chưa có lái vào gara, ở khoảng trống bên ngoài biệt thự Doãn Đường Tuyền liền nhìn hấy một chiếc giường bị cắt tới da tróc thịt bong, chờ đợi bị thanh lý.
Đúng vậy, chính là chiếc giường trong tân phòng kia giá trị tới mấy chục vạn, chiếc giường xa hoa gần như làm bạn của hai người bọn họ qua đêm tân hôn đầu tiên.
Xem ra, vì làm cho cuộc sống của anh trở nên thú vị hơn, Dư Bội Ny quả thật là dốc hết toàn lực.